Chờ gã phản ứng lại, mấy người có thể làm chủ chuyện này đều không còn ở đây. Gã cầm khế ước còn chưa ký xong tên, nhíu mày: "Vậy còn bán hay không?"
"Không bán!" Trương thị đi ra từ phía sau: "Từ đâu tới thì trở về đi, Cố gia chúng ta không bán con gái."
Cố Tiểu Muội ngây ngốc nhìn đại bá nương. Đây là... cô bé không cần bị bán đi? Trương thị cũng chỉ sinh được hai con trai, yêu thương đứa cháu gái Cố tiểu muội như con gái của mình. Thấy Tiểu Muội như vậy, trong lòng bà ấy cũng khó chịu. Dứt khoát hôm nay một nhà này chắc sẽ không rảnh quan tâm Tiểu Muội, Trương thị làm chủ, tạm thời dẫn Tiểu Muội về nhà mình, nhân tiện còn muốn giải tán đám động đang xem náo nhiệt.
Đều là một đám người không để cho người ta bớt lo, mới vừa rồi xem người ta bán con gái, lúc này con trai người ta té xỉu cũng hận không thể vươn đầu nhìn vào trong nhà, thật sự làm cho người ta buồn nôn!
Sau khi mọi người bị đuổi đi ra ngoài, lúc này trong sân Cố gia mới yên tĩnh lại.
Không bao lâu, Trần Kim Liên từ bên ngoài mời được thần lang. Thầy lang kia cũng có chút bản lĩnh, bắt mạch một cái liền biết Tú tài này không có bệnh tật gì.
Ông ta giơ ngón cái lên, đặt lên nhân trung của Cố Thiệu, nhấn mạnh một cái.
Trần Kim Liên vừa muốn ngăn cản, đã nghe được con trai nhỏ giọng kêu lên, tiếp đó mơ màng tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!" Trần Kim Liên vui mừng lay tay áo của trượng phu.
Cố Thiệu còn có chút mơ màng, nhìn xung quanh một chút, mới nhớ đến vừa rồi xảy ra chuyện gì
"Cố Tú tài cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Thầy lang hỏi.
Cố Thiệu sờ trên sờ dưới cả người, do dự lắc đầu hai cái, ừm, thật sự không có vấn đề gì.
Thầy lang lại hỏi Cố Thiệu hai ba câu, thấy ánh mắt của hắn thanh minh, nói chuyện cũng rõ ràng, trong lòng biết đây là không có chuyện gì. Ông ta xoay người, vội vàng viết một toa thuộc, để cho Cố Đại Hà cầm phương thuốc này đi đến nhà thuốc của huyện thành mua thuốc.
Cố Đại Sơn trịnh trọng nhận lấy.
Thầy lang lại dặn dò mấy câu, lúc này mới cõng rương rời đi.
Vị Tú tài này đúng là không có chuyện gì, nhưng nếu nói người ta không có chuyện gì thì sẽ bị nghi thần nghi quỷ, thà để một nhà này lo lắng không như vậy không bằng viết phương thuốc uống một chút thuốc. Cũng tránh để cho ông ta phải giải thích nhiều.
Như ông ta nghĩ, người nhà họ Cố nhìn thấy thầy lang nhanh như vậy đã đánh thức được Cố Thiệu, tin tưởng không nghi ngờ lời của ông ta. Trần Kim Liên cũng không hẹp hỏi, tự mình tiễn thầy lang đi, lại đưa mười mấy đồng tiền cho ông ta.
Sau khi người đi, trong lòng lập tức yên tĩnh, hắn nhìn phòng trống rỗng, đang muốn tự an ủi mình tất cả mọi thứ lúc nãy đều là ảo giác, bỗng nhiên trong đầu lại có một giọng nói truyền đến.
"Hệ thống 001 đã tải xong."
Cố Thiệu trợn to hai mắt, sợ đến mức níu lấy chăn: "Ngươi, ngươi là cái thứ gì?"
"Không bán!" Trương thị đi ra từ phía sau: "Từ đâu tới thì trở về đi, Cố gia chúng ta không bán con gái."
Cố Tiểu Muội ngây ngốc nhìn đại bá nương. Đây là... cô bé không cần bị bán đi? Trương thị cũng chỉ sinh được hai con trai, yêu thương đứa cháu gái Cố tiểu muội như con gái của mình. Thấy Tiểu Muội như vậy, trong lòng bà ấy cũng khó chịu. Dứt khoát hôm nay một nhà này chắc sẽ không rảnh quan tâm Tiểu Muội, Trương thị làm chủ, tạm thời dẫn Tiểu Muội về nhà mình, nhân tiện còn muốn giải tán đám động đang xem náo nhiệt.
Đều là một đám người không để cho người ta bớt lo, mới vừa rồi xem người ta bán con gái, lúc này con trai người ta té xỉu cũng hận không thể vươn đầu nhìn vào trong nhà, thật sự làm cho người ta buồn nôn!
Sau khi mọi người bị đuổi đi ra ngoài, lúc này trong sân Cố gia mới yên tĩnh lại.
Không bao lâu, Trần Kim Liên từ bên ngoài mời được thần lang. Thầy lang kia cũng có chút bản lĩnh, bắt mạch một cái liền biết Tú tài này không có bệnh tật gì.
Ông ta giơ ngón cái lên, đặt lên nhân trung của Cố Thiệu, nhấn mạnh một cái.
Trần Kim Liên vừa muốn ngăn cản, đã nghe được con trai nhỏ giọng kêu lên, tiếp đó mơ màng tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!" Trần Kim Liên vui mừng lay tay áo của trượng phu.
Cố Thiệu còn có chút mơ màng, nhìn xung quanh một chút, mới nhớ đến vừa rồi xảy ra chuyện gì
"Cố Tú tài cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Thầy lang hỏi.
Cố Thiệu sờ trên sờ dưới cả người, do dự lắc đầu hai cái, ừm, thật sự không có vấn đề gì.
Thầy lang lại hỏi Cố Thiệu hai ba câu, thấy ánh mắt của hắn thanh minh, nói chuyện cũng rõ ràng, trong lòng biết đây là không có chuyện gì. Ông ta xoay người, vội vàng viết một toa thuộc, để cho Cố Đại Hà cầm phương thuốc này đi đến nhà thuốc của huyện thành mua thuốc.
Cố Đại Sơn trịnh trọng nhận lấy.
Thầy lang lại dặn dò mấy câu, lúc này mới cõng rương rời đi.
Vị Tú tài này đúng là không có chuyện gì, nhưng nếu nói người ta không có chuyện gì thì sẽ bị nghi thần nghi quỷ, thà để một nhà này lo lắng không như vậy không bằng viết phương thuốc uống một chút thuốc. Cũng tránh để cho ông ta phải giải thích nhiều.
Như ông ta nghĩ, người nhà họ Cố nhìn thấy thầy lang nhanh như vậy đã đánh thức được Cố Thiệu, tin tưởng không nghi ngờ lời của ông ta. Trần Kim Liên cũng không hẹp hỏi, tự mình tiễn thầy lang đi, lại đưa mười mấy đồng tiền cho ông ta.
Sau khi người đi, trong lòng lập tức yên tĩnh, hắn nhìn phòng trống rỗng, đang muốn tự an ủi mình tất cả mọi thứ lúc nãy đều là ảo giác, bỗng nhiên trong đầu lại có một giọng nói truyền đến.
"Hệ thống 001 đã tải xong."
Cố Thiệu trợn to hai mắt, sợ đến mức níu lấy chăn: "Ngươi, ngươi là cái thứ gì?"
Danh sách chương