“Còn có thể luyện như thế nào, luyện ra từ từng nét từng chữ thôi. Để có chữ đẹp như thế, nửa năm rồi ta cũng không ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, học hành chăm chỉ, thức khuya dậy sớm, cũng may trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn có chút thành tựu.”
Hệ thống không có quai hàm, nếu không nhất định lúc này nó chua xót đến mức quai hàm đều đau.
Trâu Thành Vọng nhìn mọi người đều vây quanh Cố Thiệu nói chuyện, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đến khi nhìn thấy Trần Phong và Tạ Tuyên cũng mang dáng vẻ ngo ngoe rục rịch, thì nhanh chóng ấn bọn họ xuống, “Không được đi!”
Trần Phong xì một tiếng: "Sao ngươi còn nhớ chuyện đó mãi thế?”
Trâu Thành Vọng mang vẻ mặt suy sụp, sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, cả đời gã cũng không quên được chuyện này.
“Được rồi, không đi thì không đi.” Trần Phong nhún vai ra vẻ không sao cả, hắn ta chờ lát nữa tìm Cố Thiệu sau là được.
Rời khỏi lớp học, cả người Cố Thiệu đều lộ ra vẻ tinh thần thoải mái. Người mang chuyện vui, thần thanh khí sảng! Trước kia tiên sinh chưa từng coi trọng hắn như thế. Thái độ của Tần tiên sinh đối với hắn, hoặc là mặc kệ không hỏi, hoặc là khuôn mặt tức giận, vặn vẹo.
Cũng chính bởi vì như thế, làm cho Cố Thiệu vô cùng sợ hãi vị Tần tiên sinh này. Còn việc được coi trọng như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Nếu không phải không có cánh, có lẽ Cố Thiệu có thể vui vẻ đến mức bay lên. Hắn ngâm nga một khúc nhạc, thảnh tha thảnh thơi bước đi về phía trước.
Không lâu sau đến ngã rẽ thì gặp được Trần Phong đã sớm chờ ở đó.
“Cố Thiệu, bên này!” Trần Phong vẫy tay về phía hắn.
Cố Thiệu lập tức vui mừng chạy qua: “Sao nào, ngươi cũng muốn chữ à?”
“Ai muốn chữ của ngươi?” Trần Phong tức giận trừng hắn một cái, “Ta là tới hỏi chuyện tiểu muội nhà ngươi.”
Cố Thiệu lãnh đạm ồ một tiếng.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Trần Phong cũng là một người hiểu được thưởng thức, giống như những người kia cố ý đến đây muốn chữ của hắn cơ. Mà Cố Thiệu rất hiểu đạo lý đầu cơ kiếm lợi, người ta càng muốn, hắn càng không cho. Chỉ là không nghĩ tới, Trần Phong này, vẫn trước sau như một không biết tốt xấu.
Trần Phong thấy thái độ lãnh nhạt của hắn thì có chút nóng nảy: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa chuẩn bị cho xong à? Ngươi có biết không, bên chỗ Lý phủ đang vội vã cần người đấy.”
Cố Thiệu đã sớm trả tiền nợ, không đến mức ngay cả một muội muội cũng nhất quyết bán đi. Huống hồ, bên cạnh hắn còn có một hệ thống bụng dạ khó lường đi theo kìa. Thái độ của Cố Thiệu đối với việc này là tránh còn không kịp: “Không bán, nói không bán chính là không bán, ngươi đừng khuyên ta nữa.”
“Trước đó chúng ta đã nói xong hết rồi mà, ngươi nói, xem sao ngươi lại ——”
Trần Phong còn chưa nói xong, Cố Thiệu đã chuồn đi trước. Hắn sợ nói thêm gì nữa, hệ thống lại muốn động kinh giật điện hắn.
Hệ thống không có quai hàm, nếu không nhất định lúc này nó chua xót đến mức quai hàm đều đau.
Trâu Thành Vọng nhìn mọi người đều vây quanh Cố Thiệu nói chuyện, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đến khi nhìn thấy Trần Phong và Tạ Tuyên cũng mang dáng vẻ ngo ngoe rục rịch, thì nhanh chóng ấn bọn họ xuống, “Không được đi!”
Trần Phong xì một tiếng: "Sao ngươi còn nhớ chuyện đó mãi thế?”
Trâu Thành Vọng mang vẻ mặt suy sụp, sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, cả đời gã cũng không quên được chuyện này.
“Được rồi, không đi thì không đi.” Trần Phong nhún vai ra vẻ không sao cả, hắn ta chờ lát nữa tìm Cố Thiệu sau là được.
Rời khỏi lớp học, cả người Cố Thiệu đều lộ ra vẻ tinh thần thoải mái. Người mang chuyện vui, thần thanh khí sảng! Trước kia tiên sinh chưa từng coi trọng hắn như thế. Thái độ của Tần tiên sinh đối với hắn, hoặc là mặc kệ không hỏi, hoặc là khuôn mặt tức giận, vặn vẹo.
Cũng chính bởi vì như thế, làm cho Cố Thiệu vô cùng sợ hãi vị Tần tiên sinh này. Còn việc được coi trọng như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Nếu không phải không có cánh, có lẽ Cố Thiệu có thể vui vẻ đến mức bay lên. Hắn ngâm nga một khúc nhạc, thảnh tha thảnh thơi bước đi về phía trước.
Không lâu sau đến ngã rẽ thì gặp được Trần Phong đã sớm chờ ở đó.
“Cố Thiệu, bên này!” Trần Phong vẫy tay về phía hắn.
Cố Thiệu lập tức vui mừng chạy qua: “Sao nào, ngươi cũng muốn chữ à?”
“Ai muốn chữ của ngươi?” Trần Phong tức giận trừng hắn một cái, “Ta là tới hỏi chuyện tiểu muội nhà ngươi.”
Cố Thiệu lãnh đạm ồ một tiếng.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Trần Phong cũng là một người hiểu được thưởng thức, giống như những người kia cố ý đến đây muốn chữ của hắn cơ. Mà Cố Thiệu rất hiểu đạo lý đầu cơ kiếm lợi, người ta càng muốn, hắn càng không cho. Chỉ là không nghĩ tới, Trần Phong này, vẫn trước sau như một không biết tốt xấu.
Trần Phong thấy thái độ lãnh nhạt của hắn thì có chút nóng nảy: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa chuẩn bị cho xong à? Ngươi có biết không, bên chỗ Lý phủ đang vội vã cần người đấy.”
Cố Thiệu đã sớm trả tiền nợ, không đến mức ngay cả một muội muội cũng nhất quyết bán đi. Huống hồ, bên cạnh hắn còn có một hệ thống bụng dạ khó lường đi theo kìa. Thái độ của Cố Thiệu đối với việc này là tránh còn không kịp: “Không bán, nói không bán chính là không bán, ngươi đừng khuyên ta nữa.”
“Trước đó chúng ta đã nói xong hết rồi mà, ngươi nói, xem sao ngươi lại ——”
Trần Phong còn chưa nói xong, Cố Thiệu đã chuồn đi trước. Hắn sợ nói thêm gì nữa, hệ thống lại muốn động kinh giật điện hắn.
Danh sách chương