Nông thôn nơi này, có công danh Tú tài là quá đủ rồi, Cố Thiệu cũng không cảm thấy mình cần thiết phải thi lên nữa. Tất nhiên vẫn phải tiếp tục đọc sách, dù sao hắn không muốn làm ruộng, cũng không muốn suy nghĩ chuyện kiếm tiền.

Bộ dạng bây giờ của Cố Thiệu là muốn sống muốn chết, lập tức hù dọa Cố Đại Hà, ông run rẩy môi nói: "Vậy, vậy phải làm thế nào đây? Nếu không, cha đưa con đến y quán trong huyện?"

Cố Thiệu khoát tay lia lịa.

Đau này của hắn, ngay cả thần y cũng không cứu được. Cố Thiệu sờ một, trận đau kia đến nhanh mà đi cùng nhanh, vừa hành hạ thể xác của hắn, cũng hành hạ tinh thần của hắn. Sau khi cơn đau trôi qua, trái lại Cố Thiệu có chút đói.

Bụng cũng kêu vang hai tiếng.

"Sao vậy, có phải còn đau hay không?" Cố Đại Hà thấy hắn sờ bụng, lại vô cùng lo lắng: "Cha nói rồi nên đi y quán đi."

"Không sao, đi y quán rất phí tiền, chút đau này, con còn chịu đựng được."

Cố Đại Hà nghe vậy trong lòng vô cùng chua xót.

Cố Thiệu nhìn sắc mặt của cha mình, thật lâu mới do dự nói: "Chuyện đó... Cha, trong nhà còn có mấy con gà?"

Cố Đại Hà sững sốt một chút, ngay sau đó kịp phản ứng lại ý của con trai: "Có, có! Con chờ chút nha, cha lập tức đi giết một con gà nấu canh cho con uống."

Cố Thiệu chép miệng, muốn nói nếu nấu canh mùi vị sẽ rất nhạt, nhưng tình trạng hôm nay của hắn như thế này, vẫn là thành thật uống canh đi.

Cố Đại Hà lại tỉ mỉ hỏi một lần, chắc chắn Cố Thiệu đã tốt hơn một chút, không cần đi y quán, lúc này mới vội vàng chạy ra ngoài giết gà.



Sau khi Cố Đại Hà đi ra ngoài, hai đứa nhỏ ở lại trong phòng.

Cố Lễ nắm sấp trên giường của Cố Thiệu, nâng cằm nhìn hắn. Nghĩ đến thịt gà, Cố Lễ thèm đến mức nước miếng trong miệng cũng chảy ra. Tuy rằng đồ ăn ngon trong nhà đều dành cho đại ca và nhóc, nhưng điều kiện trong nhà không bằng nhà đại bá, cho nên không thường ăn thịt.

"Đại ca, lát nữa đệ có thể ăn một cái đùi gà được không?"

Cố Thiệu không nỡ. Nhưng hắn là ca ca, tất nhiên không thể nói thẳng: "Lễ Ca Nhi à..."

"Vâng!" Cố Lễ lập tức lên tiếng đáp lại, vô cùng mong đợi.

Cố Thiệu mở miệng, bắt đầu bắt bẻ: "Đệ quá mập, ăn quá nhiều thịt không tốt! Đệ lại chưa đính hôn giống như ca ca, còn chưa trúng Tú tài nữa. Đệ mập như thế còn ăn nhiều, là không tìm được thê tử đâu, sau này cô độc đến suốt đời thì không tốt lắm."

Cố Lễ nghe mà đau lòng, thiếu chút nữa khóc lên.

Nhóc không thể cô độc cả đời được! "Ngoan, đừng khóc, ca ca cùng là vì tốt cho đệ." Cố Thiệu lại đâm theo một kích.

Cố Lễ hít mũi, không lưu luyến gì chạy ra ngoài.

Hệ thống sắp bị một màn huynh đệ yêu thương nhau này làm cho cảm động muốn chết. Nó không có lên tiếng quấy rầy. Trong Cố gia trừ Cố Tiểu Muội ra, cả nhà đều là cực phẩm, tất cả đều cần phải cải tạo. Ký chủ có thể dạy bảo Cố Tiểu Đệ một chút, hệ thống cũng vui vẻ đứng xem.

Dù sao đứa bé này, quả thật thiếu chăm sóc dạy bảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện