Edit: Min

“Ha, Chiến Đội Tiêu Yên tới.” Nhạn Quá nhìn màn hình nói “Tôi còn tưởng bọn họ sẽ tiếp tục gắng gượng, thà chết chứ không chịu khuất phục.”

Cố Thể bĩu môi, khinh thường nói “Nhìn liền biết không phải là loại người không sợ chết, mặc dù là người chơi chết ở trong game chúng ta cũng sẽ cứu, nhưng chưa công bố ra bên ngoài thôi, còn chuyện đám người đó tới đây là điều chắc chắn rồi.”

“Vậy nghe thử xem đám người đó sẽ nói cái gì.” Nhạn Quá truyền tin cho đội ngũ thủ vệ hôm nay, kêu bọn họ mang đám người kia vào.

Khi Diễm Minh dẫn theo các đội viên của Chiến Đội Tiêu Yên đi vào đại sảnh, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng của Cảnh Dương đâu, liền nói với Nhạn Quá “Tôi muốn gặp Nặc Dương một lần, tôi hy vọng có thể giáp mặt để xin lỗi em ấy, cầu xin em ấy tha thứ.”

Nhạn Quá và Cố Thể liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ cảm thấy để Cảnh Dương tự mình trút cục tức này cũng tốt. Nhạn Quá truyền tin cho Cảnh Dương nói là đám người của Chiến Đội Tiêu Yên tới, muốn gặp mặt để xin lỗi hắn.

Cảnh Dương rất nhanh đã trả lời, nói bây giờ hắn không có thời gian gặp bọn họ, nói Nhạn Quá nhìn xem rồi muốn xử lí thế nào cũng được, nhưng nhất định phải giữ đám người đó lại đến cuối cùng, không được để cho bọn họ chết ở trong game, đặc biệt là Diễm Minh và Công Tử Giản.

Nhạn Quá nhìn tin sau đó nói với Diễm Minh “ Bây giờ Nặc Dương không có thời gian để gặp các người, hiện tại cậu ấy đang vì giải cứu tất cả người chơi mà rất bận rộn, cái gọi là xin lỗi của các người đối với cậu ấy căn bản là không quan trọng.”

Diễm Minh quay đầu nhìn các đội viên, tiếp tục nói “Chúng tôi là thành tâm thành ý tới xin lỗi, nếu Nặc Dương không có thời gian gặp chúng tôi, vậy xin các người giúp chúng tôi truyền đạt lại cho em ấy.”

Diễm Minh lôi ra một cái giao diện nói “Trên đây đều là thứ mà Nặc Dương đã trả tiền mua, bây giờ trả lại cho em ấy, chỉ cần em ấy chịu tha thứ cho chúng tôi, em ấy có yêu cầu gì chúng tôi cũng sẽ đồng ý, cho dù phải giao ra tất cả mọi thứ của chúng tôi cũng được.”

Nhạn Quá nhìn mấy món trên giao diện “Nhiều thật đó, món nào món nấy cũng đều rất đắt, lòng tham của các người cũng kinh thật đấy, nhiều món như vậy, giá cao như vậy đều bắt một mình cậu ấy trả.”

“Xin giúp chúng tôi nói một tiếng xin lỗi với Nặc Dương, chuyện trước đây chúng tôi thật lòng rất hối hận, xin cho chúng tôi được gia nhập vào A Chiến Đội.” Diễm Minh cùng các đội viên của anh ta đều cúi đầu, ra vẻ thực tình sám hối.

“Đồ tôi thay mặt Nặc Dương nhận trước, sau đó sẽ giao lại cho cậu ấy.” Nhạn Quá nói “Các người cũng may mắn thật đó, chọn ngay lúc này tới gia nhập vào đội của bọn này, hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn, bọn này cũng không có thời gian cùng tâm trạng để dạy dỗ các người. Nặc Dương nói có thể để cho các ngươi gia nhập. Có điều, đã tới chỗ của bọn này thì phải tuân thủ quy tắc, bằng không hậu quả sẽ rất thê thảm, các người chuẩn bị tâm lí cho tốt đi.”

“Chỉ cần có thể cho chúng tôi gia nhập, muốn chúng tôi làm gì cũng được, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của các vị, tuyệt đối không dám phản kháng gây sự.” Diễm Minh nói.

“Tốt nhất là như thế.” Nhạn Quá truyền tin cho Thủy Quỷ - đội trưởng Chiến Đội Trường Hà, kêu hắn tới một chuyến.

Sau khi Thủy Quỷ đến, Nhạn Quá nói với hắn “Những người này giao cho đội các cậu quản lý, nói cho bọn họ biết quy tắc ở đây, trông mấy người này cho tốt. Còn có, đem căn nhà gần nhất góc phía tây cho mấy người này ở, mọi chi phí đều bắt bọn họ nộp lên, về sau nhiệm vụ cũng đi theo các cậu hành động.”

“Được, tôi biết rồi.” Thủy Quỷ trả lời.

Thủy Quỷ mang theo Chiến Đội Tiêu Yên rời đi, bố trí chỗ ở cho bọn họ, rồi mới nói cho bọn họ biết các quy tắc ở đây.

“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Diễm Minh nói.

Thủy Quỷ “Nói đi.”

“Tại sao sau khi các anh gia nhập vào A Chiến Đội, vũ khí đều lợi hại như vậy? Là bởi vì có kỹ thuật viên giúp các anh tăng lên sao?” Vấn đề này bọn họ vẫn luôn nghĩ không ra, lý do duy nhất có thể nghĩ đến chính là cái này.

“Không phải kỹ thuật viên, là lúc Đinh Nặc Dương luyện khí đã giúp chúng tôi tăng năng lượng của vũ khí lên.” Thủy Quỷ cảm thấy nếu bọn họ đã gia nhập A Chiến Đội, vấn đề này cũng không có gì phải giấu giếm.

“Nặc Dương?” Diễm Minh không thể tin nổi trừng lớn đôi mắt “Em ấy……, sao có thể?”

Các đội viên của Chiến Đội Tiêu Yên cũng không tin nổi, bọn họ quay mặt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều khiếp sợ.

“Những chuyện này về sau các người cũng sẽ có cơ hội biết thôi, không cần phải giữ khư khư mấy thứ kia của các người, các đội viên của A Chiến Đội sẽ không thèm chiếm tiện nghi của các người đâu. Có thể Đinh Nặc Dương sẽ lấy vài thứ từ không gian của các người, nhưng đều là vì muốn tìm ra số hiệu sai, sau đó cậu ấy sẽ đổi mấy thứ kia thành vũ khí đã được luyện tốt, mà vũ khí do cậu ấy chế tạo còn tốt hơn so với vũ khí do luyện khí sư NPC chế tạo gấp trăm lần.”

Những vũ khí lợi hại đến đáng sợ đó cư nhiên là Đinh Nặc Dương chế tạo, cái đáp án này làm Chiến Đội Tiêu Yên chịu đả kích rất lớn, nói cách khác, ưu thế vốn thuộc về bọn họ lại bị chính tay bọn họ đẩy ra.

Thủy Quỷ mới vừa đi ra, Mũi Tên đội trưởng của Chiến Đội Toàn Phong đã nhanh chân chạy đến “Sao đám người đó lại tới đây? Chuyện gì xảy ra thế này?”

“Là Nhạn Quá kêu tôi dẫn bọn họ lại đây, bố trí chỗ ở cho bọn họ.” Thủy Quỷ nghi hoặc nói “Sao vậy? Hiện tại tất cả mọi người đều gia nhập A Chiến Đội, bọn họ tới gia nhập cũng đâu có gì lạ, có ai muốn chết đâu chứ?”

“Cậu không biết sao? Bọn họ là Chiến Đội Tiêu Yên đó!” Mũi Tên trừng lớn đôi mắt nói.

“Tôi đương nhiên biết bọn họ là Chiến Đội Tiêu Yên, đội ngũ mà toàn đội đều là game thủ chuyên nghiệp rất ít, bọn họ chính là một trong số đó, trước đây cũng rất nổi tiếng.”

“Xem bộ dáng này của cậu, khẳng định là không biết chuyện Đinh Nặc Dương bị bọn họ đuổi ra khỏi đội ngũ đúng không?” Mũi Tên nói.

“Cái gì?!” Thủy Quỷ kinh ngạc nhìn Mũi Tên, sau đó cẩn thận nhớ lại “Chuyện này hình như tôi có chút ấn tượng, lúc trước không biết là nghe ai nói nhưng tôi không có để ở trong lòng, cảm thấy cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì nên đã quên mất. Giờ nghe cậu nói, xác thực là có chuyện này.”

“Hai đội ngũ của chúng ta đều gia nhập vào A Chiến Đội sớm hơn các đội khác, Đinh Nặc Dương là dạng người gì chúng ta đều rất rõ, cậu ấy đối xử với ai cũng rất ôn hoà, cũng chưa bao giờ lợi dụng người khác, lại có bản lĩnh. Người như vậy mà bọn họ cũng đắc tội, có thể thấy được bọn họ cũng chẳng ra gì.”

“Tuy Chiến Đội Tiêu Yên rất nổi tiếng, nhưng thanh danh không hề tốt đẹp, dựa vào đội của mình đều là game thủ chuyên nghiệp nên làm không ít chuyện ỷ thế hiếp người, thủ đoạn rất dơ bẩn.”

“Cho nên bọn họ đắc tội Đinh Nặc Dương, khẳng định là các đội viên của A Chiến Đội nhìn không vừa mắt bọn họ, để bọn họ gia nhập hoàn toàn là xuất phát từ đạo nghĩa. Nếu chúng ta lén thay Đinh Nặc Dương báo thù, cũng coi như là cảm ơn ân cứu mạng của cậu ấy, chỉ cần không làm quá rõ ràng, A Chiến Đội chắc chắn sẽ không lên tiếng thay cho bọn họ.”

“Ừ.” Thủy Quỷ gật gật đầu “Cậu nói có đạo lý, bọn họ tự biết đuối lý, khẳng định cũng không dám kêu oan cho mình.”

Mũi Tên và Thủy Quỷ đạt chung nhận thức, lại nhanh chóng báo cho các đội trưởng của đội ngũ khác, ngày tháng sau này của Chiến Đội Tiêu Yên chắc chắn sẽ không được yên bình.

Vì để tìm ra càng nhiều số hiệu sai, bọn họ cần rất nhiều bảo vật của đám quái vật, nhóm kỹ thuật viên không thể không đem thiết lập ban đầu của game ra sửa đổi lại, nếu không sẽ càng loạn hơn. Cho nên muốn lấy được bảo vật, bọn họ chỉ có thể không ngừng chiến đấu.

Mỗi đội ngũ ngày nào cũng đều nhận được nhiệm vụ chiến đấu, mọi người đều vì một mục tiêu mà cố gắng, cho nên đồng lòng hợp lực phối hợp cũng đều rất tối, đạt được hiệu quả làm ít công to.

Duy chỉ có một đội ngũ bị các đội ngũ khác xa lánh. Lúc bọn họ chiến đấu, người của đội ngũ khác rất thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy bọn họ bị quái vật công kích bị thương cũng sẽ không ra tay cứu giúp, mà đứng ở một bên giễu cợt. Chuyện mà bọn họ đang trải qua, giống y như đúc lúc mà Đinh Nặc Dương vừa gia nhập vào đội của bọn họ.

Chiến Đội Tiêu Yên cảm nhận được địch ý của hầu hết các đội ngũ khác, nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra bất mãn, càng không dám phản kháng, chỉ có thể chịu đựng đến khi rời khỏi thế giới game mới thôi.

Trong lòng của đám đội viên Chiến Đội Tiêu Yên đương nhiên là có tức giận, chỉ là giận mà không dám nói gì, vì thế bọn họ liền đem tức giận trong lòng trút hết lên người Công Tử Giản, bọn họ cảm thấy nếu không phải bởi vì ngay từ đầu Công Tử Giản cứ nhằm vào Đinh Nặc Dương, bọn họ cũng sẽ không đối mặt tình cảnh hiện tại. Nếu không phải bởi vì Công Tử Giản đưa ra đề nghị đuổi Đinh Nặc Dương ra khỏi đội ngũ, thì bây giờ đội ngũ được cảm kích và tôn trọng, được người khác van xin gia nhập vào đội chính là bọn họ.

Công Tử Giản có chết cũng không ngờ  gã sẽ bị cái đội ngũ này đối xử như vậy, đa phần người của cái đội ngũ này đều do gã kéo vào, nhưng bây giờ chà đạp gã lợi hại nhất chính là những người này. Gã giống như một con chuột chạy ngoài đường bị người xua đuổi, lúc trước coi gã như người nhà thì bây giờ lại ghét bỏ gã.

Việc sửa chữa hệ thống rốt cục cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng, nhóm kỹ thuật viên đem tất cả người chơi đã tử vong đều gia nhập vào A Chiến Đội. Sau đó, từ hệ thống ở thế giới trong game do Cảnh Dương và Long Thất điều khiển, mang tất cả người chơi thoát ra ngoài.

Bọn họ đều bị tập trung đến một chỗ, từng đội từng đội đều dựa theo trình tự sắp hàng chỉnh tề, mỗi người chơi đều phải đứng chung với đồng đội trong đội ngũ của mình. Yêu cầu này là Cảnh Dương nói, tất cả mọi người đều không hỏi lí do mà làm theo, còn xác nhận xem đội viên của đội ngũ mình đã đủ chưa, sau đó đi báo cáo. Có làm vậy hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc rời khỏi thế giới trong game, chẳng qua là Cảnh Dương có mục đích của mình.

Cảnh Dương và Long Thất đồng thời thao tác ở trên hai cái giao diện, một lúc sau, kiến trúc và hoàn cảnh xung quanh đều tan biến, biến thành một không gian thuần màu trắng. Tiếp theo, bộ dáng của người chơi khi ở trong game cũng biến mất, trở về hình dáng thật ở ngoài đời của bọn họ. Không chỉ tướng mạo và dáng người, kể cả quần áo đang mặc cũng biến trở về quần áo mà giờ phút này bọn họ đang mặc ở thế giới thực.

Tất cả mọi người đều tò mò ngó trái ngó phải, quan sát những đồng đội chưa từng gặp ở ngoài đời xem dáng vẻ thế nào.

Công Tử Giản phát hiện mặt nạ trên gương mặt mình đã biến mất, khẩn trương sờ sờ mặt, gã không sờ được vết thương gồ ghề lồi lõm, nhưng xúc cảm không giống như làn da bóng loáng trơn mịn trước đó của gã. Gã ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện tất cả mọi người đều đã biến trở về hình dáng thật của bọn họ, gã bị doạ đến đứng hình.

“Cậu…….” Triệu Siêu* có chút không xác định nhìn Vu Kiện “Cậu chính là Công Tử Giản?”

*Nhắc cho bạn nào quên, đây là tên thật của Diễm Minh.

“Không! Không phải, không phải tôi!” Vu Kiện tràn đầy hoảng loạn, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Triệu Siêu nhìn nhìn trái phải, đội ngũ của anh ta đã thành lập được mấy năm, cũng đã hội tụ rất nhiều lần, đều biết mặt những người khác hết cả rồi. Chỉ có người này trong hiện thực là chưa từng gặp qua, hơn nữa chỉ có Công Tử Giản cũng chưa từng biết mặt. Thế nhưng, người này lại nói mình không phải, anh ta cũng cảm thấy Công Tử Giản ở trong hiện thực cũng không đến mức khó coi như vậy mới đúng, vậy ai mới là Công Tử Giản chứ? Triệu Siêu nghi hoặc nhìn khắp nơi xung quanh, xung quanh không ai phù hợp với tưởng tượng của anh ta về bộ dáng thật của Công Tử Giản cả.

Trên đầu mọi người đều xuất hiện một cái giao diện, bên trên ghi nickname của bọn họ khi ở trong game, trên đầu của Vu Kiện viết rất rõ ràng: Người chơi Công Tử Giản, có xác nhận rời khỏi game hay không?.

“Cậu thật sự chính là Công Tử Giản?!” Triệu siêu khiếp sợ trừng mắt nhìn Vu Kiện.

“Không……, tôi, tôi…….” Vu Kiện không biết nên tìm cái cớ gì để phủ nhận, nickname cũng đã hiển thị rồi, bây giờ có phủ nhận cũng vô dụng.

“Không phải cậu nói bộ dáng của cậu ở trong game là do hệ thống tự động thiết lập sao?” Một người chơi trên mặt đầy vẻ ghét bỏ nhìn Vu Kiện nói “Thì ra trong hiện thực cậu trưởng thành như thế này, lúc trước còn dám nói là bộ dáng ở trong game cùng bộ dáng ở hiện thực không có khác biệt gì lớn, có biết xấu hổ khi nói ra mấy lời đó không thế?”

“Đúng đó, cái này căn bản chính là khác nhau một trời một vực? Một điểm giống nhau cũng chả có.”

“Khó trách lúc trước cậu chưa bao giờ tham gia tiệc hội tụ của bọn tôi, còn nói cái gì muốn bảo trì cảm giác thần bí, sau đó lại phát kinh động lòng người. Dáng vẻ này của cậu đúng là "kinh động" thật đó.”

“Hành vi này của cậu chính là lừa dối bọn tôi, hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của bọn tôi đó. Làm hại bọn tôi sủng ái cậu như vậy.”

Đội viên của Chiến Đội Tiêu Yên đem tất cả tức giận từ trước đến nay đều xả ra hết, tôi một câu cậu một câu mà công kích Vu Kiện. Bọn họ cảm thấy bộ dáng thật của Vu Kiện chênh lệch quá lớn với khi ở trong game, làm bọn họ cảm thấy mình bị lừa gạt nghiêm trọng, sớm biết gã là cái dạng này, bọn họ sẽ không đối xử tốt với gã như vậy, cũng không sủng ái gã khắp nơi.

“Haizz, chúng ta bị lừa thật ra cũng không tính là cái gì, đáng thương nhất chính là Diễm Minh, bạn trai ở hiện thực vừa đẹp vừa giàu bây giờ lại đổi thành cái mặt hàng này.”

Triệu Siêu nghĩ đến việc anh ta thế mà cùng cái người này ân ái rất nhiều lần, dạ dày lại không nhịn được sôi trào lên. Nhớ tới hình ảnh Vu Kiện mảnh mai rúc vào trong lòng ngực của mình, nghĩ đến bộ dáng nhu nhược đáng thương kêu mình chồng ơi, khuôn mặt tuyệt đẹp ngay lúc đó đổi thành khuôn mặt trước mắt này, quả thật anh ta rất buồn nôn.

“Tại sai cậu phải gạt tôi? Tại sao phải gạt tôi?!” Triệu Siêu nắm lấy cánh tay của Vu Kiện, giận dữ chất vấn gã, cũng bở vì cái người này mà anh ta mới mất đi Đinh Nặc Dương.

“Tôi không có, tôi không có!” Vu Kiện lắc đầu còn muốn tiếp tục phủ nhận, gã chảy nước mắt nhìn Triệu siêu, muốn lấy được sự đồng tình của anh ta.

Có lẽ Vu Kiện đã quên mất, nếu gã dùng gương mặt ở trong game khóc thì chính là hoa lê đái vũ. Nhưng nếu gã dùng gương mặt của hiện khóc, thì sẽ làm người khác càng thêm ghê tởm.

Triệu Siêu hung hăng đẩy Vu Kiện ra, gã ngã ngồi trên mặt đất, gã không dám ngẩng đầu, gã không dám đối mặt với những ánh mắt châm chọc cùng chán ghét đó.

Nút xác nhận rời khỏi cũng xuất hiện ở trên giao diện, có không ít người chơi tâm trạng kích động gấp gáp nhấn vào nút xác nhận, bọn họ cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, sống sót trở về thế giới hiện thực! Cảnh Dương nhìn gương mặt không khác gì khi ở trong game của Thích Phong “Tôi phải về rồi.”

“Tôi sẽ đi tìm em.” Thích Phong dùng đôi mắt miêu tả gương mặt tinh tế của Cảnh Dương, đem bộ dáng của hắn hoàn toàn khắc sâu vào trong đầu.

“…… Được, tôi chờ anh.” Cảnh Dương nói.

“Sau khi tôi tìm được em, em không được lại trốn tránh tôi.” Thích Phong yêu cầu nói.

Ánh mắt Cảnh Dương né tránh một chút, lập tức cúi đầu không nhìn Thích Phong.

“Nặc Dương! Nặc Dương!” Triệu Siêu dáng vẻ vội vàng chạy về hướng Cảnh Dương.

Cảnh Dương quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Siêu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Thích Phong nói “Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Triệu Siêu còn chưa chạy đến trước mặt của Cảnh Dương, Cảnh Dương đã rời khỏi game rồi.

Min: còn một chương nữa, hãy tin tui ಥ‿ಥ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện