Dù Cố Thiệu có không tình nguyện đi chăng nữa, thôn Thượng Táo cũng đã ở trước mắt, sắp tới rồi.

Bình thường Cố Thiệu ngồi xe bò của Cố Đại Văn, đi đến huyện thành phải mất nửa canh giờ. Nhưng lúc này bọn họ ngồi xe ngựa trở về, bớt một nửa thời gian so với bình thường. Cho nên dù trong lòng Cố Thiệu có cầu nguyện xe ngựa chậm một chút, chậm thêm một chút nữa, cuối cùng xe ngựa vẫn dừng lại.

Cố Thiệu dán chặt vào vách xe.

Hắn suy nghĩ, có phải bản thân nên kịp thời nhận sai hay không, thừa nhận lúc nãy đã nói dối.

Nhưng nếu hắn nói như thế, chẳng phải là sau này sẽ không còn thể diện ở trước mặt tiên sinh? Cố Thiệu rối rắm trong một lúc, cuối cùng vẫn chọn không nói ra.

Lòng Cố Thiệu còn thấy may mắn, giờ này cha nương rất có khả năng không ở nhà.

Thái độ của Tần tiên sinh với Cố Thiệu cũng có chút không vui, chỉ là hôm nay ông muốn nói rõ ràng với hai vợ chồng Cố gia, nên không có miệt mài theo đuổi chút tâm tư nhỏ của Cố Thiệu. Trước mắt, Tần tiên sinh chỉ là cười như không cười nhìn Cố Thiệu một cái: “Không xuống dẫn đường hả?”

Cố Thiệu âm thầm nắm chặt bàn tay, đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, hắn cũng không thể ngồi lì ở trong xe ngựa không ló đầu ra ngoài cả ngày được? Tuy trong lòng rất thấp thỏm, nhưng mà Cố Thiệu vẫn lấy hết dũng khí đi ra ngoài.

Từ tận đáy lòng hắn ngóng trông cha nương không ở nhà, nhưng mà càng sợ cái gì, cái đó sẽ đến.



Vốn dĩ người thôn Thượng Táo cũng không thích đi về phía Cố gia, nhưng hôm nay thì khác, có một chiếc xe ngựa chạy thẳng từ cửa thôn về phía Cố gia, những người đã làm xong việc nhà nông, vừa nhìn thấy một chiếc xe ngựa không giống bình thường như vậy, có thể không đi theo một đường tới sao.

Ngay cả Cố Đại Sơn và Trương thị cũng chạy đến theo phía sau mọi người.

Chỉ là sau khi bọn họ tới thì không có vây quanh ở ngoài sân xem, mà là trực tiếp đi vào, còn không đợi Cố Đại Sơn đi vào tìm đệ đệ của ông ấy hỏi xem đây là có chuyện gì, hai người đã nhìn thấy một người bước xuống từ xe ngựa.

“Thiệu ca nhi?” Cố Đại Sơn dụi dụi đôi mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.

Sao Thiệu ca nhi lại ngồi xe ngựa quay về? Hắn lấy xe ngựa từ đâu ra? Không phải là lại gặp rắc rối chứ.

Người xuống tiếp theo chính là một vị tiên sinh hơi lớn tuổi, mặc một bộ áo xanh, khí độ nổi bật, chỉ là càng nhìn càng cảm thấy không bình thường.

Dường như mọi người cũng rất ngạc nhiên, đột nhiên không dám nói chuyện gì cả.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, người Cố gia sao có thể không biết chút nào. Người chạy ra đầu tiên chính là Cố Lễ, nhóc còn chưa xem rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đã lên giọng hét lớn trước: “Cha nương! Không được rồi, đại ca bị người ta đưa về này!”

Bỗng nhiên nghe được tiếng nói như vậy, Cố Thiệu hận không thể ấn chết đệ đệ của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện