Cả căn phòng chỉ có một ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn để bàn. Dịch Giản mệt mỏi dựa vào ghế, trên tay là sấp tài liệu dày cộm. Hắn nhìn bức ảnh trên bàn đến xuất thần. Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài trong veo. Đôi mắt vô hồn, nụ cười rất không chân thực.

Sau khi Từ thị gặp trục trặc thì Từ Định mang theo Dịch Giản vào công ty trợ giúp. Ông ta đơn giản chỉ là muốn mang đứa con ngoài giá thú vào công ty thôi. Nào ngờ đứa con này lại giải quyết được một vụ làm ăn lỗ vốn.

Từ Hiên cũng giỏi đấy nhưng vẫn còn rất non. Đàn ông trên thương trường có kẻ nào không phải là cáo già? Tính khí nóng nảy lại tự cao như hắn rất khó làm đại sự.

Chỉ là thiết lập thế giới này quá push nam chính. Còn tạo ra mấy tiểu tiết phi lý không rõ ràng. Không để lại sâu sắc gì ngoài việc yêu đương của nam nữ chính. Nên đổi nam nữ chính có chiều sâu hơn đi thôi.

Dịch Giản và Từ Hiên hiện đang đối đầu để giải quyết vấn đề công ty. Dù sao trục trặc này không thể phá bỏ được tập đoàn Từ thị nên để bọn hắn lấy nó làm đề tài thực hành kiểm tra năng lực.

Dạo này Dịch Giản bận rất nhiều việc. Tập đoàn Từ thị sẽ đổi chủ, mà người đó nhất định phải là hắn. Sau khi ngồi lên chức tổng giám đốc thì hắn sẽ mang thân phận mới đến cầu hôn cô. Còn lúc này đây hắn phải cố gắng để đạp đổ Từ Hiên. Nắm thóp người mẹ kế tốt lành kia.

Dịch Giản dời mắt, mở sấp tài liệu một cách cẩn thận. Trong phong bì rơi ra mấy tấm ảnh hơi mờ, giống như là chụp vội. Đó là hình dáng của hai người, một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ tuổi.

Ba của hắn cũng thật có ý tứ. Đặc biệt cho Từ phu nhân đội một cái nón xanh lớn. Hắn nhìn chăm chú cô gái trong ảnh mà nhếch miệng cười nhạt.

Giống mẹ hắn chỗ nào chứ? Chẳng lẽ chỉ vì giống mà ông ta liền lựa chọn lén lút ở bên cô ta? Đúng là người đàn ông tồi, lúc nào hỏi đến cũng luôn miệng nói yêu mẹ hắn. Giờ thì cũng nữ nhân khác ân ái.

Dịch Giản không biết mình phải khóc hay cười khi biết ông ta có tình nhân bên ngoài. Cười vì mẹ kế của hắn, khóc thì khóc thay cho mẹ ruột hắn. Thật là khó chịu trong lòng.

Dịch Giản ra khỏi văn phòng làm việc, hắn không hiểu thấu mà phóng xe đi tới trước một biệt thự lớn. Hắn cầm lên điện thoại, trong đó có một con số mà hắn chưa bao giờ gọi. Số của cô còn phải lấy từ chỗ của Từ Hiên. Thật là châm chọc!

Dịch Giản đánh bạo ấn nút gọi. Từng tiếng vang của cuộc gọi đi làm tim Dịch Giản lên xuống chập chùng. Bên kia thế nhưng lại bắt máy, giọng điệu ưu nhã vang lên:

「Cho hỏi ai vậy?」

Dịch Giản chỉnh lại giọng thật hoàn hảo, “Xin chào Nguyên tiểu thư. Tôi là Dịch Giản.”

「Anh gọi cho tôi có việc gì?」Tiếng nói không hề có âm điệu nhưng lại nghe ra sự mất kiên nhẫn.

“Chỉ là muốn mời Nguyên tiểu thư đi uống một ly nước. Có thể hay không?” Hắn hơi hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

「Không.Tôi không đi!」Cô chẳng có chút đắn đo hay suy nghĩ mà từ chối.

Dịch Giản vẫn cố gượng cười lịch sự: “Làm phiền Nguyên tiểu thư rồi!” Hắn buông điện thoại, vẻ mặt rất không tốt. Biết trước câu trả lời nhưng khi chính tai nghe hắn vẫn thấy hụt hẫng. Cô không cho hắn bất kì cơ hội nào cả, hoàn toàn không.

Vậy thì hắn phải tự cướp lấy thôi. Dịch Giản đập lên vô lăng một cái thật mạnh rồi khởi động.

Chiếc xe màu xám lăn bánh rồi biến mất trong bóng tối, chỉ để lại dấu vết bánh xe nhạt màu dưới mặt đường. Hàng cây trải dài vang lên tiếng xào xạc theo nhịp điệu của cơn gió.

Bộ Khuyên xoa xoa điện thoại vừa mới tắt. Đang suy nghĩ có nên đổi sang số đặc biệt để người ta khỏi quấy rầy cô hay không? Cô không có nhiều kiên nhẫn đến vậy. Một số người đã ghét thì đến tiếng thở cũng trở nên đáng ghét.

Đừng bắt cô phải giả vờ vui vẻ với một kẻ cô không ưa. Cô rất không, không, không rảnh! Chuyện quan trọng phải nhắc n+1 lần

Mộc Thanh Phong. Dịch Giản. Tiếp theo sẽ là ai đây? “Cầu Cầu! Điều tra ra chưa?”

▮Không có tin tức gì đặc biệt cả. Linh hồn của hắn rất bình thường. Không tra được kí ức.▮ Cầu Cầu nghiêm túc báo cáo thông tin mình điều tra.

“Dùng phương pháp trói buộc linh hồn. Trói hắn lại một chỗ cho ta.” Bộ Khuyên thay đổi sắc mặt sang lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn kết hợp càng trở nên kinh dị.

Cầu Cầu hơi run run vì khí thế tà ác của Bộ Khuyên, nó e dè nói: ▮Thế giới này linh khí quá yếu. Trói buộc linh hồn bị vô hiệu thưa chủ nhân▮

Bộ Khuyên miết miết cánh môi, “Thế giới sau chọn một cái có linh khí nồng đậm. Ta sẽ đích thân xử lí hắn.”

▮Vâng, tiểu Cầu biết rồi thưa chủ nhân!▮ Cầu Cầu không dám đùa giỡn vào lúc này. Nó lễ phép hiền ngoan khác với thường ngày.

Bộ Khuyên nghiêm túc không quá ba giây. Cô nằm một cách không ngay ngắn trên giường, cánh tay mò xuống đất đung đưa qua lại nói:

“Ta rất nhàm chán! Có gì cho ta làm không? Không có gì làm thì đưa ta về đi nha!”

▮Quên ta đi chủ nhân!▮ Cầu Cầu nói xong liền tắt máy mặc kệ Bộ Khuyên. Nó nói cô sẽ không nghiêm túc quá ba giây đâu mà.

★★★★★

Sau lần Bộ Khuyên ghé thăm thì cuộc sống của Việt Lâm Đông bị đảo trộn. Mỗi ngày hắn sẽ nghe mấy nữ nhân ngủ cùng mình nói bóng gió về tình cảm của hắn dành cho nữ thư kí bên cạnh. Hắn nghe đến phát phiền.

Thật sự không biết mấy nữ nhân này bị gì. Nghe lung tung ở đâu rồi lại về hỏi hắn đủ kiểu.

Việt Lâm Đông chính là cái loại tổng tài tùy tiện ngủ. Chỉ cần lọt vào mắt anh ta đều sẽ “được” ngủ cùng. Đổi lại thì ngươi có tiền, có túi, có quần áo, bất cứ thứ gì ngươi thích nằm trong khả năng của anh ta. Ăn bánh trả tiền nhưng lại không muốn nữ nhân mình dùng ở cùng nam nhân khác.

So với mấy người phụ nữ ngày ngày câu dẫn hắn lên giường thì hắn càng mới mẻ việc bị người từ chối hơn. Thư kí Nha chính là người đầu tiên từ chối hắn. Hắn muốn bảo vệ cho tình nhân là chuyện không có gì để nói. Nhưng mà hắn lại muốn lấy Bộ Khuyên ra làm lá chắn cho cô ta là việc không thể nào.

Hắn tưởng Bộ Khuyên cũng như bao nữ nhân tầm thường kia. Nào ngờ cô lại phản kháng mãnh liệt, đã vậy còn đánh hắn. Có điều hắn sẽ không thích loại phụ nữ huênh hoang như vậy đâu. Nhìn cô ăn khổ rồi khóc lóc van xin trước mặt hắn mới tốt.

Việt Lâm Đông không ngừng ra vào nơi tư mật của Đoàn Ngữ Ái. Đã nói là chia tay nhưng bây giờ lại nằm chung trên một chiếc giường làm chuyện xấu hổ. Hắn thúc thêm hai hạ rồi bắn vào bên trong. Đoàn Ngữ Ái hét thất thanh mệt mỏi nằm trên lồng ngực rắn chắc.

Khói thuốc bay đầy phòng, Việt Lâm Đông rít một hơi dài rồi mang theo khói thuốc mà đưa vào miệng Đoàn Ngữ Ái. Cô ta bị làm cho ho sặc sụa, mặt mũi đỏ bừng.

Nam nhân cười hài lòng buông ra cánh môi đỏ, vừa tách ra liền kéo theo sợi chỉ bạc mờ ám giữa hai người. Hắn vứt đi điếu thuốc đang hút lở dở mà tiếp tục lao vào cuộc chiến. Đoàn Ngữ Ái bị làm đến ngất đi, không biết bị hành hạ bao nhiêu lâu. Đến khi cô ta tỉnh dậy thì người đã đi mất.

Đoàn Ngữ Ái run run bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Quanh mắt cô ta đã đen đi một vòng vì túng dục quá độ. Cô cười hai tiếng bi thương, mang nước tạt vào mặt để tỉnh táo. Cô đã dùng hết cách để leo lên giường hắn lần nữa đó.

Trước khi cô chết thì cũng phải kéo theo tên nam nhân khốn kiếp đó.

...........

Hôm nay là lễ mừng thọ của một vị thủ tướng đã về hưu của nước S. Con của ông ấy nắm giữ bốn phần tài chính của đất nước. Chỉ cần được ông ấy trông vừa mắt thì các mối làm ăn lo gì không có.

Ông to bà lớn đều có mặt, nên nơi đây sẽ là nơi làm quen tốt nhất. Chỉ cần có chức vị cao trong công ty liền được đến tham dự. Ở đây không có bất kì người nào ở tầng lớp hạ lưu. Chính vì vậy nên Từ Hiên chỉ đi có một mình.

Khác với Từ Hiên tìm người quen chào hỏi thì Dịch Giản lại khéo ăn nói mà kéo được các mối quan hệ. Từ Định thực sự rất hài lòng với đứa con trai của ông và Dịch My. Ông nhìn con trai mình với vẻ mặt tự hào.

Từ phu nhân đi bên cạnh lại có vẻ mặt khác. Dù nó có giỏi tới đâu thì cũng mang họ Dịch, không phải họ Từ. Con bà vẫn sẽ thắng ở phút chót thôi. Bà ta lạnh mặt với ông Từ mà tách ra tìm các vị phu nhân khác tám chuyện.

Từ Định cầm ly rượu va chạm với ly của Việt Lâm Đông. Hắn cười quyến rũ làm bao cô gái say đắm. Từ Định hề hước trêu đùa: “Việt Tổng thật là thu hút ong bướm, chỉ tùy tiện cười liền khiến con gái người ta quên mất lối về.

“Nghe nố Từ tổng lúc trẻ cũng là một người đào hoa.”

“Ngài lại nói đùa, tôi đâu có soái khí được như ngài.”

Việt Lâm Đông cười ha ha hai tiếng: “Từ tổng không soái khí thì hai đứa con sinh ra chẳng xuất chúng vậy đâu! Ngài cứ khiêm tốn.”

Hai người cứ ngươi một lời ta một câu nói đến hăng say.

Mễ Ái đi bên cạnh ba mẹ mình một cách không tình nguyện. Hôm nay không có Hinh Hinh, đi đến đây quá nhàm chán.

Ba mẹ Nguyên rất nhanh tìm đến Mễ gia nói chuyện. Đúng là hai người không hề dẫn theo Bộ Khuyên. Diệm Bân không được phép đi, tiểu Hinh của bọn họ cũng chọn ở nhà. Thôi thì con gái lớn phải theo chồng. Cô cảm thấy tốt là được rồi!

Dịch Giản bắt gặp ông bà Nguyên liền cố gắng tìm kiếm bóng hình của cô. Làm hắn thất vọng rồi, thế mà cô lại không đến. Hắn cười nhạt chạm ly với người đối diện. Không ai biết hắn đang cảm thấy không vui.

Buổi tiệc nhanh chóng được mở màn bằng một bài hát của vị ca sĩ hot nhất hiên nay. Không khí được làm nóng lên bởi một hồi pháo điện. Trên màn hình lớn của sân khấu là những hình ảnh mà vị cựu thủ tướng đã đi qua.

Tất cả mọi người đều chăm chú xem. Dù có không thích thì họ vẫn phải cố gắng bày vẻ mặt thích thú mà xem nó. Đột nhiên hình ảnh dừng lại rồi bị thay thế bởi đoạn video ngắn.

Video phát một người đàn ông cùng nữ nhân ôm ấp quấn quýt. Tư thế kia rõ ràng là đang làm tình mặc dù quần áo vẫn còn trên người. Chỉ là chỗ nào nên hở thì hở.

Cô gái chỉ quay thân hình nên không biết là ai. Người đàn ông lại khác, mọi người có thể nhìn rõ mồn một vẻ ngoài của gã đàn ông đó. Sau một đoạn video ngắn thì mười bức ảnh được chiếu cùng một trang chiếu.

Hai người đi ăn, đi chơi, đi mua sắm, còn có ảnh chụp hai người ân ái. Mặt cô gái đều bị làm mờ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt. Hình ảnh uy nghiêm của vị cựu thủ tướng kia đâu mất mà để một video dơ bẩn đưa lên thế này?

Ai nấy cũng hai mặt nhìn nhau không hiểu mô tê ất giáp gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện