Edit: Hiyi
Beta: Diệu Hoa
Mộc Vũ gợi lên một nụ cười, tay nàng chậm rãi lướt qua phần lưng Cảnh Tuyên Đế, cuối cùng đi đến bụng hắn, còn thuận tiện chọc chọc cơ bụng hắn: "Dáng người Hoàng Thượng thật là tốt nha, thiếp thân thực sự rất thích đấy."
Không đợi Cảnh Tuyên Đế đắc ý, cả người Mộc Vũ liền cuốn lấy Cảnh Tuyên Đế, chỗ hai người dán sát càng nhiều hơn, Mộc Vũ rên lên, ngâm một tiếng, đôi mắt mị hoặc, bộ dáng nhìn qua rất là hưởng thụ, nàng đem môi đỏ đến gần bên tai Cảnh Tuyên Đế: "Hoàng Thượng thật lớn nha, thiếp thân cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."
Được rồi, Mộc Vũ vốn dĩ muốn học tập cách bạch bạch bạch trong truyện H, nhưng mà lại sợ có vẻ quá lang thang, cho nên mới nói một câu lui mà cầu như vậy, thật ra miệng lưỡi nàng cực nhanh đều còn chưa sính đủ đâu.
Cảnh Tuyên Đế đã bị trêu chọc đến nỗi nổi lên phản ứng, thanh âm Mộc Vũ vốn êm tai, mỗi lần nói một chữ đều quyến rũ lòng người, huống chi là nói loại lời nói này, vậy lại càng làm lòng người triều mênh mông.
Cảnh Tuyên Đế không có chút sức chống cự nào với thân thể Mộc Vũ cả, Mộc Vũ chỉ là nhẹ nhàng khiêu khích như vậy thôi hắn đã muốn hung hăng làm nàng đến bật khóc rồi.
Hàm răng Mộc Vũ nhẹ nhàng cắn môi dưới Cảnh Tuyên Đế, ngón tay không ngừng vẽ vòng vòng trên ngực hắn: "Hoàng Thượng, Vũ nhi thật là khó chịu nha, Hoàng Thượng đến giúp Vũ nhi đi."
Mộc Vũ vừa nói vừa nâng lên mông nhỏ dính sát về phía chỗ đó, Cảnh Tuyên Đế đỏ mắt, đúng vậy, hắn thề, đêm nay không làm cho Mộc Vũ khóc lóc xin tha hắn sẽ không bỏ qua! Mộc Vũ không phát hiện ra ánh mắt Cảnh Tuyên Đế đã thay đổi, mỗi giây mỗi phút nàng đều luôn nhớ rõ mục tiêu của mình là khiến cho Cảnh Tuyên Đế trở nên dục cầu bất mãn, cho nên bây giờ nàng đang vắt hết đầu óc suy nghĩ cách quyến rũ hắn.
Vừa nghĩ, Mộc Vũ liền hôn xuống dưới, từ môi đến cổ, đến chỗ ngực, cuối cùng tới chỗ bụng nhỏ, trước kia cứ sau khi đến nơi này Mộc Vũ đều không đi xuống thêm nữa, nhưng mà lúc này, nàng quyết tâm tiếp tục hôn xuống dưới nữa.
Lần đầu gần gũi và "bắt nạt" đại gia hỏa kia mình mới gặp như vậy, Mộc Vũ đương nhiên vẫn có một chút thẹn thùng, gần như lập tức liền hối hận, nhưng mà tất cả đều muộn rồi, sau khi nàng ngước mắt thấy ánh mắt của Cảnh Tuyên Đế liền biết một trận chiến này của mình muốn tránh cũng không thể tránh nổi nữa, chỉ mong đại gia hỏa kia không quá bắt nạt mình thì tốt.
Mộc Vũ nhắm mắt lại hôn một cái, nội tâm đầy rối rắm, ô ô, nàng vẫn chưa nghĩ đến sẽ tiến triển nhanh như vậy đâu! Cảnh Tuyên Đế cũng nhìn ra Mộc Vũ miễn cưỡng, một tay kéo nàng lên đè dưới thân: "Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau đừng có mà bỏ dở giữa chừng nữa."
Mộc Vũ cảm kích đến sắp khóc, ô ô, nàng thực sự sẽ không bỏ dở giữa chừng nữa, bởi vì sẽ không có thêm lần sau đâu!
Cảnh Tuyên Đế bắt lấy chân Mộc Vũ đặt lên vai mình, bởi vì va chạm của hắn mà Mộc Vũ trở nên mơ mơ hồ hồ, cái động tác này Cảnh Tuyên Đế chưa từng thử qua.
Cảnh Tuyên Đế nếm được một chút ngon ngọt liền không thể quay lại được nữa, lại biến hóa thêm vài tư thế khác, khiến cho Mộc Vũ muốn mắng một tiếng mẹ nó, tên rác rưởi này đang làm gì nàng vậy hả, đổi tư thế thường xuyên như vậy làm gì, nàng cũng rất mệt có được không.
"Từ bỏ, từ bỏ..." Mộc Vũ thấy Cảnh Tuyên Đế không mệt mỏi chút nào, vội vàng mềm yếu mở miệng, nhưng Cảnh Tuyên Đế lại cười đạm đạm: "Nàng có bản lĩnh đốt lửa, bây giờ lại nói không thể dập tắt à?"
Mộc Vũ phẫn uất nhấp môi, Hoàng Thượng, nói thật nhé, ngươi học trộm từ đâu cái lời nói kinh điển của tổng tài bá đạo này vậy?