Edit: Thiên Diệp
Beta:
Cảnh Tuyên Đế vừa hỏi, hốc mắt Mộc Vũ lại đỏ, nước mắt giống như muốn rớt xuống lả tả, nhưng là nàng lại cố gắng nhịn xuống.
Dáng vẻ nước mắt ở hốc mắt không dám rơi xuống này càng làm cho Cảnh Tuyên Đế đau lòng, hắn cởi giày lên giường, ôm Mộc Vũ lên trên người mình.
Mộc Vũ cằm gác ở trên vai Cảnh Tuyên Đế, hai tay gắt gao nắm lấy sau lưng xiêm y hắn, dáng vẻ như thú nhỏ bị thương có thể trực tiếp làm tâm người khác mềm xuống.
"Dĩ nhiên là trẫm thích ngươi nhiều hơn một ít so với Bạch Thường Tại rồi." Cảnh Tuyên Đế cũng không biết chính mình là nơi nào có vấn đề, cư nhiên lại cùng một cái Tiểu Nghi nho nhỏ nói lời này, nhưng là nhịn không được hắn vẫn tiếp tục nói: "Hơn nữa đêm đó trẫm căn bản là không có chạm vào nàng ta, ngươi cũng biết cái này mà? "
Mộc Vũ bĩu bĩu môi, đúng vậy đúng vậy, ngươi không chạm vào Bạch Thanh Thanh, chỉ là ngươi ngủ với Lệ Phi! Nếu là ở hiện đại, lão bà hợp phát của ngươi nhiều như vậy, loại này là muốn ngồi tù đến sông cạn đá mòn có biết hay không hả? Nghĩ đến về sau cùng nhiều nữ nhân như vậy dùng một người nam nhân, Mộc Vũ bi thương liền thu đều thu không được: "Tinh thần và thể xác của thiếp thân đều khó chịu, tuy rằng biết như vậy không thể, nhưng là rất khó chịu."
"Ngươi có biết trẫm là cái thân phận gì không?" Cảnh Tuyên Đế không nói ra lời lừa gạt gì, ngược lại trực tiếp chỉ ra thân phận của mình với Mộc Vũ.
Mộc Vũ cũng biết không thể làm ra vẻ lâu, làm quá có thể sẽ chọc Hoàng Thượng chán ghét, cho nên nhất định phải thu lại lúc có chuyển biến tốt.
Mộc Vũ gợi lên khóe miệng, vẻ mặt dịu dàng cười, điềm đạm nói: "Thiếp thân thật sự biết sai rồi."
Mộc Vũ biết sai cũng phải trả giá bằng hành động thực tế, nàng chậm rãi tới gần Cảnh Tuyên Đế, đưa môi của mình lên, vụng về dùng đầu lưỡi của mình đi cạy ra môi răng hắn.
Cảnh Tuyên Đế phối hợp mở ra miệng, nghênh đón đầu lưỡi đinh hương của Mộc Vũ, gắn bó môi với răng tốt đẹp làm hai người đều có chút trầm luân.
Tiểu yêu tinh Mộc Vũ này cũng không biết được hai chữ rụt rè viết thế nào, nhanh nhanh chóng chóng chuẩn bị cởϊ qυầи áo của Cảnh Tuyên Đế.
"Như vậy liền chờ không kịp?" Cảnh Tuyên Đế bắt được tay Mộc Vũ , cánh môi nhẹ nhàng ngậm cắn lên vành tai Mộc Vũ, hơi thở ấm áp làm toàn thân nàng tê dại.
Má ơi, loại người này kỹ thuật quả thực là siêu thần, thích đến muốn lên trời a.
"Hoàng Thượng..." Mộc Vũ một bên cười quyến rũ, một bên trộm duỗi tay cách quần áo sờ sờ nơi cứng rắn đã sớm nóng rực của Cảnh Tuyên Đế, nàng nghiêng nghiêng nở nụ cười, hơi đắc ý nói: "Rõ ràng bản thân Hoàng Thượng đều chờ không kịp, còn nói thiếp thân như vậy, thiếp thân không đồng ý đâu nha."
Cảnh Tuyên Đế bị Mộc Vũ sờ, nhịn không được từ yết hầu phát ra một tiếng than nhẹ, khêu gợi làm Mộc Vũ thiếu chút nữa hóa thân làm sói.
Lúc Mộc Vũ đang định mạnh mẽ thượng Cảnh Tuyên Đế , hắn một phen đè lại Mộc Vũ đang muốn thu hồi tay đi, hắn khàn khàn cổ họng nói ở bên tai Mộc Vũ: "Vũ Nhi, ngươi sờ sờ nó nữa đi."
Hình thức bỉ ổi của Mộc Vũ lại hiện ra, sắc tâm trong lòng bị nàng ép xuống, nàng liếm liếm môi, nhìn qua cực kỳ mị hoặc.
Sau đó Mộc Vũ nhích lại gần, vươn một chân để lên bụng Cảnh Tuyên Đế, ánh mắt nàng đầy ngọt ngấy dời xuống, liếm liếm môi, nửa ngày mới nhẹ mở đôi môi đỏ mọng nói: "Người ta mới không cần đâu."
Hoàng Thượng đại nhân muốn, còn tùy vào ngươi nói không?
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế tối sầm lại, vèo một cái lập tức nhào lên người Mộc Vũ, bắt lấy tay nhỏ của nàng liền đi đưa xuống, Mộc Vũ cắn môi, diễn tiểu yêu tinh dày vò người vô cùng thành thạo.
Không đúng không đúng, không phải diễn, nàng vốn dĩ chính là cái tiểu yêu tinh dày vò người mà!