Tần tiên sinh nhìn Cố Thiệu từ trên xuống dưới một lượt: “Bài này là ngươi viết?”

Cố Thiệu lắc đầu theo bản năng.

Ánh mắt của Tần tiên sinh dần dần nghiêm trọng. Bất đắc dĩ, Cố Thiệu vẫn thừa nhận: “Tiên sinh thứ tội, này hai ngày con vẫn luôn ở tiệm sách chép sách, không nghiêm túc ôn tập bài tập. Cho nên, cho nên...”

Cho nên hắn hoàn toàn không biết viết thế nào.

Bên tai truyền đến một trận cười vang, không cần nghĩ Cố Thiệu cũng biết các bạn cùng lớp nhìn hắn với ánh mắt như thế nào. Hắn có chút ủ rũ thất vọng. Tuy rằng biết bản thân mình viết dở, nhưng mà bọn họ cũng không thể cười nhạo hắn như vậy chứ, tốt xấu gì hắn cũng là một Tú tài đấy. Có thể cho Tú tài một chút mặt mũi hay không? Hiển nhiên là không thể.

Tần tiên sinh quát lớn một tiếng, những người phía dưới lập tức yên tĩnh trở lại.

Tần tiên sinh lại nhìn về phía Cố Thiệu, rút một tờ giấy ra đưa cho hắn: “Ngươi viết lại đề mục ta vừa nói lúc nãy.”

Cố Thiệu không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời ông, thành thành thật thật bắt đầu viết lại. Nhưng mặc dù viết lại thêm lần nữa, Cố Thiệu vẫn không hiểu ý của đề.

Cố Đại Sơn có một câu nói rất đúng, Cố Thiệu đọc sách nhiều năm như thế, đúng là học vấn học được đều vào trong bụng chó hết rồi, đó thật sự chỉ là nửa bình nước lắc lư, chỉ biết khoác lác và lừa dối.

Đúng rồi, còn có giả vờ. Giả vờ rất ra hình ra dáng, biết bao nhiêu người đều bị dáng vẻ này của hắn lừa gạt qua.

Cơ mà tiên sinh đứng ở trước mặt, Cố Thiệu không dám thiếu cảnh giác chút nào. Sau một lát, Cố Thiệu đặt bút xuống, đưa chữ đã viết xong cho Tần tiên sinh.



Mọi người bắt đầu tò mò trong lòng, sôi nổi nghển cổ muốn nhìn xem. Chỉ là cách xa như vậy, bọn họ đâu thể nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ thấy Tần tiên sinh trầm ngâm một lúc lâu: “Chữ này của ngươi là học với ai?”

Cố Thiệu chớp chớp mắt, ầy, hình như sự việc không giống như hắn tưởng tượng lắm.

Hệ thống xem đến đây thì vui sướng nhảy ra nói: “Ký chủ, bây giờ ngươi đã tin lần trước khen thưởng bảng chữ mẫu thật sự ‘Nhất luyện thành thông’ chưa, hệ thống chưa bao giờ gạt người đâu.”

Chỉ là lúc ấy Cố Thiệu bị phẫn nộ làm mờ đôi mắt, không muốn tin tưởng nó mà thôi.

Cố Thiệu cũng hậu tri hậu giác nhớ tới những bảng chữ mẫu đó. Công sức mấy ngày nay, dường như chữ hắn viết không còn như xưa nữa.

Đâu chỉ là khác xưa, để cho Tần tiên sinh nói, thì đây quả thực là thoát thai hoán cốt.

Đương nhiên Cố Thiệu sẽ không bại lộ sự tồn tại của hệ thống, chỉ nói: “Mấy hôm trước học sinh đọc sách ở tiệm sách, ngẫu nhiên tìm được một bộ bảng chữ mẫu, nên đã suy nghĩ chép theo một chút, ai ngờ tiến bộ thần tốc.”

“Bảng chữ mẫu kia tên là gì?”

Cố Thiệu do dự một chút: “Việc này, học sinh cũng không nhớ rõ nữa.”

Tất nhiên Tần tiên sinh không tin. Chữ phía trên đây ông nhìn rõ ràng chính xác, tuyệt đối chắc chắn là kiểu chữ u Dương Tuần. Chỗ của ông còn giữ lại một bài viết của Cố Thiệu hơn nửa tháng trước viết, chữ trên đó nhiều lắm cũng chỉ có thể nói một câu đẹp, đẹp thì có đẹp, nhưng lại mềm như bông không có một chút khí phách. Mà chữ hôm nay, đã có phong phạm của đại gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện