Edit: Min

Mặc dù Tiêu Lương Kỳ cảm thấy đau buồn bởi vì thê tử đột ngột qua đời, cũng biết cái chết của thê tử chắc chắn có liên quan đến thành chủ của Thành Hạc Minh. Nhưng hắn chẳng thể làm được gì, thậm chí còn không thể cự tuyệt cưới Lam Mạn Tử.

Tiêu Lương Kỳ không hề thích Lam Mạn Tử, nhưng để không liên lụy gia tộc và vì tiền đồ tương lai của mình, hắn vẫn thành thân Lam Mạn Tử với suy nghĩ muốn cùng ả chung sống tốt đẹp. Nhưng sau khi thành thân, hắn mới chân chính cảm nhận được tính cách và tính tình của Lam Mạn Tử tồi tệ đến mức nào, mà hắn thì chỉ có thể chịu đựng. Điều này càng khiến hắn nhớ nhung thê tử dịu dàng và ân cần đã mất của mình hơn.

Tiêu Lương Kỳ không phải là trưởng tử, trên hắn còn hai vị ca ca hơn hắn về mọi mặt. Nhưng Lam Mạn Tử gả cho Tiêu Lương Kỳ đã là gả thấp rồi. Vì vậy phụ thân của Lam Mạn Tử và ả không thể cái gì cũng không làm để mặc cho Tiêu Lương Kỳ tiếp tục tầm thường được.

Cho nên vài năm sau khi Tiêu Lăng được sinh ra, Tiêu Lương Kỳ trực tiếp lướt qua hai vị ca ca của mình trở thành gia chủ của Tiêu gia. Hơn nữa còn là phụ thân trực tiếp nhường chỗ cho hắn khi vẫn còn sống.

Thời gian hai người thành thân càng ngày càng dài thì Tiêu Lương Kỳ cũng càng ngày càng chán ghét Lam Mạn Tử. Nhưng lại phải giả vờ đối xử tốt với ả. Vậy nên chỉ có một mình Lam Mạn Tử đắm chìm trong tình nghĩa phu thê ân ái giả dối mà thôi.

Cuộc sống sau khi thành thân của Lam Mạn Tử có thể nói là mỹ mãn. Bởi vì gia thế của ả hiển hách, ở Tu Linh giới ai cũng không dám đắc tội ả, mà người trong tứ đại gia tộc cũng hết sức nịnh bợ và nịnh hót ả. Thứ duy nhất khiến ả cảm thấy chướng mắt lại không thể bỏ qua sự tồn tại chính là nguyên chủ. Không chỉ bởi vì nguyên chủ chiếm thân phận đích trưởng tử, mà còn bởi vì gương mặt quá giống mẫu thân của hắn, tất cả đều khiến ả vô cùng chán ghét.

Không phải là ả chưa từng nghĩ đến việc loại trừ nguyên chủ. Tuy Tiêu Lương Kỳ không thể bảo vệ được thê tử ban đầu, nhưng lại cố gắng hết sức bảo vệ nguyên chủ. Bởi vì Tiêu Lương Kỳ luôn cảm thấy Tiêu Lăng có lẽ không phải là con của mình, cho nên hắn cũng chỉ có một người con là nguyên chủ. Mãi đến khi Tiêu Lăng lớn lên và có thể nhìn ra là hơi giống mình, hắn mới xua tan sự nghi ngờ trong lòng.

Một lần bởi vì Tiêu Lương Kỳ phát hiện Lam Mạn Tử muốn hại nguyên chủ, nên đã cãi một trận lớn với Lam Mạn Tử. Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi thành thân. Lam Mạn Tử chưa từng tức giận như vậy, vì thế dưới cơn nóng giận đã chạy về nhà cáo trạng với phụ mẫu.

Mẫu thân của Lam Mạn Tử khuyên ả đừng quá để ý đến nguyên chủ, nếu vì nguyên chủ mà làm sứt mẻ tình cảm của phu thê bọn họ ngược lại không tốt. Một đứa nhỏ mà thôi, dù nó lớn lên thì có thể thế nào? Sau này vị trí gia chủ của Tiêu gia nhất định sẽ là Tiêu Lăng thừa kế, thân phận đích trưởng tử của nguyên chủ cũng chẳng thể mang đến lợi ích gì cho nó. Chi bằng biểu hiện rộng lượng một chút để mọi người đều có thể diện.

Lam Mạn Tử nghe lọt lời khuyên của mẫu thân không ngấm ngầm hãm hại nguyên chủ nữa, nhưng lại không dừng hãm hại nguyên chủ theo cách khác. Ví như hủy hoại thanh danh của hắn, lại ví như cản trở việc tu luyện của hắn, khiến hắn chỗ nào cũng không bằng Tiêu Lăng ả mới thoải mái trong lòng.

Trưởng tỷ Lam Mạn Thanh của Lam Mạn Tử lớn hơn ả rất nhiều tuổi. Bởi vì được chủ nhân của Đảo Chúc Dương nhận làm đồ đệ nên đã tu luyện thành tiên, đây là chuyện cực kỳ vinh quang của Lam gia. Nguyên nhân chính là vì Lam gia bọn họ đã có một vị tổ tiên trở thành thần rồi, mà trưởng nữ lại là nữ đồ đệ duy nhất của chủ nhân Đảo Chúc Dương, nên hầu như chẳng ai dám trêu chọc Lam gia cả.

Bạch Quảng, chủ nhân của Đảo Chúc Dương là thần tiên đầu tiên ở thế giới này tu luyện thành thần. Không ai biết rốt cuộc y đã sống bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng sau khi những thần tiên khác tu luyện thành thần cũng không lợi hại bằng y. Đảo Chúc Dương cũng được xưng là đệ nhất tiên đảo, bên trên có tiên khí lượn lờ, còn có đủ loại tiên thú và tiên quả. Nếu có thể sống trên đó vài năm sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tăng trưởng linh lực, và nếu may mắn thì còn có thể trực tiếp tu luyện thành thần tiên. Cho nên trên Đảo Chúc Dương nhiều nhất chính là người tu tiên.

Lam Mạn Tử cầu xin phụ mẫu nhiều năm, cuối cùng phụ mẫu cũng chịu thuyết phục trưởng tỷ đồng ý để con của ả đến Đảo Chúc Dương.

Kiếp trước chỉ có một mình Tiêu Lăng đến Đảo Chúc Dương. Như đã nói, ở trên Đảo Chúc Dương càng lâu thì tu vi sẽ càng cao, nhưng Tiêu Lăng đi mười năm đã trở lại. Chẳng qua, mặc dù sau khi trở về Tiêu Lăng không có trở thành người tu tiên nhưng cũng đã là một tu linh giả có tu vi cực cao rồi. Hắn có một nhà ngoại hiển hách, còn có một mẫu thân toàn tâm toàn ý tính toán cho hắn. Nên cho dù hắn bởi vì thiên tư mà không thể tu luyện thành thần tiên, nhưng nếu dùng các loại bảo vật tích lũy linh lực trở thành người tu tiên thì vẫn không thành vấn đề.

Tiêu Lăng trước giờ vẫn luôn chướng mắt Tiêu Cảnh. Sau khi trở về từ Đảo Chúc Dương, bởi vì có được linh lực còn cao phụ thân nên đôi lúc thậm chí còn không để phụ thân của mình ở trong mắt, huống chi là Tiêu Cảnh. Tiêu Lăng dùng đủ mọi thủ đoạn để chỉnh Tiêu Cảnh, còn hết lần này đến lần khác muốn giết Tiêu Cảnh. Tiêu Lương Kỳ không thể bảo vệ được Tiêu Cảnh, cuối cùng để Tiêu Cảnh chết trên tay Tiêu Lăng.1

Nhưng kiếp này xem ra đã không giống kiếp trước nữa. Bởi vì Đảo Chúc Dương Đảo truyền đến tin tức, nói rằng năm nay Đảo Chúc Dương chọn đệ tử phá lệ cho nam cảnh có thể đưa năm thiếu niên phù hợp yêu cầu đến đó.

Chủ nhân của Đảo Chúc Dương đã nói rất nhiều năm trước rằng mình chỉ nhận mười đồ đệ, hiện tại đã nhận đủ mười đồ đệ rồi nên y sẽ không nhận nữa. Mà mười đồ đệ của y ngoại trừ đại đồ đệ không ai biết là ai ra, thì chín vị khác đều là thần tiên rất có danh vọng. Mà đồ đệ của chủ nhân Đảo Chúc Dương không được phép tự mình nhận đồ đệ khi chưa có sự đồng ý của y. Cho nên muốn trở thành đồ đệ của đồ đệ chủ nhân Đảo Chúc Dương không phải là một việc đơn giản.2

Chẳng qua cách mấy năm Đảo Chúc Dương sẽ nhận một nhóm đệ tử để dạy, mà những đệ tử này không phải chính thức được nhận làm đồ đệ. Bọn họ hoàn toàn khác với những đệ tử nằm trong danh sách đồ đệ. Đệ tử để dạy thực chất chính là làm công việc người hầu ở trên đảo, bởi vì Đảo Chúc Dương rất lớn và có đủ loại công việc cần phải làm, mà người có thể chính thức được nhận làm đồ đệ rất rất ít. Nhưng cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều người tu tiên tình nguyện đến Đảo Chúc Dương làm công việc của người hầu.

Chẳng qua từ trước đến nay chỉ chọn ở Tu Tiên giới, nhưng lần này lại chọn năm đệ tử ở nam cảnh của Tu Linh giới. Người của tứ đại gia tộc đều cho rằng bởi vì tỷ tỷ Lam Mạn Tử là đồ đệ của chủ nhân Đảo Chúc Dương, cho nên bọn họ mới có cơ hội đưa hài tử đến Đảo Chúc Dương hiếm có này, thế là càng nịnh nọt Lam Mạn Tử hơn.

Lam Mạn Tử không biết vì sao đột nhiên lại có nhiều người được đi như vậy, nhưng ả cũng không muốn cho Tiêu Cảnh đi với nhi tử của mình đến Đảo Chúc Dương, cho nên đã sai người bỏ rượu không vị vào đồ ăn của Tiêu Cảnh. Rượu không vị cũng không phải một loại rượu, mà là một loại thuốc. Chẳng qua ăn xong sẽ giống như say rượu mà ngủ li bì hơn mười ngày, sau khi tỉnh lại cũng sẽ có cảm giác khó chịu như lúc say rượu, cho nên mới gọi là rượu không vị.

Nhưng Lam Mạn Tử đâu có ngờ bởi vì Cảnh Dương xuyên đến mà phá hư kế hoạch của ả. Cảnh Dương chẳng những kịp thời tỉnh lại, mà còn trở thành người phải được đưa đến Đảo Chúc Dương. Cho dù Lam Mạn Tử muốn giữ hắn lại thì cũng không có cách nào làm được.

Cảnh Dương mở mắt ra,sau khi đã hiểu tất cả mọi chuyện thì hắn cần suy nghĩ một số vấn đề. Đó chính là tại sao kiếp trước chỉ có một mình Tiêu Lăng đến Đảo Chúc Dương, mà kiếp này lại có năm người được đến Chúc Dương. Hơn nữa, kiếp trước cũng đâu có vụ tổng quản của Đảo Chúc Dương đích thân mang theo ngọc bội tới xác nhận người được đến Đảo Chúc Dương, mà quá trình Đảo Chúc Dương chọn đệ tử cũng đâu phải như vậy. Tại sao kiếp này lại khác xa kiếp trước như thế? Cảnh Dương nghĩ đến một khả năng, người có thể thay đổi hướng đi của thế giới này ngoại trừ kẻ ngoại lai là mình thì có khả năng nhất chính là người yêu của mình. Cho nên người yêu của mình rất có thể đang ở trên Đảo Chúc Dương, vậy thì mình nhất định phải đến đó.

........................

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Dương còn chưa tỉnh ngủ thì Mộc Hữu đã tới phòng kêu hắn dậy và bắt đầu giúp hắn thu dọn đồ đạc rồi.

Cảnh Dương buồn ngủ mơ màng ngồi trên giường nói "Không cần dọn đâu, mấy thứ này đều không thể mang lên Đảo Chúc Dương."

Mộc Hữu ngừng lại, ngẩn người nói "Ngay cả mấy bộ y phục cũng không thể mang lên sao?"

"Đệ tử của Đảo Chúc Dương đương nhiên là không thể mặc y phục của mình khi ở trên đảo. Mấy thứ khác cũng không cần mang theo, ta cũng không muốn mang theo thứ gì thuộc về nơi này cả." Cảnh Dương nói.

Mộc Hữu có chút buồn bã nói "Nô tài chỉ nghe Đảo Chúc Dương là tiên đảo lợi hại nhất, và trên đó cũng có rất nhiều thần tiên lợi hại mà thôi, không thể tưởng tượng được rốt cuộc nơi đó là một nơi như thế nào cả. Nô tài không thể đi cùng thiếu gia, thiếu gia nhất định phải chăm sóc tốt cho mình. Nhị thiếu gia có a di chống lưng cho ngài ấy, mà thiếu gia ngài lại không có người chống lưng. Nếu bị khi dể thì nhất định phải chịu đựng, chờ thiếu gia trở nên lợi hại hơn bọn họ rồi thì tìm bọn họ báo thù sau."

Cảnh Dương cười nói "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình. Chờ ta rời khỏi đây rồi thì ngươi về nhà đi, cố gắng chăm sóc cho ông của ngươi. Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ trở về thăm các ngươi."

Ông của Mộc Hữu là quản gia nhà mẫu thân của nguyên chủ, chỉ là nhà mẫu thân của nguyên chủ đã điêu tàn, chỉ còn một nữ nhi là mẫu thân của nguyên chủ mà thôi. Nữ nhi yêu như trân bảo đột nhiên qua đời, biết rõ nàng nhất định là bị người hại chết, nhưng lại không thể báo thù cho nàng. Ngoại tổ mẫu của nguyên chủ cảm thấy cực kỳ đau khổ, vài năm cũng đi rồi. Hiện tại chỉ còn cả nhà quản gia giữ toà nhà lớn trống rỗng kia.

Cho nên mới nói hài tử nào cũng là báu vật trong lòng của phụ mẫu. Thành chủ Thành Hạc Minh vì thanh danh và hạnh phúc nữ nhi của mình mà giết chết nữ nhi của người khác. Có lẽ trong thâm tâm của bọn họ chỉ là cái chết của một người râu ria mà thôi, nhưng đối với phụ mẫu của người đã chết thì điều đó còn đau đớn hơn là cắt tim, xẻ thịt nữa.

Cảnh Dương nghĩ, mối thù giết mẫu thân và nguyên chủ bị giết, còn có nỗi đau mất con của ngoại tổ mẫu nguyên chủ, hắn đều sẽ khiến cho đám người của Lam gia trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.

Số người của tứ đại gia tộc rất đông, đến đưa tiễn bọn họ có hơn cả trăm người, mà đây vẫn là quan hệ tương đối gần mà thôi, nếu những quan hệ xa hơn cũng lại đây thì có thể sẽ lên đến vài trăm người.

Năm người khác đều được đám người vây quanh, phụ mẫu nắm tay bọn họ rưng rưng dặn dò cái gì đó. Cảnh Dương không có hứng thú với cảnh tượng đưa tiễn như này. Mặc dù hắn thấy Tiêu Lương Kỳ đang nhìn mình, bộ dáng như muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng hắn không thèm để ý mà trực tiếp xoay người lên thuyền.

Ở đầu thuyền có vài người đang đứng đợi, Cảnh Dương vừa lên đi liền có một người trong đó đi tới yêu cầu hắn cho xem ngọc bội. Sau khi nhìn thấy ngọc bội trên tay Cảnh Dương, người nọ lập tức dẫn hắn đến căn phòng đã được chuẩn bị cho hắn, sau đó thì tấm vải bạt trên thuyền được thả xuống.

Những người đưa tiễn phía dưới thấy thuyền giương buồm sắp xuất phát, tuy thắc mắc là tại sao còn chưa đến giữa trưa đã xuất phát rồi, nhưng vẫn vội vàng bảo năm người khác nhanh lên thuyền, sau đó vẫy tay từ biệt.

Cảnh Dương vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi thơm ấm áp phả vào mặt, mùi thơm rất nồng, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy nặng đầu. Khi hít mùi thơm vào phổi còn làm cho cả người có cảm giác rất thoải mái nữa.

Căn phòng này được bày trí vô cùng tao nhã và thoải mái, trên chiếc bàn dài cạnh tường bày một cái lư hương bằng bạch ngọc tinh xảo, trên tường treo một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, nhìn chằm chằm hồi lâu sẽ khiến người ta có cảm giác như lạc vào trong cảnh vậy.

Cảnh Dương đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn đủ loại trái cây tươi ngon trên chiếc bàn lùn mà mình chưa từng thấy, còn có các loại điểm tâm nhỏ đáng yêu. Hắn không khỏi cảm thán ở trong lòng, con thuyền này thật không hổ là vật của Tiên giới, mà Đảo Chúc Dương cũng không hổ là đệ nhất tiên đảo trên biển. Cho mỗi đệ tử còn chưa lên đảo đều có thể ở một căn phòng tốt như vậy, nếu đặt ở Nhân giới thì chỉ có hoàng đế mới có thể hưởng thụ thôi.

Cảnh Dương cầm tiên quả cắn một miếng, nước trái cây ngọt lịm tươi mát lập tức bùng nổ ở trong miệng, sau khi nuốt xuống, hắn rõ ràng cảm nhận được linh lực đang tăng lên khiến hắn cảm thấy thoải mái. Hắn nghĩ thầm, ngay cả hoàng đế cũng không thể ăn được tiên quả, nhưng nếu đối với Đảo Chúc Dương thì điều này có lẽ chẳng là gì đâu. Bởi vì hắn nghe nói Đảo Chúc Dương có nhiều nhất chính là tiên thú và tiên quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện