Edit: Min

Cảnh Dương bay lên không trung, y phục đỏ tươi cùng mái tóc đen bay phấp phới ở trong gió. Càng lúc càng có nhiều chim chóc bay tới và vòng quanh hắn hót líu lo. Hơn nữa những con chim đó đều có bộ lông đủ mọi màu sắc với một cái đuôi thật dài vô cùng đẹp. Tiếng chim hót trong trẻo như đang hưởng ứng Cảnh Dương, phối hợp với tiếng sáo du dương vô cùng uyển chuyển động lòng người.

Mặc dù những người xem Cảnh Dương đi qua biển lửa ngày hôm qua đã không còn cảm thấy quá khó tin khi Cảnh Dương có thể làm được như vậy nữa. Nhưng cảnh tượng này vẫn làm tất cả mọi người ở đây vô cùng khiếp sợ, đồng thời còn tràn ngập kính sợ ở trong lòng.

Tiết Thừa Vũ ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương, trong đầu không ngừng hiện lên một số hình ảnh. Bởi vì tốc độ hiện lên quá nhanh, nhanh đến mức y còn chưa thấy rõ là đã biến mất rồi. Chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy những hình ảnh đó rất giống với cảnh tượng ở trước mắt này. Tiết Thừa Vũ không giải thích được là tại sao trong đầu mình lại xuất hiện cái loại cảm giác quen thuộc này nữa, như thể y đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó ở thời điểm nào đó vậy. Nhưng y có thể khẳng định, hình ảnh quen thuộc kia cùng hình ảnh trước mắt đều là cùng một người, trực giác của y chắc chắn sẽ không sai.


Ánh mắt của Thái Tử nhìn về phía Cảnh Dương tràn đầy sự điên cuồng và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu. Hắn nghĩ, mặc kệ người này có phải là người của Tiết Thừa Vũ hay không, cũng mặc kệ là dùng thủ đoạn gì thì hắn đều nhất định phải cướp được người này. Cho dù Tiết Thừa Vũ tay cầm trọng binh thì sao, hắn cũng không tin Tiết Thừa Vũ sẽ dám làm gì với một Thái Tử như hắn.

Tô Hoài đã không còn sự tự tin của ban đầu nữa, hắn biết mặc kệ thế nào thì mình cũng sẽ thua mà thôi, hơn nữa còn thua một cách triệt để. Bởi vì hắn biết, cho dù mình cũng triệu tập hàng trăm con chim thì cũng không có khả năng Tiết Thừa Vũ sẽ chọn mình. Đây chính là kết quả cho việc xem nhẹ năng lực của Cảnh Dương. Hắn cho rằng trên đời này chỉ có hắn mới có thể làm được những việc này mà thôi, bởi vì hắn chính là đứa con của vận mệnh xuyên đến. Nhưng hiện tại, hắn phải thừa nhận rằng núi này cao còn có núi khác cao hơn. Cho nên hắn rất tò mò, rốt cuộc thân phận của Cảnh Dương là gì mà sao có thể làm được như vậy.


Tuy Tô Hoài có rất nhiều chuyện còn chưa nghĩ thông, cũng vô cùng không cam lòng. Nhưng có một chuyện hắn quyết tâm nhất định phải làm được, đó là, mặc kệ dùng cách gì thì cũng phải gϊếŧ chết Cảnh Dương. Bởi vì tuyệt đối không thể để cho người có uy hiếp đến hắn được sống trên đời.

Cảnh Dương hạ xuống từ trên trời, những con chim cũng từ từ giải tán bay đi. Hắn đi đến bên cạnh Tiết Thừa Vũ, hai người cùng nhìn Từ chân nhân.

Từ chân nhân bị hai người nhìn đến mất tự nhiên, nhưng vẫn đứng vững với cảm giác áp bách rất lớn. Hắn không tuyên bố Cảnh Dương chính là người được thần linh công nhận ngay, mà là nhìn về phía Tô Hoài.

Tô Hoài không xuống kiệu, bởi vì hắn biết dù mình có làm thì cũng không so được với Cảnh Dương. Cho nên dứt khoát không làm, đỡ hơn phải làm nền cho Cảnh Dương. Dù sao hắn vẫn còn một chuẩn bị khác, nếu đã không sánh bằng, vậy thì diệt trừ chính là biện pháp tốt nhất.


Từ chân nhân nhìn về hướng của Tô Hoài rất lâu mà thấy hắn vẫn không lại đây, liền biết là có thể hắn không muốn làm nữa. Nhưng nhược điểm của mình lại bị Tô Hoài nắm trong tay, hơn nữa cũng không biết là có nên tuyên bố ngay Cảnh Dương chính là người được thần linh công nhận hay không. Thật ra Từ chân nhân cũng cảm thấy kinh ngạc và ngạc nhiên khi Cảnh Dương có thể làm được cả hai chuyện này, và cũng cho rằng có lẽ Cảnh Dương thật sự được thần linh che chở.

"Từ chân nhân?" Tiết Thừa Vũ nghiêm giọng gọi một tiếng.

Từ chân nhân bị dọa run lên, không chịu nổi cảm giác áp bách mà Tiết Thừa Vũ mang lại nữa. Đang muốn tuyên bố Cảnh Dương chính là người được thần minh công nhận, thì đột nhiên khắp núi rừng lại có khác thường.

Tiếng vỗ cánh phạch phạch lại truyền ra từ núi rừng. Lúc mọi người đang cảm thấy nghi hoặc thì tiếng gáy khàn khàn như tiếng cồng chiêng bỗng vang lên, không chỉ có một con mà là cả một đàn.
Một đàn chim đen kịt với tiếng kêu rất giống quạ đen bay ra từ trong núi, tụ lại trên bầu trời. Tất cả mọi người trên núi đều hoảng sợ, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết đây là xảy ra chuyện gì.

Thấy trên trời càng ngày càng nhiều quạ tụ lại, gần như che khuất cả không trung, làm sắc trời đều tối đi. Tiết Thừa Vũ liền nhanh chóng ôm Cảnh Dương lui về phía sau, bảo vệ Cảnh Dương ở trong ngực.

Ban đầu Tô Hoài cũng ngây người trước cảnh tượng này giống như những người khác, nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại. Hắn nhìn Tiết Thừa Vũ và Cảnh Dương, lại ngẩng đầu nhìn những con quạ đó, đôi mắt xoay chuyển, nghĩ đây có thể là do Cảnh Dương tự mình dẫn tới nên tâm trạng liền tốt lên. Hắn cảm thấy ông trời cũng không có vứt bỏ hắn, hơn nữa vẫn thiên vị hắn. Quả nhiên hắn mới là đứa con của vận mệnh duy nhất của thế giới này.
Tô Hoài đã bắt đầu tưởng tượng ở trong đầu, lát nữa phải nói thế nào để nguyên nhân quạ đen tụ lại là do Cảnh Dương đắc tội thần linh nên mới xảy ra chuyện này. Hắn sẽ nói là sở dĩ Cảnh Dương có thể vượt qua cả hai lần khảo nghiệm không phải bởi vì được thần linh công nhận, mà là sử dụng thủ đoạn nên đã chọc thần linh tức giận.

Tô Hoài nắm chặt hai tay, lúc những người khác đều cảm thấy khủng hoảng, hắn lại không áp được mà cảm thấy hưng phấn trong lòng. Bởi vì hắn cảm thấy đây là cơ hội tốt để khiến Cảnh Dương không thể nào ngóc đầu được nữa, chỉ cần nắm chặt cơ hội lần này thì hắn nhất định sẽ có biện pháp diệt trừ Cảnh Dương.

Đám quạ di chuyển giống như mây đen kia đột nhiên bao vây Thiên Tứ Thạch. Chỉ thấy Thiên Tứ Thạch như được phủ một lớp vải nhung mềm mại đen như mực, đen nghịt cả một mảng lớn.
Tất cả mọi người đều không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì, thấy Thiên Tứ Thạch bị quạ đen bao vây thì trong lòng càng khủng hoảng hơn. Cảm thấy đây là điềm báo và rất có thể là biểu thị cho sắp có tai hoạ lớn giáng xuống.

Ước chừng nửa nén hương, những con quạ đó mới tản đi. Mà sau khi mấy con quạ tản đi thì trên Thiên Tứ Thạch lại xuất hiện mấy chữ to bằng máu, khiến người nhìn sẽ cảm thấy rợn người.

Tất cả mọi người đều định thần lại, cẩn thận quan sát những chữ đó đến tột cùng là viết cái gì.

Nội dung của mấy chữ đó là "Hoàng thất Tô thị chính là sao chổi từ trên trời rơi xuống, sẽ diệt sạch sinh linh".

Sau khi đại thần cùng bá tánh xem xong mấy chữ đó thì đều khiếp sợ mở to mắt nhìn. Có bá tánh không biết chữ được những người khác đọc nội dung cho nghe cũng vô cùng khiếp sợ. Trong lòng bá tánh cũng nảy ra một ý tưởng, thì ra sát tinh và sao chổi thật sự không phải Tiết Thừa Vũ mà là hoàng thất Tô gia. Chuyện này phải làm sao đây?
Tô Hoài và Thái Tử đều trợn tròn mắt nhìn, bọn họ đều nghĩ đây nhất định là do Tiết Thừa Vũ giở trò quỷ. Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy quạ đen đột nhiên bay tới bao vây Thiên Tứ Thạch, sau khi chúng rời đi thì xuất hiện mấy chữ bằng máu này. Bọn họ không biết tại sao Tiết Thừa Vũ lại có thể làm được, cho dù tức giận thì cũng không có cách nào vạch trần y tại chỗ.

Một giây trước Tô Hoài còn hưng phấn, cảm thấy mình cuối cùng cũng có nhược điểm để có thể đối phó Cảnh Dương rồi. Nhưng hình thức đảo ngược quá nhanh, đột nhiên biến thành mối nguy của hắn, thậm chí là toàn bộ hoàng thất Tô gia khiến hắn có chút không kịp trở tay, nhất thời không biết phải làm sao.

"Tiết Thừa Vũ!" Thái Tử bước nhanh đi đến trước mặt Tiết Thừa Vũ, căm tức nhìn y chất vấn "Có phải ngươi giở trò quỷ không, ngươi mượn ý chỉ của thần linh bôi nhọ hoàng thất, ngươi đáng tội gì hả?!"
"Thái Tử nói là ta giở trò quỷ, vậy mời lấy chứng cứ ra đây, ở đây nhiều người nhìn như vậy, tất cả quan viên cũng đều ở đây. Thái Tử muốn ngậm máu phun người sao?!" Tiết Thừa Vũ lớn tiếng nói "Hay là Thái Tử không muốn thừa nhận đây là ý chỉ của thần linh, cho nên muốn giá họa cho ta?! Lần đầu tiên Tứ Thạch xuất hiện chữ bằng máu, Hoàng Thượng đã tin tưởng không hề nghi ngờ. Bây giờ mọi người đều tận mắt nhìn thấy xuất hiện chữ bằng máu, chẳng lẽ bởi vì chữ bằng máu chỉ hướng hoàng thất, cho nên hoàng thất không tin sao?"

"Ngươi......." Bởi vì Thái Tử không lấy ra được chứng cứ, cho nên mới tức giận như vậy. Hắn biết lần đầu là do phụ hoàng và Tô Hoài đã sai người làm Thiên Tứ Thạch xuất hiện chữ bằng máu, cũng biết lần này nhất định là Tiết Thừa Vũ làm, nhưng hắn lại không thể phản bác.
Các bá tánh đã bắt đầu nghị luận sôi nổi, bọn họ tận mắt nhìn thấy  thần linh tự mình viết hoàng thất là sao chổi ở trên Thiên Tứ Thạch. Nếu không thì tại sao những con quạ đó lại vô duyên vô cớ bao vây Thiên Tứ Thạch chứ, chỉ có thần linh mới có năng lực này thôi.

Nếu không diệt trừ hoàng thất Tô gia thì thiên hạ sẽ bị hủy diệt. Những nhân loại như bọn họ nhất định cũng sẽ không sống được. Chẳng lẽ chỉ vì Tô gia bọn họ mà loài người đều bị diệt sạch sao? Thế nhưng Tô gia không phải người thường mà là hoàng thất, đâu phải bọn họ muốn diệt trừ là có thể diệt trừ, phải làm sao đây? Có bá tánh dưới tình thế cấp bách, đột nhiên quỳ xuống lớn tiếng kêu lên "Xin Tiết tướng quân hãy cứu chúng tôi! Không thể chỉ vì Tô gia mà khiến cho tất cả sinh linh trong thiên hạ đều bị diệt sạch được!"
Các bá tánh khác cũng như nắm được cọng rơm cứu mạng, không ngừng có người quỳ xuống kêu lên "Xin Tiết tướng quân hãy cứu chúng tôi! Cứu sinh linh trong thiên hạ này đi!"

"Xin Tiết tướng quân cứu sinh linh trong thiên hạ này!!"

"Tiết tướng quân! Cứu chúng tôi đi!!"

"Không thể chỉ vì Tô thị mà hại mọi người trong thiên hạ được!!"

"Các ngươi!" Thái Tử bị những bá tánh khí đó chọc tức đến đỏ đôi mắt, muốn đại khai sát giới "Người đâu! Chém hết những người vừa kêu đó cho ta!"

"Thái Tử gϊếŧ người ở tế đàn không sợ bị trời phạt sao?!" Tiết Thừa Vũ vừa nhấc tay lên, binh lính của y lập tức chạy tới che ở phía trước những bá tánh đó, ngăn cản thị vệ của Thái Tử.

"Tiết Thừa Vũ! Xem ra hôm nay ngươi muốn chống đối với bổn Thái Tử có đúng không?!" Thái Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không cho Thái Tử gϊếŧ người ở tế đàn là ta đang muốn tốt cho Thái Tử, huống chi những bá tánh đó có lỗi lầm gì? Thần linh đã cho chỉ thị rõ ràng như vậy rồi, thì làm sao bọn họ có thể không sợ hãi được? Thái Tử muốn lạm sát kẻ vô tội, không phải là ứng nghiệm với lời trên Thiên Tứ Thạch sao?"

"Ngươi được lắm Tiết Thừa Vũ, xem ra ngươi đã sớm có dự mưu rồi, chúng ta cứ chờ mà xem!" Thái Tử nói không lại Tiết Thừa Vũ và ở đây cũng có quá nhiều binh lính của Tiết Thừa Vũ. Động thủ nhất định sẽ không có phần thắng, chỉ có thể về hoàng cung thương lượng đối sách với hoàng đế trước.

Tô Hoài dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Thừa Vũ một cái rồi kêu người thả mành kiệu xuống, cũng theo sau Thái Tử xuống núi về hoàng cung.

Các bá tánh thấy Thái Tử muốn gϊếŧ bọn họ, sau đó Tiết Thừa Vũ cứu bọn họ thì càng cảm thấy hoàng thất Tô gia sẽ làm thiên hạ diệt vong hơn. Mà Tiết Thừa Vũ lại là người duy nhất có thể cứu bọn họ, hơn nữa bên cạnh Tiết Thừa Vũ còn có một người được thần linh công nhận, cho nên khẳng định chỉ có hai người mới có thể cứu vớt sinh linh trong thiên hạ.
Bá tánh lại bắt đầu khẩn cầu Tiết Thừa Vũ cứu bọn họ. Đám quan viên nhìn cảnh này thì có người tâm trạng phức tạp, có người lại cảm thấy rất cao hứng, vì rốt cuộc bọn họ cũng chờ được đến ngày kéo hoàng đế của Tô gia xuống khỏi ngai vàng rồi.

Những bá tánh đó cứ quỳ mãi không chịu đứng lên, Tiết Thừa Vũ đành phải thuận theo cam đoan nói y nhất định sẽ bảo vệ bá tánh, không để bọn họ phải chết vô tội. Cho dù là hoàng thất thì cũng không được tùy tiện gϊếŧ hại bá tánh.

Mới vừa tới cửa cung là Thái Tử đã kêu người dừng lại, dáng vẻ không thể nhịn được nữa nhảy xuống xe ngựa, bước đến xe ngựa phía sau rồi lôi Tô Hoài ra ngoài.

Tô Hoài bị hành động của Thái Tử làm hoảng sợ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thái Tử lôi xuống. Ngay khi chân hắn vừa đạp lên mặt đất thì y như dẫm lên lưỡi đao, cảm nhận được đau đớn đến tận xương tủy.
Thái Tử dùng sức tát Tô Hoài một bạt tai, Tô Hoài liền té lăn trên đất, bụm mặt khó tin nhìn Thái Tử. Hắn thậm chí còn không biết tại sao Thái Tử lại làm vậy với mình. Người hầu của Tô Hoài đứng ở một bên bị doạ đến không dám động đậy, càng không dám đi lên đỡ Tô Hoài đứng dậy.

"Nếu không phải tại ngươi ra chủ ý cho phụ hoàng thì làm sao Tiết Thừa Vũ có cơ hội hại ngược lại chúng ta chứ?!" Thái Tử chỉ vào Tô Hoài trên mặt đất phẫn nộ nói "Nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn được việc thì ít hỏng việc thì nhiều! Đầu óc của ngươi ngoại trừ nam nhân thì còn cái gì hả?!"

Rốt cuộc thì Tô Hoài cũng phục hồi tinh thần, vừa xấu hổ vừa tức giận trước lời chửi mắng của Thái Tử. Hắn muốn mắng lại nói ngươi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, mọi người đều như nhau thôi. Nhưng bây giờ nguy cơ giáng xuống nên không phải là lúc để nội đấu, hơn nữa mình chỉ có một đại ca này mà thôi, sau này còn phải trông cậy vào hắn, trước khi tìm được người sau này có thể cho mình dựa vào thì không thể đắc tội hắn được.
Tô Hoài đông đầy nước mắt quỳ rạp trên mặt đất, tùy ý để Thái Tử mắng mình, một chữ cũng không hề phản bác.

Thái Tử vội vã đi gặp hoàng đế, nghĩ chờ chuyện này qua đi rồi giáo huấn Tô Hoài sau, nên chỉ mắng vài câu liền xoay người bỏ đi.

Min: dạo này vừa đuối vừa bận sml nên không up chương đều đều được, mọi người hãy chờ tui xíu nha 🥺♥️
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện