Bên khác, Cố Thiệu nhìn hai đứa nhỏ đứng bên giường, mở hộp bánh ngọt trên bàn.

Cố Lễ “a” một tiếng, mắt đều sáng lên hết rồi.

“Ăn đi.” Cố Thiệu lấy một cái để lên tay hai đứa, sau đó lại đưa cả hộp cho Trần Kim Liên, “Phần còn lại cho cha nương.”

Trần Kim Liên liếc mắt nhìn Cố Thiệu, đồ quý giá như thế này, họ nào dám ăn chứ, “Con đó, thật là không lo liệu việc nhà thì không biết gạo củi đắt, lần sau về đừng tiêu tiền phung phí như này nữa. Trong nhà ai chẳng biết là con hiếu thảo, nhưng hiếu thảo cũng phải tiết kiệm một chút.”

“Nương, người yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu.” Cố Thiệu thành thật nói.

Trần Kim Liên lại tưởng con trai thật sự là đang nghe lời mình. Nhìn đi, vì để làm bà yên tâm, đến cả lời dối lòng như vậy cũng nói ra được.

Hai đứa em, Cố Lễ sớm đã một miếng nuốt hết bánh ngọt được đưa, bây giờ còn đang nhớ lại mùi vị ngọt ngào bên trong miệng.

Cố Tiểu Muội không giống dáng vẻ ăn tươi nuốt sống của cậu nhóc. Bánh ngọt thơm thơm mềm mềm, Cố Tiểu Muội trước giờ chưa từng thấy qua.

Cô bé cắn cực kỳ cẩn thận, nhấp từng miếng nhỏ, hận không thể ăn đến thiên trường địa cửu.

Đại ca thật là khác trước rồi, Cố Tiểu Muội vui vẻ nghĩ, cứ tiếp tục như này, có phải là rất nhanh cô bé sẽ có một ca ca tốt không? Cố Tiểu Muội không biết, nhưng cô bé đang thắm thiết mong đợi.

Chia quà xong, Cố Thiệu đóng cửa phòng lại, trong đầu nóng lòng gọi hệ thống hai tiếng.

“Phần thưởng phần thưởng.”

Cố Thiệu chỉ lo hệ thống đã quên chuyện này.



Hệ thống am hiểu nhất chính là đạo lý đánh một cái cho một quả táo, không cần hắn nhắc nhở nhiều, lập tức trả lời: “Tập bảng chữ mẫu ‘Nhất luyện tức thông’ đã được gửi đến, mời kí chủ kiểm tra và nhận lấy.”

Cố Thiệu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó trên bàn lập tức nhiều hơn mấy chục bảng chữ mẫu.

Bảng, bảng chữ mẫu?!

Đây là đồ quái quỷ gì vậy? Là chê lần này hành hạ hắn chưa đủ nhiều sao?

Cố Thiệu lặng im, sau chốc lát, hắn híp mắt lại: “Hệ thống, đây là phần thưởng mà ngươi nói đến sao?”

Hệ thống thẳng lưng: “Nét chữ nết người, kí chủ về sau đi theo con đường khoa cử làm gia đình hưng thịnh, không cố gắng luyện chữ sao mà được?”

Cố Thiệu căm phẫn: “Ai nói với ngươi là ta muốn luyện chữ? Ai nói với ngươi là ta muốn thi khoa cử?”

Hắn cự tuyệt việc bị người khác tự ý quyết định cuộc đời của mình.

Hệ thống dẫn dắt từng bước: “Đây đều là bảng chữ mẫu của những danh nhân tự cổ chí kim, Nhất luyện tức thông.”

Cố Thiệu cười lạnh: “Muốn luyện thì ngươi luyện đi, cho dù thế nào ta cũng không luyện.”

Học hành vất vả như thế, luyện chữ mệt như thế, sao hắn phải làm khó bản thân?

Dù sao hắn đã là một Tú tài có tên tuổi, dù là sống nhờ vào danh tiếng, hay là sống nhờ cha nương nuôi dưỡng, cả đời này đều không lo.

Cố Thiệu chẳng thèm ngó ngàng tới mấy bảng chữ mẫu này: “Vứt đi, ta không cần.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện