Edit: Min

Tịch Quảng Thiện về đến nhà thì ngồi ở trong thư phòng không nhúc nhích rất lâu, nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, chính bản thân ông ta cũng không thể hình dung tâm trạng lúc này của mình là gì.

Ông ta đã biết Tịch Thụy là con của ai rồi, cho dù ông có không muốn tin như thế nào, nhưng đáp án đã xuất hiện ở trong đầu ông ta hết sức rõ ràng.

Lúc trước sau khi ông ta và mẹ của Tịch Lặc kết hôn, gia đình đã cấm đoán ông ta một thời gian, không cho ông ta lui tới với Ôn Trúc, cho đến sau khi biết Tịch Lặc được sinh ra, gia đình mới không cấm đoán ông ta nữa. Mà trong đoạn thời gian dài ông ta không thể nào thường xuyên đi gặp Ôn Trúc đó, ông ta đã nhờ Tào Nho Đường lúc ấy có quan hệ không tồi chiếu cố bà ta.

Lúc trước chuyện này một chút cũng không có khiến cho ông ta hoài nghi, bây giờ hồi tưởng lại, không bình thường như vậy mà lúc đó ông ta hoàn toàn không hề phát giác, đúng là quá ngu.


Ôn Trúc bưng một chén canh đi vào thư phòng, đặt khay lên bàn làm việc, nhìn Tịch Quảng Thiện trên đầu quấn băng gạc nói “Sao ở bệnh viện mà cũng có thể làm mình bị thương nữa? Không phải là Tịch Lặc lại đến bệnh viện tìm ông chứ?”

Tịch Quảng Thiện mở mắt ra, mặt  không cảm xúc nhìn chằm chằm gương mặt của Ôn Trúc.

“Sao thế? Trên mặt tôi có cái gì sao?” Ôn Trúc sờ mặt mình nói.

“Bà đóng cửa lại đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với bà.” Tịch Quảng Thiện nói.

Ôn Trúc đi đóng cửa thư phòng, trở lại ngồi xuống trước bàn làm việc của Tịch Quảng Thiện hỏi “Có chuyện gì mà quan trọng? Là về nhà cổ sao?”

“Bà xem cái này đi.” Tịch Quảng Thiện đem kết quả xét nghiệm ADN đặt ở trước mặt Ôn Trúc.

Ôn Trúc mở kết quả xét nghiệm ra, sau khi nhìn thấy mấy chữ xét nghiệm ADN trên cùng, lập tức ngây người “Xét nghiệm ADN? Đây, đây là cái gì?”


“Đây là kết quả xét nghiệm ADN của tôi và Tịch Thụy, bà xem đi.” ánh mắt của Tịch Quảng Thiện u ám nhìn Ôn Trúc.

“Tại, tại sao?” trong đầu của Ôn Trúc nổ oanh một tiếng, đến lời nói cũng có chút hỗn loạn “…… tại sao, phải làm cái này?”

“Nếu tôi không làm xét nghiệm ADN, bà còn tính giấu tôi bao lâu nữa? Là gạt tôi cả đời, hay là chờ sau khi tôi cho Tịch Thụy tất cả tài sản của Tịch gia, bà sẽ mang theo Tịch Thụy đi đoàn tụ với ba ruột của nó đây hả?” Tịch Quảng Thiện trừng đôi mắt đến muốn chảy máu, bây giờ ông ta chỉ hận không thể nhào lên bóp chết người đàn bà ở trước mắt này.

“Không, không phải……, tôi…… Tôi…….” Ôn Trúc không ngừng lắc đầu, hoảng loạn đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, bởi vì giờ khắc này đến quá đột ngột, bà ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, sợ đến run rẩy cả người.


Lửa giận trong lòng của Tịch Quảng Thiện bùng cháy, ném chén canh trên bàn vào mặt Ôn Trúc, Ôn Trúc bị tạt trúng, bụm mặt lăn trên mặt đất thét chói tai “Aaaa!!”

Tịch Quảng Thiện vòng qua bàn làm việc, nắm tóc Ôn Trúc bắt bà ta ngẩng đầu, nhìn mặt của bà ta nói “Nhiều năm như vậy, bà đều giấu giếm sự thật với tôi, tôi đào tim đào phổi đối đãi với mẹ con các người, bởi vì tôi cảm thấy mẹ các người thiệt thòi, nên ngay cả con ruột của mình cũng chưa từng ôm lấy một lần, tất cả tài sản của Tịch gia tôi đều chuẩn bị để lại cho Tịch Thụy, kết quả bà đối xử với tôi như thế này sao?! Tại sao bà phải đối xử với tôi như vậy?! Tại sao hả!!”

“Tôi cũng không muốn đâu!” Ôn Trúc nhắm mắt lại khóc nức nở nói “Bởi vì lúc đó đã kết hôn rồi mà gia đình ông lại không cho ông gặp tôi, nên tôi cho rằng chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ có ngày kết thúc thôi. Tôi cũng muốn một có một gia đình thuộc về mình, tôi cũng cần được quan tâm và chăm sóc, là ông để Tào Nho Đường thường xuyên chiếu cố tôi, nếu không thì tôi cũng sẽ không nảy sinh quan hệ với ông ta.”
“Khi đó Tào Nho Đường cũng đã kết hôn rồi, ông ta càng không có khả năng sẽ ly hôn, sao ông ta có thể sẽ cho bà một gia đình được?! Nếu bà muốn ở cạnh ông ta cũng được thôi, bà có thể trực tiếp nói chia tay với tôi mà, tại sao phải lừa dối tôi?!”

“Bởi vì……, bởi vì…….” Ôn Trúc khóc đến không nói được.

“Bởi vì các người muốn tài sản của Tịch gia!” Tịch Quảng Thiện nói giúp bà “Cho nên các người biết rõ Tịch Thụy không phải là con ruột của tôi, mà vẫn giấu diếm tôi nhiều năm như vậy!”

“Không phải, không phải đâu.” Ôn Trúc lắc đầu phủ nhận.

“Không phải? Không phải vì tài sản của Tịch gia, vậy tại sao ngay từ đầu bà không nói cho tôi biết Tịch Thụy không phải là con ruột của tôi, tại sao phải ép tôi đổi thuốc của mẹ Tịch Lặc? Mấy năm nay tại sao bà cứ châm ngòi quan hệ của tôi và Tịch Lặc? Bà biết rõ Tịch Thụy không phải là con ruột của tôi, tại sao muốn tôi sang tên nhà cổ của Tịch gia cho Tịch Thụy? Bà biết rõ đó là nhà cổ truyền qua mấy thế hệ, chỉ có huyết mạch của Tịch gia hơn nữa phải là con trưởng mới có thể kế thừa! Nếu không phải vì tài sản của Tịch gia, vậy bà nói xem những chuyện mà bà làm mấy năm nay rốt cuộc là vì cái gì?!”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Ôn Trúc không thể biện minh, chỉ có thể xin lỗi “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi ông, Tiểu Thụy không biết chuyện này, xin ông nể tình tình cảm ba con nhiều năm, đừng vạch trần tất cả chuyện này.”

“Đừng vạch trần?” Tịch Quảng Thiện nghiến răng đến mức muốn chảy máu “Đến tận bây giờ mà bà vẫn muốn gạt tôi? Bà cho rằng tôi không biết Tịch Thụy đã sớm biết mình không phải là con ruột của tôi sao? Ngay cả Tịch Lặc cũng biết, chỉ có tôi! Chỉ có tôi là đồ ngu bị các người gạt mà thôi!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi cũng không muốn, tôi thật sự không muốn như vậy đâu, tôi cũng rất hy vọng Tịch Thụy là con của ông, nhưng, nhưng…….” Nếu có thể, thật ra Ôn Trúc cũng hy vọng Tịch Thụy là con ruột của Tịch Quảng Thiện, trước đây đúng là bà ta không điều khiển được bản thân, phản bội Tịch Quảng Thiện dây dưa với Tào Nho Đường. Mấy năm gần đây, bà ta cũng thường xuyên lo lắng chân tướng sẽ bị vạch trần, thế nhưng bà ta không ngờ chân tướng sẽ bị vạch trần đột ngột như vậy.
“Đê tiện!” Tịch Quảng Thiện nắm tóc của Ôn Trúc, dùng sức tát một cái vào mặt bà ta, nhưng vẫn chưa cảm thấy hả giận, đứng lên bắt đầu đánh bà ta.

“A!!!” Ôn Trúc ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, đến xin tha cũng không nói được.

Tịch Thụy ở bên ngoài nghe được tiếng kêu của mẹ mình, cậu ta hoảng loạn đẩy cửa thư phòng, thấy được cảnh tượng Tịch Quảng Thiện đang đánh Ôn Trúc, cậu ta theo bản năng ôm lấy Ôn Trúc trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tịch Quảng Thiện hỏi “Ba, ba làm gì vậy hả?! Sao ba có thể đánh mẹ chứ?!”

“Đừng có gọi tao là ba!” Tịch Quảng Thiện quát “Mày biết rõ mày không phải là con ruột của tao, còn cùng mẹ mày lừa gạt tao lâu như vậy! Các người đều là kẻ lừa đảo, tao phải đi toà án tố cáo các người!”

Tịch Thụy trừng lớn đôi mắt khiếp sợ nhìn Tịch Quảng Thiện, cậu ta cũng không ngờ Tịch Quảng Thiện sẽ đột nhiên biết mình không phải là con của ông ta, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tịch Quảng Thiện cầm đồ vật trên bàn làm việc ném vào người Tịch Thụy “Cút cho tao! Cút! Các người cút hết đi! CÚT!!!”

Tịch Thụy không biết bị thứ gì đập trúng đầu, đau đến mức thiếu chút nữa ngã xuống đất, đầu ốc choáng váng một lúc, cậu ta mới phản ứng và tránh né thứ Tịch Quảng Thiện ném tới.

“Cút! Cút đi!” Tịch Quảng Thiện dùng chân ra sức đá Tịch Thụy cho hả giận.

Tịch Thụy vốn muốn đứng lên, vì bị Tịch Quảng Thiện đá vào một chân, đau quá nên cậu ta lại quỳ xuống đất.

Tịch Thụy chịu đựng cơn đau đứng lên, đỡ Ôn Trúc dậy đi ra ngoài, Tịch Quảng Thiện đã biết hết rồi, hiện tại còn hoàn toàn mất đi lý trí, bọn họ không thể ở lại cái nhà này nữa, chỉ có thể lập tức rời đi. Trong lòng Tịch Thụy còn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, chưa lấy được toàn bộ tài sản của đến Tịch gia, thì đã bị Tịch Quảng Thiện biết hết chân tướng rồi. Cậu ta rất nghi hoặc, tại sao đột nhiên Tịch Quảng Thiện lại biết được mình không phải là con ruột của ông ta.
…………………………

Mấy ngày nay Cảnh Dương vẫn luôn chú ý động thái của Tịch gia, hắn muốn nhìn xem sau khi Tịch Quảng Thiện biết Tịch Thụy không phải là con ruột của mình, đến tột cùng sẽ có hành động như thế nào.

Cảnh Dương biết hôm đó sau khi mình rời khỏi, Tịch Quảng Thiện lại được đưa vào bệnh viện, ở bệnh viện hai ngày mới về nhà. Tịch Quảng Thiện vừa về nhà thì Tịch Thụy lại đưa Ôn Trúc đến bệnh viện, sau đó hai người bọn họ không có về Tịch gia nữa.

Bây giờ Cảnh Dương đang ở trong văn phòng dùng máy tính xem tin tức, các trang tin tức lớn đều đưa tin Tịch Quảng Thiện khởi tố Ôn Trúc và Tào Nho Đường lừa đảo, công khai toàn bộ chuyện Ôn Trúc giấu giếm Tịch Thụy không phải là con ruột của ông ta. Hắn không ngờ một người sĩ diện như Tịch Quảng Thiện, sẽ thông báo cho thiên hạ cái chuyện nhục nhã này.
Bây giờ ai cũng biết Tịch Thụy không phải là con của Tịch Quảng Thiện, mà là con của Ôn Trúc và Tào Nho Đường. Hai người này giấu giếm sự thật nhiều năm như vậy, mục đích chính là vì tài sản của Tịch gia, Tịch Quảng Thiện khởi tố bọn họ, chẳng những yêu cầu bọn họ trả lại tất cả tài sản và cổ phần mà ông ta đã Tịch Thụy, còn muốn bọn họ bồi thường tổn thất về vật chất và tinh thần cho ông ta.

Bây giờ Tào gia cũng hoàn toàn lộn xộn, vợ và nhà mẹ đẻ của Tào Nho Đường cũng rất lợi hại, Tào Nho Đường giả làm người thành thật ở trước mặt bọn họ nhiều năm như vậy, một khi bại lộ có thể nói là nhận hết chỉ trích. Vợ của ông đang làm loạn muốn ly hôn với ông, mà hai người con một nam một nữ của ông cũng hoàn toàn không thông cảm cho ông, thấy ông là không có thái độ tốt, hơn nữa còn ủng hộ mẹ của bọn họ ly hôn. Bọn họ cũng không muốn nhận Tào Nho Đường là ba nữa, đối với Tịch Thụy đột nhiên trở thành anh em này, bọn họ càng khinh thường thừa nhận cậu ta.
Cảnh Dương ngẩng đầu thấy Hạ Lãng đang đẩy cửa đi vào, có chút bất đắc dĩ nói “Rốt cuộc thì trong một ngày anh muốn xuống đây mấy lần hả? Không thể ở yên trong văn phòng của anh làm việc sao? Để nhân viên khác nhìn thấy thì ra thể thống gì.”

“Hay là em dọn đến kế bên văn phòng của tôi đi, sau đó tôi sẽ đả thông một cánh cửa, vậy thì lúc tôi muốn tìm em sẽ không bị người khác thấy.” Hạ Lãng suy nghĩ, cảm thấy cái ý tưởng này của mình rất không tồi, có thể thực hành ngay lập tức.

Cảnh Dương thậm chí còn không thèm liếc mắt, lười nhác dựa vào ghế nói “Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh có thể đi ra ngoài không?”

Hạ Lãng nửa ngổi lên bàn làm việc của Cảnh Dương, một tay nâng cằm Cảnh Dương lên, nhìn bộ dáng không có gì tinh thần của hắn, liền hỏi “Nếu không thì em trực tiếp đến phòng nghỉ của tôi làm việc đi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lúc đi, hiện tại cũng không có việc gì gấp cần em hoàn thành.”
Cảnh Dương giương mắt nhìn y “Thật ra thì em muốn làm việc ở nhà hơn, nếu anh không cưỡng ép em nhất định phải tới công ty để anh nhìn, ở nhà em chẳng những có thể hoàn thành tốt công việc, mà cũng sẽ càng tự do thoải mái hơn.”

“Tôi sẽ cho người bố trí lại phòng nghỉ của mình, tuyệt đối sẽ làm em có cảm giác giống như đang ở nhà.” Hạ Lãng nói.

Cảnh Dương mặc kệ y, tiếp tục xem tin tức trên máy tính.

Tất nhiên là Hạ Lãng không cam lòng bị bỏ rơi rồi, cúi người xuống ngậm lấy môi của Cảnh Dương.

Cảnh Dương nhắm mắt lại, ngửa đầu hôn môi với y, lúc này hắn nhất định phải theo y, tuyệt đối không thể phản kháng, nếu không thì người này sẽ được voi đòi tiên, trực tiếp làm hắn ở trong văn phòng.

Nghe được tiếng gõ cửa nên Hạ Lãng mới buông Cảnh Dương ra, đứng thẳng người nói tiến vào.
Thư ký của Cảnh Dương mở cửa đi vào, nói “Chủ tịch của công ty Tịch Thịnh đến đây, nói muốn gặp Tịch giám đốc.”

Hạ Lãng và Cảnh Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, tin tức của hai nhà Tịch gia và Tào gia đã rất ồn ào huyên náo rồi, lúc này Tịch Quảng Thiện lại đến tìm Cảnh Dương, sẽ là chuyện gì đây? Min: hélo, chương thứ hai đây :v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện