Editor: Mạch Di

Manh Manh biết rõ Mộc Vũ có bản tính háo sắc, cho nên nó rất sợ Mộc Vũ sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, ngay lúc này, nó bất chấp mọi thứ, vội vàng chấn tỉnh Mộc Vũ, "Chủ nhân, nhiệm vụ nhiệm vụ, đừng chỉ lo thưởng thức mỹ nam, ngươi còn phải hoàn thành nhiệm vụ điểm tâm đấy."

Mộc Vũ nghe Manh Manh nhắc nhở lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại, nàng mới chịu dời ánh mắt như dán trên người Cảnh Tuyên đế đi, nhìn mớ điểm tâm còn hơn phân nữa trong tay mình, nhất thời có điều khó mở miệng được.

Lần đầu tiên gặp mặt đã cho Hoàng Thượng đại nhân tự mình thưởng thức điểm tâm chính nàng đã ăn qua, chuyện như vậy cũng quá hư cấu mà nuốt không trôi đi! "Giờ này ngươi làm gì mà ở đây một mình?" Cảnh Tuyên đế nhìn Mộc Vũ cả khuôn mặt ửng đỏ, không khỏi ôn nhu hỏi.

Mộc Vũ thẹn thùng nhấp nhấp khóe miệng, vẻ mặt ngoan ngoãn thành thật trả lời nói, "Mỗi ngày ma ma đều không cho chúng ta ăn cơm no, lúc còn ở trong phủ mẹ ta đã nói ta không có được bao nhiêu thịt, mỗi ngày cũng không thể ăn ít, cho nên ta chỉ có thể trộm chạy trốn đến đây mà ăn!"

Mộc Vũ vừa nói vừa nhàn nhạt nở nụ cười, đắc ý mà quơ quơ điểm tâm trong tay, như muốn khoe khoang rằng mình thông minh.

Sau đó, nàng đột nhiên phản ứng lại phát hiện chính mình dường như đang làm một số chuyện không lên được mặt bàn, ánh mắt Mộc Vũ lập tức hoảng loạn, giống hệt nai con thấy bầy đàn mình bị hoảng mà kinh sợ theo, lật đật thu tay lại giấu sau lưng mình.

Nhất thời chỉ biết xấu hổ cười cười.

Mộc Vũ thật sự chào thua kĩ thuật diễn xuất như không của mình, còn có nàng lúc trước là diễn theo kịch bản nha!

Cảnh Tuyên đế cười như không cười nhìn Mộc Vũ, cứ như vậy không nói lời nào nữa, Mộc Vũ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cả người khó chịu, trong lòng cứ liên tục dò hỏi Manh Manh xem rốt cục là Hoàng Thượng đang nghĩ cái gì!

Đáng tiếc công năng nhìn trộm tâm ý nhân vật mục tiêu này là nhất đẳng nha, Manh Manh nó làm không nổi, sâu trong lòng Mộc Vũ vô lực, đành hết cách, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mộc Vũ cắn nhẹ môi, con ngươi sáng lấp lánh nhìn Cảnh Tuyên Đế, ý cười lấy lòng nói, "Hoàng Thượng, ngươi muốn ăn bánh táo đỏ hay không? Ta trộm ngoài cung mang vào, ăn rất ngon đó." Phải nói một bộ dáng người thường nhỏ nhoi ta còn chẳng cho hắn nhìn qua.

Tiểu Lý Tử nhìn mấy mẫu bánh táo đã bị cắn qua trên tay Mộc Vũ, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Cảnh Tuyên đế cư nhiên nói như vậy, "Nhìn không tồi, trẫm nếm thử."

Thế giới này thật hư cấu nha, Hoàng Thượng hắn lại tùy tiện ăn thứ người khác đã ăn qua, chuyện này thật sự là khó tin mà.

Trong lòng Mộc Vũ như nở hoa, nàng giơ cao tay, tay áo rộng buông xuống một ít, lộ ra một khoảng tay trắng nõn, Cảnh Tuyên đế vốn là muốn tự tay mình lấy, trông thấy cánh tay trắng nõn của nàng, trời xui đất khiến lại cắn lên tay nàng một phát.

Nháy mắt cảm giác vị ngọt tràn ngập khoang miệng, Cảnh Tuyên đế hơi nhíu mày, hắn vẫn không thích.

Tuy rằng Mộc Vũ phát hiện Cảnh Tuyên đế nhíu mày, nàng xem như không thấy, ngẩng đầu lên, mặt đầy chờ mong hỏi, "Thế nào thế nào, ăn ngon không?"

"Đúng là mỹ vị." Cảnh Tuyên đế khẽ cười, nghĩ một đằng nói một nẻo, Mộc Vũ cười tươi như mật, "Ân, Hoàng Thượng thích là tốt!"

Cứ đứng nói chuyện thật sự quá mệt a, Cảnh Tuyên đế dẫn đầu ngồi xuống, tuy rằng Mộc Vũ cũng rất muốn ngồi, nhưng vẫn nhịn xuống, tuy bây giờ nàng là phải làm bộ ngây thơ đáng yêu, nhưng cũng không thể không biết quy cũ.

Nghe nói đế vương thời cổ đều rất coi trọng mấy thứ này, không cẩn thận cứ ngây thơ hồn nhiên như vậy chẳng may lại bay luôn cả đầu, chọc Hoàng Thượng đại nhân chán ghét là không tốt.

Cảnh Tuyên đế nhìn Mộc Vũ đứng ngay thẳng, mở miệng nhàn nhạt nói, "Ngồi xuống đi, ở trước mặt trẫm không cần thiết phải giữ lễ."

"Đa tạ Hoàng Thượng." Lúc Mộc vũ ngồi xuống thoải mái thở phào một hơi, đôi mắt cũng hơi nhếch lên, trong mắt đều là ý cười, tất cả động tác nhỏ đều bị Cảnh Tuyên đế thu vào mắt.

"Nghe nói mấy tháng trước ngươi mắc bệnh nặng." Cảnh Tuyên đế quan sát Mộc Vũ, nhàn nhạt nói, "Hiện tại, xem ra cũng không phải bệnh gì quá nặng."

Trong mắt Mộc Vũ hiện lên một chút ưu thương, sau đó lập tức cười, "bệnh đã khỏi mấy tháng rồi a, cứ bệnh hoài như vậy còn làm được gì nha."

Nói xong, Mộc Vũ còn bạo gan nhìn thẳng vào Cảnh Tuyên đế chớp chớp mắt, vỗ ngực tự hào nói, "Vũ nhi không có điểm gì tốt hơn, chính là thân thể rất tốt."

Cảnh Tuyên đế nhịn không được ý cười, hắn lắc đầu cười, "Nhìn không raMộc Thừa tướng lại có thể dạy được một con gái hoạt bát như nàng."

Mộc Vũ che miệng cười duyên, tiếng cười ngọt ngào dễ nghe, khiến lòng người nghe đều ngứa, ánh mắt nàng nhấp nháy, "Đương nhiên a, cha nghiêm túc như vậy, Vũ nhi là do mẫu thân dạy dỗ, vừa hoạt bát lại đáng yêu còn hay chọc mọi người."

"Xác thật là chọc người thương." Cảnh Tuyên đế thân mật xoa đầu Mộc Vũ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt Mộc Vũ, "Thành thật trả lời trẫm, ngươi muốn tiến cung không?"

Mộc Vũ gật đầu lại lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, " Mới bắt đầu là không nghĩ đến."

Trên mặt Cảnh Tuyên đế không có biểu tình gì, bình đạm nói, "Thành thật như vậy, không sợ trẫm sẽ nổi giận sao?"

Mộc Vũ yên lặng phỉ nhổ ở trong lòng, có thể không sợ ngươi tức giận sao, m* nó, giả làm tiểu muội muội ngây thơ đáng yêu hấp dẫn nam nhân thật khó nha, ai tới cứu nàng a!

"Ta còn chưa có nói xong." Mộc Vũ dùng sức lắc đầu, vội vàng giải thích nói, "Tuy rằng lúc đầu không có nghĩ đến, nhưng là hiện tại suy nghĩ."

Cảnh Tuyên đế "Nga~" một tiếng, hứng thú hỏi, "Vì cái gì?"

Mộc Vũ cắn môi không nói gì, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, nửa ngày sau mới như muỗi kêu nhỏ nhẹ trả lời, "Bởi vì Hoàng Thượng ngươi lớn lên thật sự là quá đẹp..."

Cảnh Tuyên đế nhất thời cạn lời, thật lâu sau mới lắc đầu cười nói, "Không ngờ con gái cưng của Mộc Thừa tướng lại là một nha đầu háo sắc."

Mộc Vũ cúi đầu bĩu môi, còn làm mắt trợn trắng, nhưng vẫn là giọng điệu thẹn thùng hờn dỗi như cũ nói, "Ta mới không phải như vậy."

Manh Manh không khách khí cười ha hả, sau khi cười đủ rồi mới cảm khái không thôi nói, "Chủ nhân, Manh Manh cảm thấy ngươi thật sự là lợi hại nha, ngày thường mắng ta tận nửa giờ không thấy nhà về, lúc đó thật nhanh nhẹn dũng mãnh a, bây giờ lại giống như cừu con."

Vẻ mặt Mộc Vũ thẹn thùng cười như cũ, nhưng trong lòng đã hung tợn đáp lại Manh Manh, "Ha hả, chờ sau khi trở về ngươi cứ ở đó chờ xem, không giáo huấn ngươi thật tốt ta liền không phải cha ngươi."

Giờ phút này Manh Manh nó cũng không sợ, ỷ vào việc Hoàng Thượng đang ở đây Mộc Vũ cũng không thể hiện biểu tình hung tợn được nên tiếp tục khiêu khích nói, "Ai da sợ quá a, ngươi nói chuyện với ta như vậy, thật là đau lòng quá đi mà."

Thao, một tiểu tinh linh hệ thốngcũng dám bắt chước cách nói chuyện của nàng, nhìn dáng vẻ không được giáo huấn của nó, thật đúng là chưa biết trời cao mà!

Cảnh Tuyên đế cảm thấy ở đây cũng đủ lâu rồi dẫn đầu đứng dậy, "Ở đây cũng thật lâu rồi, đi về trước đi, nếu như bị Ma Ma quản giáo phát hiện..."

Mộc Vũ liền đứng lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ, "Hoàng Thượng, Vũ nhi liền cáo lui trước!"

Ngày sau tái kiến trên giang hồ nha Hoàng Thượng đại nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện