Nhóc nhìn chằm chằm kẹo trong tay Cố Tiểu Muội, trong mắt lóe lên một tia hung dữ.

Chờ đó! Chờ đại ca đi rồi, nhìn thử xem nhóc sẽ thu thập nó thế nào! Ở trong cái nhà này, cho tới bây giờ chính là Cố Tiểu Muội nhường cho nhóc, cho tới bây giờ nhóc không có nhường nhịn Cố Tiểu Muội! Một thứ lỗ vốn có thể so sánh với nhóc sao? Cố Tiểu Muội lại run lên một cái.

Cố Thiệu cười một tiếng, sờ đầu của cô bé, "Muội muội không cần sợ, Lễ Ca Nhi chỉ là nhìn hung dữ một chút thôi."

Cố Thiệu thấy muội muội bất động, liền nhét khối kẹo kia vào trong miệng của cô bé.

Vị ngọt ngào của kẹo hòa tan trong miệng, từ chút thấm vào tim, mùi vị thật sự rất tươi đẹp.

Cố Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Cố Thiệu, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Đại ca của cô bé, lại đút kẹo cho cô bé. Cố Tiểu Muội có chút muốn khóc, cô bé liếm vị ngọt trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút hạnh phúc.

"Ăn ngon không?"

Cố Tiểu Muội gật đầu thật mạnh, đây là lần đầu tiên cô bé nếm được vị kẹo.

Tất nhiên Cố Thiệu biết ăn ngon, đây là miếng nhỏ mà hắn vất vả lắm mới tiết kiệm được. Vốn định để buổi tối tự mình ăn, nhưng hôm nay... Cố Thiệu cắn răng, an ủi mình không cần để ý.

Bỏ ra cái gì mới có thể đạt được mục đích.

"Kẹo này ở chúng ta không có nhiều, nhưng lại có bán khắp nơi trong huyện thành!"

Cố Lễ lập tức trả lời: "Có thật không, vậy ta cũng muốn đi huyện thành mua!"

Bị ngắt lời, Cố Thiệu có chút buồn bực, hắn lại nhìn muội muội, hướng dẫn từng bước: "Chờ muội muội đi huyện thành, là có thể mỗi ngày đều được ăn kẹo này, thế nào?"



Cố Tiểu Muội xoa tay, ngốc nghếch hỏi: "Nhưng mà, muội không có tiền."

"Đi huyện thành sẽ có."

Cố Lễ nghe nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, một lần nữa cắt đứt lời của bọn họ: "Vậy ta cũng muốn đi!"

Cố Đại Hà lập tức mắng: "Đi cái gì mà đi, thằng nhóc thối ngứa da à, thành thật ở nhà cho lão tử!"

Cố Lễ không vui nói thầm một tiếng "Dựa vào cái gì chứ", cho đến khi nhìn thấy cha giơ nắm đấm lên thật cao, mới không cam lòng ngậm miệng lại.

Nghĩ đến chuyện có tiền đồng, có kẹo ăn, nhóc còn muốn đi huyện thành so với hơn ai khác.

Cố Thiệu không để ý đến lời của đệ đệ. Bé trai bị nuôi chiều hư như vậy, Cố Lễ muốn đi, người ta cũng không muốn nhận.

"Muội muội ngoan, Lý gia kia là đại hộ trong huyện thành, làm nha hoàn ở nhà bọn họ trong tay đều có tiền dư, đến lúc đó muội muốn ăn cái gì đều có thể ăn, muốn mua bao nhiêu kẹo đều có thể mua kẹo."

Cố Tiểu Muội giật mình, cũng quên chuyện ăn kẹo: "Đại ca, ca còn muốn bán muội sao?"

Cố Thiệu cảm thấy chữ bán này nghe thật không hay, "Sao có thể dùng từ bán này, muội chỉ là đi nhà bọn họ làm nhà hoàn mấy năm, cũng không phải là không về được."

Cố Tiểu Muội kéo lấy vạt áo của hắn: "Nhưng... Muội không muốn đi."

Dù cho cha nương không thích cô bé, nhưng nơi này vẫn là nhà của cô bé.

Cố Đại Hà xụ mặt: "Nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi còn không nghe, ca ca của ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì ai?"

Cố Tiểu Muội bị cha rống một trận, nước mắt cũng sắp tràn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện