Edit: Thiên Diệp

Beta: Diệu Hoa

Lúc sau Cảnh Tuyên Đế tiêu sái rời đi, người khổ lại là Quý Phi, kỳ thật nàng thật sự không muốn nhìn đến loại người ngày ngày khóc sướt mướt như thế này, một chút lại muốn khóc nháo phiền đến tâm người khác a! Một tiểu thiếp đi trấn an một tiểu thiếp khác, suy nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười đến cực điểm, dẫu vậy cũng không còn cách nào, ai có thể giúp nàng chia sẻ nỗi buồn với tiểu thiếp này đây.

Quý Phi trào phúng cong cong khóe miệng cười, xoay người đi vào nội thất, trên giường Dư quý tần cảm xúc đã ổn định hơn nửa, chỉ là ánh mắt thập phần trống rỗng, phần tuyệt vọng kia làm tâm người khác không khỏi sinh ra hàn ý.

Dư quý tần nghe được động tĩnh, sâu kín chuyển đầu qua, con ngươi đỏ bừng phản ứng trực tiếp nhìn nàng cảm xúc khổ sở.

Vốn tưởng rằng có thể thấy Cảnh Tuyên Đế, con ngươi Dư quý tần giữa thống khổ còn mang theo một tia nhu nhược đáng thương, mà khi nàng phát hiện thời điểm người kia tiến vào lại là Quý Phi, vài tia mất mát bay nhanh lướt qua.

Quý Phi tự nhiên không có bỏ qua vài phần mất mát này của Dư quý tần, nữ nhân hậu cung chính là bi thảm như vậy a, chẳng sợ đau mất hài tử, cũng muốn lợi dụng cơ hội này tới đoạt sủng, không thể không nói thật là bi thảm.

"Tần thiếp gặp qua tỷ tỷ." Dư quý tần kéo kéo khóe miệng, thanh âm thập phần suy yếu vô lực, Quý Phi khuôn mặt nhu hòa, lập tức đi lên phía trước, ôn nhu khuyên giải an ủi nói, "Muội muội chớ quá phận sầu lo, vẫn là lấy việc dưỡng tốt thân mình làm trọng. Tương lai còn dài, muội muội phúc hậu, đứa nhỏ này sau này chắc chắn sẽ lại có."

Dư quý tần sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, ha hả, phúc hậu? Nàng lấy đâu ra phúc hậu, thái y nói, nàng đã không còn khả năng mang thai lần nữa.

Nàng vốn tư sắc thường thường, không được Hoàng Thượng sủng ái, ngồi vào vị trí quý tần cũng chỉ là do may mắn mà thôi, mấy tháng trước thật vất vả mới được một lần sủng hạnh, nàng may mắn như vậy hoài long thai.

Vốn dĩ cho rằng lúc này đây có thể khiến cho người ngác một phen kinh ngạc, nàng vẫn luôn thật cẩn thận giấu kín bí mật, chỉ mong có thể bảo hộ hài nhi trong bụng bình an, nhưng không nghĩ tới hiện tại đều là công dã tràng.

Nàng thật hận, hận kẻ đã ra tay hại đứa con đầu lòng của mình, hận không thể đem kẻ nọ tìm ra lột da, rút gân, nghiền xương thành tro.

Quý Phi nhìn ra được Dư quý tần một thân lệ khí, nàng cong cong khóe miệng, cả người hơi thở càng thêm nhu hòa. Dư quý tần mím môi, tiếng nói nghẹn ngào, "Thiếp thân cảm tạ nương nương dạy bảo."

"Hoàng Thượng đã hạ lệnh tra rõ việc này, muội muội hãy yên tâm tĩnh dưỡng, bổn cung chắc chắn tra ra kẻ đã xuống tay, cho muội muội một cái công đạo."

"Đa tạ nương nương, tần thiếp..."

"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy ngày nay muội muội cứ nghỉ ngơi ở đây đi, đợi thân mình chuyển biến tốt đẹp lại hồi cung."

Sau khi Quý Phi rời đi, Dư quý tần rốt cuộc nhịn không được nữa, tâm trạng gần như sắp hỏng mất, khóc lớn lên, vì hài tử số khổ của nàng, cũng vì chính nàng. Dù vậy rơi nước mắt tại hậu cung căn bản không có tác dụng gì.

"Nương nương, thái y đã kiểm tra qua tất cả thức ăn, đều không phát hiện ra khác thường gì." Quý Phi đi tới đại điện, đại thái giám một khắc liền đi lên đón.

"Nếu là có khác thường bổn cung mới cảm thấy kỳ quái." Quý Phi nương nương nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, nhàn nhạt nói, "Đi tra xem là người nào tiết lộ tin tức Dư quý tần có thai."

"Nô tài đã tìm đến hỏi cung nữ của Dư quý tần đã vì nàng ta thỉnh mạch thái y, tin tưởng không lâu nữa sẽ có kết quả."

Quý Phi cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu, tự mình lẩm bẩm, "Hậu cung vĩnh viễn không có cái gọi là bí mật, Dư quý tần rốt cuộc vẫn quá ngây thơ."

"Gần đây phái người nhìn Dư quý tần một chút, đừng làm cho nàng ta đầu óc nóng lên làm ra cái gì không nên làm."

"Nô tài tuân mệnh."

"Trong cung phát hiện ra chuyện như vậy, sinh nhật của bổn cung nhất định không thể xử lý bốn phía." Quý Phi khẽ vuốt đuôi mi, nhẹ giọng nói, "Được rồi, bổn cung mệt mỏi, đều lui ra đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện