Mục Vân Đông ngồi trong sân biệt thự gần nửa giờ, tiếng khóc lóc nói chuyện trong phòng mới dần dần dừng lại.Một lát sau, ba bóng người xuất hiện ở phía sau Mục Vân Đông, ba người cảm kích nhìn Mục Vân Đông, dì Liễu càng kích động đến mức muốn quỳ xuống lạy Mục Vân Đông."Dì à, không được."Mục Vân Đông vội vàng đỡ dì Liễu dậy:"Trị bệnh cứu người vốn chính là thiên chức của bác sĩ, huống chi anh Phong còn là vị đại anh hùng, nên mà."Thật ra Từ Phong cũng không quỳ xuống, mà là khom lưng cúi người với Mục Vân Đông, dùng giọng khàn khàn nói:"Mục thần y, cảm ơn!"Anh không nói những lời hoa lệ, mấy chữ vô cùng đơn giản bao hàm tình cảm chân thành của anh, anh không thể tưởng tượng được trong năm năm ngủ say này mẹ của mình đã chảy bao nhiêu nước mắt, ăn bao nhiêu khổ.Hiện tại anh có thể tỉnh lại, anh cảm thấy cúi đầu cảm tạ người cứu mạng anh là lẽ đương nhiên.Từ Phong chân thành, làm cho Mục Vân Đông liếc mắt xem trọng một cái."Mục thần y, Tiểu Mộng, hai người xem bây giờ trời cũng sắp tối rồi, hai người đừng đi nữa, để tôi xào vài món thức ăn, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."Từ Phong tỉnh lại, tâm tình của dì Liễu rất tốt, lập tức nhiệt tình mời."Hả, chuyện này..." Mục Vân Đông liếc mắt nhìn Đường Yên Mộng, anh không xác định được cô có nguyện ý ở lại hay không."Dì à, không cần, hôm nay bác sĩ Mục còn có việc, mấy người đồng đội trong đội chúng ta bị thương, lát nữa con còn dẫn anh ấy đi trị thương cho bọn họ."Đường Yên Mộng đưa mắt ra hiệu với Mục Vân Đông."À, đúng rồi, buổi tối tôi thật sự còn phải đến xem bệnh tại nhà."Mục Vân Đông phụ hoạ nói."Mẹ, nếu bọn họ đều bận rộn, vậy hôm khác rồi nói sau."Từ Phong nhìn ra được Đường Yên Mộng không muốn, nhưng anh cũng không vạch trần.Dì Liễu là người nhà của cảnh sát, đương nhiên biết có đôi khi công việc quan trọng hơn so với cái gì, cho nên không tiếp tục giữ lại nữa."Bác sĩ Mục, có thời gian tôi sẽ liên hệ riêng với anh."Từ Phong đưa ra lời mới với Mục Vân Đông."Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới."Mục Vân Đông cũng sảng khoái đồng ý.Hai người rời khỏi khu biệt thự Hinh Viên, một lần nữa trở lại trên đường cái phồn hoa."Cảnh sát Đường, bây giờ không còn sớm nữa, nếu không cho tôi chút mặt mũi, cùng tôi cùng nhau ăn tối.""Được!"Đường Yên Mộng sảng khoái đáp."Hả? Sảng khoái như vậy à?"Mục Vân Đông sửng sốt, đây không giống như là phong cách của Đường Yên Mộng, không phải cô muốn nói "cút" sao?"Tôi muốn anh uống rượu với tôi."Đường Yên Mộng lại nhàn nhạt nói."Hả?"Mục Vân Đông này là hoàn toàn ngốc, chẳng lẽ là mình đang nằm mơ à?"Anh nói có nguyện ý hay không?"Đường Yên Mộng bĩu môi giống như một cô gái nhỏ, có chút hờn dỗi."Nguyện ý, mỹ nữ chủ động mời nào có đạo lý không bồi."Trong lòng Mục Vân Đông vui mừng, không ngờ nữ thần lạnh như băng của anh lại thông suốt nhanh như vậy, xem ra mùa xuân yêu đương cũng không còn xa nữa.Lúc gần 8 giờ, xe của Mục Vân Đông xuất hiện ở trong Phú Hải Hào Đình.


Từ lần trước ăn cơm với mấy người bạn học Lục Tiểu An ở đây, anh đã không còn tới nơi này nữa.Bởi vì lúc Mục Vân Đông làm thẻ lập tức bổ sung một ngàn vạn, người phục vụ trước đài đều nhận ra anh."Mục tiên sinh, ngài đã tới rồi, chúng tôi sẽ để lại cho ngài một phòng tốt nhất."Trong đại sảnh, nhân viên phục vụ khách khí, có mấy nữ nhân viên càng là hoa si nhìn Mục Vân Đông, bỏ ra một ngàn vạn cũng chỉ là vì ăn cơm, quá hào phóng! Nếu có thể bám lấy đại gia như vậy, cả đời đều đáng giá.Nhưng khi nhìn thấy Đường Yên Mộng bên cạnh thì mọi người đều nhụt chí, tạm thời không nói đến mỹ mạo của Đường Yên Mộng, mấy năm lăn lê bò lết của cảnh giáo kia rèn luyện ra anh khí không phải các cô có thể có.Mà kiếp sống đội trưởng mấy năm lại làm cho trên người cô có thêm một chút uy nghiêm, làm cho cả người cô thoạt nhìn oai hùng hiên ngang, anh khí bức người.Đường Yên Mộng không ngờ Mục Vân Đông sẽ mang cô đến một khách sạn xa hoa như vậy để ăn cơm, cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Vân Đông, cả người anh đều là hàng vỉa hè, một chữ: Thổ.Nhưng bây giờ, siêu xe hàng hiệu, khách sạn xa hoa nói đến là đến."Mục Vân Đông, gần đây anh không trúng vé số, đâu ra nhiều tiền như vậy?"Cuối cùng Đường Yên Mộng vẫn không nhịn được hỏi."Cô đoán đi?"Mục Vân Đông cười thần bí."Tôi không đoán, anh thích nói hay không thì tùy.""Được rồi, vậy tôi ngả bài, tôi được phú bà bao dưỡng."Mục Vân Đông cười hắc hắc."Lại không đứng đắn, con người của anh chính là như vậy, hừ!"Đường Yên Mộng tức giận liếc mắt nhìn Mục Vân Đông một cái."Được rồi, tôi nói", Mục Vân Đông vừa thấy Đường Yên Mộng không vui, lập tức dỗ dành:"Tôi đây xem bệnh cho một người giàu có nhiều năm không khỏi bệnh, anh ta trả giá rất cao để tôi xem bệnh, thế nào, lúc này tin chưa."Mục Vân Đông nói nửa thật nửa giả, nhưng mà cũng rất hợp lý.Nếu như trước đây Đường Yên Mộng nhất định cho rằng anh đang khoác lác, nhưng vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy, một người bị liệt 5 năm cũng có thể chữa khỏi, y thuật như vậy muốn kiếm được tiền thật sự không khó, dù sao thì người có tiền càng tiếc mạng.Mục Vân Đông gọi mấy món ăn đặc sắc của khách sạn, nhưng Đường Yên Mộng lại không quá để ý đến đồ ăn, trực tiếp gọi người phục vụ lấy tới một chai rượu tây."Hôm nay cô thật sự muốn uống rượu à?"Mục Vân Đông nhìn Đường Yên Mộng có một loại tư thế không say không về, có chút khó hiểu."Ừm, hôm nay uống thống khoái, không say không về, quên đi quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa."Đường Yên Mộng nói rất hào khí."Ách, sao tôi lại cảm thấy cô có loại cảm giác thất tình."Mục Vân Đông cau mày, có chút buồn bực."Đừng vô nghĩa, anh nói xem uống với tôi hay không.""Uống uống, Đường đại cảnh sát hạ lệnh, nào dám không theo."Mục Vân Đông gọi nhân viên phục vụ khui rượu ra, lại lấy ra hai cái ly nhỏ, rót cho hai người.Đồ ăn lên rồi, Mục Vân Đông gắp đồ ăn cho Đường Yên Mộng, nhưng cô cũng không ăn bao nhiêu, bắt đầu một ly lại một ly."Cô kiềm chế chút đi."Mục Vân Đông thật sự lo lắng cô sẽ say ngay lập tức."Tôi không sao, anh không cần phải xen vào tôi." Đường Yên Mộng xua xua tay."Hôm nay tôi muốn hoàn toàn phóng thích bản thân mình."Đường Yên Mộng lại uống xong một chén rượu:"Anh biết không? Áp lực 5 năm, áy náy 5 năm của tôi, tôi cho rằng sẽ áy náy cả đời, may mắn là hôm nay anh đã giải quyết cho tôi.""Tôi vừa mới tốt nghiệp, may mắn được vào tổ lùng bắt, khi đó tôi hăng hái bừng bừng, một lòng muốn biểu hiện thật tốt.""Trong quá trình truy kích vụ buôn lậu, tôi trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, bị người vây giết.


Lúc ấy Từ Phong đại ca là đội trưởng, anh ấy và tôi lớn lên cùng nhau, anh ấy không tiếc trái với kỷ luật cũng muốn tới cứu tôi, cuối cùng một đám buôn lậu thuốc phiện bị một mình anh giải quyết, mà anh ấy cũng bị người khác đả thương, bị liệt đến nay."Đường Yên Mộng uống nói, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.Mục Vân Đông không cắt đứt lời cô nói, anh biết lúc này Đường Yên Mộng thật sự là muốn phát tiết."Anh biết không? Ngay lúc đó tôi có bao nhiêu áy náy, tôi hận không thể người nằm đó là tôi.

Tôi bị xử phạt, cũng bị điều khỏi tổ lùng bắt, nhưng cũng không thể làm tôi hết áy náy.""Anh Từ Phong không chỉ là bạn bè cùng lứa với tôi khi còn nhỏ, càng là đối tượng tôi ngưỡng mộ, nhưng tôi biết anh ấy vẫn luôn coi tôi là em gái.


Tôi cho rằng tôi tốt nghiệp, chậm rãi trở nên ưu tú, anh ấy sẽ thích tôi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.""Hôm nay anh ấy khỏi rồi, tôi rất vui mừng, nhưng khi anh ấy tỉnh lại vẫn gọi tôi là Tiểu Mộng, tôi biết ở trong lòng anh ấy tôi vẫn chỉ là em gái.


Nhưng tôi thấy đủ rồi, cũng buông xuống rồi.""Ha ha ha, hôm nay hoàn toàn buông đi, anh ấy sẽ trở lại quỹ đạo sinh hoạt vốn có của anh ấy, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới.""Nào, Mục Vân Đông, cạn ly!""Cụng ly!"Mục Vân Đông nghe cũng rất xúc động, đồng thời cũng hiểu tại sao Đường Yên Mộng luôn lạnh như băng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện