Thiên Hiệu Y nghe nói tân lang không đến liền cảm thấy thất vọng. Chờ lâu như vậy, lại trốn không ra. Cũng thật là...
Phù Ngưng cho người nâng cổ kiệu đến trước mặt nàng.
Kiệu được chạm khắc hai con rồng uốn lượn quấn quanh, màu chủ đạo là màu trắng. Phía trước có lớp màn mỏng treo chuông bạc. Tiếng chuông theo con gió chiều đinh đinh đang đang rất êm tai. Màn mỏng bay bay làm nên tiên cảnh.
Thiên Hiệu Y bị đẩy ra trước, nàng muốn chiếm thế chủ động nên vội hất tay tỳ nữ nọ ra.
Tỳ nữ hoảng loạn ngã ra đất. Hai mắt toàn là không thể tin. Vừa rồi mình bị Tứ công chúa xô ngã sao? Tứ công chúa yếu nhược vô năng lại đẩy ngã nàng ta.
Mọi người đều thấy một màn này, mang tâm lí hóng chuyện giống nhau.
Thiên quân trừng mắt với tỳ nữ vừa thất thố. Xong lại nhìn qua Thiên Hiệu Y bằng ánh mắt ghét bỏ.
Thiên Hiệu Y dưới lớp vải che cười rất nhạt. Đám người Thiên tộc này, mang danh tiên nhân, vậy mà để thất tình lục dục ảnh hưởng.
Mỗi ngày đều giảng đạo lý, phía sau lại làm những chuyện mà người khác không thể ngờ.
Thật đáng khinh!
Thiên quân không tiện la mắng nàng ở chỗ này nên cứ trừng to mắt như thế, ông cố gắng nặn ra nụ cười hòa nhã hỏi: “Con lại làm sao rồi? Có chuyện gì sao?”
Thiên Hiệu Y không đáp, chỉ tự mình đi về trước.
Thiên quân bị ngó lơ liền tức giận. Không nhịn được nữa mà mắng cô: “Hiệu Y, đừng thấy ta không nói liền muốn thế nào thì muốn. Gả đi rồi không có nghĩa là ngươi không liên quan đến Thiên tộc này. Nhớ cho kĩ.”
Thiên Hiệu Y rất bình thản đáp lại: “Ngài nói sai rồi, sau khi gả qua Thần tộc, ta sẽ là người của Thần Vĩ. Đối với Thiên tộc không liên quan.”
“Sao ngươi dám?!”
“Có gì mà không dám, ta vốn dĩ không thân thiết với các người.”
Thiên quân bị chọc giận hoàn toàn, ông thế nhưng lại ra tay tát nàng một cái.
Thiên Hiệu Y làm gì có sức phản kháng.
Nàng ngã ra đất, khăn hỉ trên đầu rơi xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp. Đáng tiếc trên khuôn mặt đó có một vết sẹo dài từ thái dương kéo xuống cằm. Vết sẹo đỏ hỏn, cộng thêm dấu bàn tay nên càng khó coi.
Thiên Hiệu Y ôm khuôn mặt đau, ánh mắt buồn bã thường ngày của cô bị thay thế bởi sự lạnh lẽo. Mang theo phần tà khí khiến người khác kiêng kị.
Một vài người thân quen đều nhìn ra sự khác biệt này.
Thiên Hiệu Nan nghi hoặc nhìn chằm chằm. Cảm giác kì lạ lại nổi lên. Giống như đây không phải là Thiên Hiệu Y mà cô biết vậy.
Cả Thiên điện trở nên tĩnh lặng, tiếng thở đều đặn phá lệ rõ ràng.
Thiên Hiệu Y chật vật đứng dậy. Cả người đều mang theo sát khí.
Đáng chết! Thế nhưng lại không có sức lực phản kháng. Thân thế này không thể tu luyện, lại còn yếu đến mức gió thổi qua liền muốn ngã.
Phù Ngưng cũng không ngờ Thiên quân sẽ ra tay đánh con gái. Hắn tiến lên trước ngăn ông ta lại.
Đây sẽ là thần lữ của Thần chủ. Không phải muốn đánh liền đánh.
Thiên quân tức giận muốn tát nàng thêm nhưng lại bị người chặn, tay nâng lên không có chỗ hạ. Ông hừ lạnh rút tay về, giấu vào trong ống tay áo.
Phù Ngưng mở miệng phá vỡ cục diện rối rắm: “Thiên quân bớt giận, Tứ công chúa bị đả kích nên nói năng hồ đồ. Ngài xem, mặt của Tức công chúa bị sao thế này?”
Thiên quân lúc này mới chú ý đến vết sẹo dài trên mặt nàng, ông hơi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bị làm sao mà để mặt như thế này?” Đây là nương tử gả đến cho Thần tộc. Tuy Thần tộc không còn mấy người nhưng lại có một vị thượng thần. Vị thượng thần này còn hơn cả ngàn tiên nhân khác.
Ông cũng không thể khinh thường họ ra mặt mà gửi đến một nữ nhân bị hủy dung được.
Thiên Hiệu Y tưởng chừng sẽ im lặng lại lên tiếng, nàng chỉ tay vào Thiên Hiệu Nan tố cáo: “Chính là Nhị công chúa cao quý làm ra! Nàng ta cư nhiên dùng dao rạch lên mặt ta. Sau đó lại dùng thuốc trị thương tầm thường làm cho nó khô lại nhưng vẫn để lại sẹo.”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên nhìn theo ngón tay mà Thiên Hiệu Y chỉ.
Thiên Hiệu Nan vẫn bình thản, khuôn mặt dịu dàng như nước mùa xuân. Nàng ta mang khăn thêu chấm lên mắt, mềm mại lên tiếng: “Tứ muội nói gì vậy? Tỷ tỷ lý nào lại làm thế với muội? Muội phải gả cho Thần tộc, muội chính là sứ mệnh của Thiên tộc. Sao ta phải hại muội?”
Nói đến đây nước mắt của nàng ta thi nhau rơi xuống.
Ai nhìn cũng đau lòng thay.
Thiên Hiệu Y cảm thấy nữ nhân này diễn kịch rất giỏi. Đúng là không có bất kì ai tốt cả ngoại trừ một người.
Thiên hậu đâu thể để nữ nhi của mình bị người tố cáo. Bà dùng khí thế của một mẫu nghi thiên hạ mà cao giọng:
“Tứ công chúa có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Tiểu Nan đối xử tốt với tứ công chúa là điều ai cũng nhìn ra. Không thể vì ghen tị mà hắt nước bẩn lên người nó được.”
“Hắt nước bẩn?” Thiên Hiệu Y hỏi lại một cách châm chọc.
Thiên quân nào để nàng tiếp tục nói xằng bậy, ông ta hét lên: “Bình thường ngươi vô dụng thì thôi, hôm nay lại hãm hại tỷ muội. Thiên Hiệu Y! Ngươi được... Được lắm!”
Chưa hỏi rõ ràng liền khẳng định Thiên Hiệu Y sai. Đây chính là một phụ thân tốt.
Thiên Hiệu Nan khóc yếu ớt vịnh vào tay tiểu tiên bên cạnh.
Thái tử thấy muội muội ruột khóc thương tâm liền quên luôn phép tắc mà đứng bật dậy.
Hắn nhìn Thiên Hiệu Y giống như nàng cướp mất thứ gì đó rất quan trọng của hắn vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nàng đã bị giày xéo thành từng mảnh rồi.
Thái tử rời khỏi chỗ ngồi đi về vị trí trung tâm, hắn quỳ trước mặt Thiên quân hành lễ: “Mong Thiên quân đòi lại công đạo cho muội muội. Bình thường muội ấy đối tốt với người khác như vậy. Đáng tiếc, gặp phải bạch nhãn lang.”
*bạch nhãn lang: sói mắt trắng – hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Thiên Hiệu Y cảm động trước tình huynh muội của bọn họ. Như vậy lúc bẻ mặt cùng nhau mới vui.
Trong nguyên gốc thế giới thì không có một màn này. Thiên Hiệu Y ngoan ngoãn để người đưa lên kiệu. Thần Vĩ thì mang thương tích đầy mình đến rước dâu. Hắn bị đám người nhìn với ánh mắt thương hại xen lẫn khinh bỉ.
Về sau khi biết Thiên Hiệu Y không còn khuôn mặt đẹp thì mọi người đều ở sau lưng đàm tiếu. Nói hai người rất hợp, đều bị hủy dung. Còn lời ra tiếng vào về lí do tại sao Thiên Hiệu Y thành ra như vậy.
Đáng tiếc, lần này Thiên Hiệu Y không giống như trong kịch bản vốn có.
Nàng sẽ tố cáo. Cho bọn họ biết khuôn mặt đẹp đẽ của người Thiên tộc.
“Nếu ta nói ta có bằng chứng thì người làm thế nào?” Thiên Hiệu Y mặc kệ lời bàn tán mà hỏi Thiên quân.
Thiên quân do dự trong chốc lát. Nhìn như thế nào cũng thấy nàng rất tự tin. Có thật sẽ mang ra bằng chứng hay không? Sau một hồi suy nghĩ thì ông đồng ý. Ông cũng không tin nó có thể làm gì với tấm thân tàn đó.
Thiên Hiệu Y lấy trong ống tay áo một viên đá không có gì nổi bật. Nhưng ai cũng biết, thứ này không phải đồ vật tầm thường.
Nàng giơ Lưu ảnh thạch lên không trung cho mọi người cùng thấy. Tránh để bọn họ đoán già đoán non.
Thiên Hiệu Nan ngưng khóc, mày khẽ nhíu chặt. Tâm tư xoay chuyển qua lại không biết là muốn làm gì.
Thiên quân do dự cầm lấy. Ông thật sự lo lắng Lưu ảnh thạch lưu lại điều gì đó không tốt. Ông hơi ngước nhìn về phía Thiên Hiệu Nan. Đứa con gái này ngoan hiền, tài giỏi. Rất có phong phạm của một vị công chúa Thiên tộc. Nếu có chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của nó thì Thiên tộc sẽ cùng chịu ảnh hưởng.
Thiên Hiệu Nan lạnh mặt, lòng đã muốn nghiền nát muội muội của mình ra mấy nghìn mảnh. Biết vậy làm cho nàng không nói được nữa thì tốt.
Thiên quân vẫn không có động tác nào, chỉ cầm viên đá đứng tại nơi đó.
Thiên Hiệu Y cảm thấy rất mất thời gian nên lên tiếng: “Nếu ngài muốn bênh vực con gái thì ta không có gì để nói. Cứ để ta thuận lợi gả về Thần tộc thì hơn.”
Thiên quân trừng mắt nhìn nàng ý bảo câm miệng. Tại sao hôm nay lại có gan nói nhiều như vậy.
Ông ta không biết nên làm gì. Một bên là con gái cưng. Một bên là con tốt thí ông sắp tiễn đi. Nếu không có Thần tộc đã hứa hẹn thì ông sẽ xử ép Thiên Hiệu Y.
Thiên quân đưa linh lực vào viên đá. Một đoạn hình ảnh hiện lên giữ hư không.
Nữ nhân dịu dàng vuốt tóc mai. Cả người mềm mại không xương. Chỉ là nụ cười có chút ác độc.
Nàng cầm lấy con dao nhỏ, tiến gần nữ nhân nằm trên đất thương tích đầy mình. Nàng ta mạnh mẽ hạ dao rạch một đường dài. Máu tươi nhanh chóng vượt lớp da mỏng kia mà tuôn trào.
Những tỳ nữ bên cạnh đều làm như không thấy. Mắt không liếc loạn, tâm không dao động đứng như một pho tượng.
Chúng tiên nhân ngồi phía dưới kinh ngạc nhìn cảnh tượng biến mất.
Thiên Hiệu Nan vò nát khăn tay, móng tay bấm chặt vào da thịt.
Một vị lão tiên bất bình lên tiếng: “Thiên quân nên cho Tứ công chúa một lời công đạo. Lưu ảnh thạch không có chuyện sai. Vậy thì Nhị công chúa cũng quá tàn nhẫn rồi.”
Ai nấy cũng gật đầu đồng ý.
Thiên Hiệu Nan cảm thấy mình giống bị người lột trần thả giữa đám đông. Nàng hứng chịu bao nhiêu ánh nhìn không tốt. Đầu óc xoay chuyển một hồi. Cuối cùng nàng đưa ra một chủ ý:
“Thiên quân! Là muội muội nói không muốn gả đi nên nhờ con làm vậy. Con thật không ngờ muội muội lại lấy cái này để hãm hại con.”
Thiên quân nhanh chóng bắt được sợi cỏ mỏng manh nên ra đòn phủ đầu: “Thiên Hiệu Y! Tỷ tỷ con nói có thật không?”
Thiên Hiệu Y buồn cười gần chết. Nàng cười vang dội, tiếng cười không có oán độc hay giận dỗi. Nàng chỉ là cười thanh thanh, giống như thật sự vui vẻ.
“Thiên quân nghĩ như thế nào là chuyện của ngài. Ngài muốn đen thì là đen, trắng thì là trắng. Không cần phải làm bộ mặt trượng nghĩa."
Phù Ngưng cho người nâng cổ kiệu đến trước mặt nàng.
Kiệu được chạm khắc hai con rồng uốn lượn quấn quanh, màu chủ đạo là màu trắng. Phía trước có lớp màn mỏng treo chuông bạc. Tiếng chuông theo con gió chiều đinh đinh đang đang rất êm tai. Màn mỏng bay bay làm nên tiên cảnh.
Thiên Hiệu Y bị đẩy ra trước, nàng muốn chiếm thế chủ động nên vội hất tay tỳ nữ nọ ra.
Tỳ nữ hoảng loạn ngã ra đất. Hai mắt toàn là không thể tin. Vừa rồi mình bị Tứ công chúa xô ngã sao? Tứ công chúa yếu nhược vô năng lại đẩy ngã nàng ta.
Mọi người đều thấy một màn này, mang tâm lí hóng chuyện giống nhau.
Thiên quân trừng mắt với tỳ nữ vừa thất thố. Xong lại nhìn qua Thiên Hiệu Y bằng ánh mắt ghét bỏ.
Thiên Hiệu Y dưới lớp vải che cười rất nhạt. Đám người Thiên tộc này, mang danh tiên nhân, vậy mà để thất tình lục dục ảnh hưởng.
Mỗi ngày đều giảng đạo lý, phía sau lại làm những chuyện mà người khác không thể ngờ.
Thật đáng khinh!
Thiên quân không tiện la mắng nàng ở chỗ này nên cứ trừng to mắt như thế, ông cố gắng nặn ra nụ cười hòa nhã hỏi: “Con lại làm sao rồi? Có chuyện gì sao?”
Thiên Hiệu Y không đáp, chỉ tự mình đi về trước.
Thiên quân bị ngó lơ liền tức giận. Không nhịn được nữa mà mắng cô: “Hiệu Y, đừng thấy ta không nói liền muốn thế nào thì muốn. Gả đi rồi không có nghĩa là ngươi không liên quan đến Thiên tộc này. Nhớ cho kĩ.”
Thiên Hiệu Y rất bình thản đáp lại: “Ngài nói sai rồi, sau khi gả qua Thần tộc, ta sẽ là người của Thần Vĩ. Đối với Thiên tộc không liên quan.”
“Sao ngươi dám?!”
“Có gì mà không dám, ta vốn dĩ không thân thiết với các người.”
Thiên quân bị chọc giận hoàn toàn, ông thế nhưng lại ra tay tát nàng một cái.
Thiên Hiệu Y làm gì có sức phản kháng.
Nàng ngã ra đất, khăn hỉ trên đầu rơi xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp. Đáng tiếc trên khuôn mặt đó có một vết sẹo dài từ thái dương kéo xuống cằm. Vết sẹo đỏ hỏn, cộng thêm dấu bàn tay nên càng khó coi.
Thiên Hiệu Y ôm khuôn mặt đau, ánh mắt buồn bã thường ngày của cô bị thay thế bởi sự lạnh lẽo. Mang theo phần tà khí khiến người khác kiêng kị.
Một vài người thân quen đều nhìn ra sự khác biệt này.
Thiên Hiệu Nan nghi hoặc nhìn chằm chằm. Cảm giác kì lạ lại nổi lên. Giống như đây không phải là Thiên Hiệu Y mà cô biết vậy.
Cả Thiên điện trở nên tĩnh lặng, tiếng thở đều đặn phá lệ rõ ràng.
Thiên Hiệu Y chật vật đứng dậy. Cả người đều mang theo sát khí.
Đáng chết! Thế nhưng lại không có sức lực phản kháng. Thân thế này không thể tu luyện, lại còn yếu đến mức gió thổi qua liền muốn ngã.
Phù Ngưng cũng không ngờ Thiên quân sẽ ra tay đánh con gái. Hắn tiến lên trước ngăn ông ta lại.
Đây sẽ là thần lữ của Thần chủ. Không phải muốn đánh liền đánh.
Thiên quân tức giận muốn tát nàng thêm nhưng lại bị người chặn, tay nâng lên không có chỗ hạ. Ông hừ lạnh rút tay về, giấu vào trong ống tay áo.
Phù Ngưng mở miệng phá vỡ cục diện rối rắm: “Thiên quân bớt giận, Tứ công chúa bị đả kích nên nói năng hồ đồ. Ngài xem, mặt của Tức công chúa bị sao thế này?”
Thiên quân lúc này mới chú ý đến vết sẹo dài trên mặt nàng, ông hơi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bị làm sao mà để mặt như thế này?” Đây là nương tử gả đến cho Thần tộc. Tuy Thần tộc không còn mấy người nhưng lại có một vị thượng thần. Vị thượng thần này còn hơn cả ngàn tiên nhân khác.
Ông cũng không thể khinh thường họ ra mặt mà gửi đến một nữ nhân bị hủy dung được.
Thiên Hiệu Y tưởng chừng sẽ im lặng lại lên tiếng, nàng chỉ tay vào Thiên Hiệu Nan tố cáo: “Chính là Nhị công chúa cao quý làm ra! Nàng ta cư nhiên dùng dao rạch lên mặt ta. Sau đó lại dùng thuốc trị thương tầm thường làm cho nó khô lại nhưng vẫn để lại sẹo.”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên nhìn theo ngón tay mà Thiên Hiệu Y chỉ.
Thiên Hiệu Nan vẫn bình thản, khuôn mặt dịu dàng như nước mùa xuân. Nàng ta mang khăn thêu chấm lên mắt, mềm mại lên tiếng: “Tứ muội nói gì vậy? Tỷ tỷ lý nào lại làm thế với muội? Muội phải gả cho Thần tộc, muội chính là sứ mệnh của Thiên tộc. Sao ta phải hại muội?”
Nói đến đây nước mắt của nàng ta thi nhau rơi xuống.
Ai nhìn cũng đau lòng thay.
Thiên Hiệu Y cảm thấy nữ nhân này diễn kịch rất giỏi. Đúng là không có bất kì ai tốt cả ngoại trừ một người.
Thiên hậu đâu thể để nữ nhi của mình bị người tố cáo. Bà dùng khí thế của một mẫu nghi thiên hạ mà cao giọng:
“Tứ công chúa có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Tiểu Nan đối xử tốt với tứ công chúa là điều ai cũng nhìn ra. Không thể vì ghen tị mà hắt nước bẩn lên người nó được.”
“Hắt nước bẩn?” Thiên Hiệu Y hỏi lại một cách châm chọc.
Thiên quân nào để nàng tiếp tục nói xằng bậy, ông ta hét lên: “Bình thường ngươi vô dụng thì thôi, hôm nay lại hãm hại tỷ muội. Thiên Hiệu Y! Ngươi được... Được lắm!”
Chưa hỏi rõ ràng liền khẳng định Thiên Hiệu Y sai. Đây chính là một phụ thân tốt.
Thiên Hiệu Nan khóc yếu ớt vịnh vào tay tiểu tiên bên cạnh.
Thái tử thấy muội muội ruột khóc thương tâm liền quên luôn phép tắc mà đứng bật dậy.
Hắn nhìn Thiên Hiệu Y giống như nàng cướp mất thứ gì đó rất quan trọng của hắn vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nàng đã bị giày xéo thành từng mảnh rồi.
Thái tử rời khỏi chỗ ngồi đi về vị trí trung tâm, hắn quỳ trước mặt Thiên quân hành lễ: “Mong Thiên quân đòi lại công đạo cho muội muội. Bình thường muội ấy đối tốt với người khác như vậy. Đáng tiếc, gặp phải bạch nhãn lang.”
*bạch nhãn lang: sói mắt trắng – hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Thiên Hiệu Y cảm động trước tình huynh muội của bọn họ. Như vậy lúc bẻ mặt cùng nhau mới vui.
Trong nguyên gốc thế giới thì không có một màn này. Thiên Hiệu Y ngoan ngoãn để người đưa lên kiệu. Thần Vĩ thì mang thương tích đầy mình đến rước dâu. Hắn bị đám người nhìn với ánh mắt thương hại xen lẫn khinh bỉ.
Về sau khi biết Thiên Hiệu Y không còn khuôn mặt đẹp thì mọi người đều ở sau lưng đàm tiếu. Nói hai người rất hợp, đều bị hủy dung. Còn lời ra tiếng vào về lí do tại sao Thiên Hiệu Y thành ra như vậy.
Đáng tiếc, lần này Thiên Hiệu Y không giống như trong kịch bản vốn có.
Nàng sẽ tố cáo. Cho bọn họ biết khuôn mặt đẹp đẽ của người Thiên tộc.
“Nếu ta nói ta có bằng chứng thì người làm thế nào?” Thiên Hiệu Y mặc kệ lời bàn tán mà hỏi Thiên quân.
Thiên quân do dự trong chốc lát. Nhìn như thế nào cũng thấy nàng rất tự tin. Có thật sẽ mang ra bằng chứng hay không? Sau một hồi suy nghĩ thì ông đồng ý. Ông cũng không tin nó có thể làm gì với tấm thân tàn đó.
Thiên Hiệu Y lấy trong ống tay áo một viên đá không có gì nổi bật. Nhưng ai cũng biết, thứ này không phải đồ vật tầm thường.
Nàng giơ Lưu ảnh thạch lên không trung cho mọi người cùng thấy. Tránh để bọn họ đoán già đoán non.
Thiên Hiệu Nan ngưng khóc, mày khẽ nhíu chặt. Tâm tư xoay chuyển qua lại không biết là muốn làm gì.
Thiên quân do dự cầm lấy. Ông thật sự lo lắng Lưu ảnh thạch lưu lại điều gì đó không tốt. Ông hơi ngước nhìn về phía Thiên Hiệu Nan. Đứa con gái này ngoan hiền, tài giỏi. Rất có phong phạm của một vị công chúa Thiên tộc. Nếu có chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của nó thì Thiên tộc sẽ cùng chịu ảnh hưởng.
Thiên Hiệu Nan lạnh mặt, lòng đã muốn nghiền nát muội muội của mình ra mấy nghìn mảnh. Biết vậy làm cho nàng không nói được nữa thì tốt.
Thiên quân vẫn không có động tác nào, chỉ cầm viên đá đứng tại nơi đó.
Thiên Hiệu Y cảm thấy rất mất thời gian nên lên tiếng: “Nếu ngài muốn bênh vực con gái thì ta không có gì để nói. Cứ để ta thuận lợi gả về Thần tộc thì hơn.”
Thiên quân trừng mắt nhìn nàng ý bảo câm miệng. Tại sao hôm nay lại có gan nói nhiều như vậy.
Ông ta không biết nên làm gì. Một bên là con gái cưng. Một bên là con tốt thí ông sắp tiễn đi. Nếu không có Thần tộc đã hứa hẹn thì ông sẽ xử ép Thiên Hiệu Y.
Thiên quân đưa linh lực vào viên đá. Một đoạn hình ảnh hiện lên giữ hư không.
Nữ nhân dịu dàng vuốt tóc mai. Cả người mềm mại không xương. Chỉ là nụ cười có chút ác độc.
Nàng cầm lấy con dao nhỏ, tiến gần nữ nhân nằm trên đất thương tích đầy mình. Nàng ta mạnh mẽ hạ dao rạch một đường dài. Máu tươi nhanh chóng vượt lớp da mỏng kia mà tuôn trào.
Những tỳ nữ bên cạnh đều làm như không thấy. Mắt không liếc loạn, tâm không dao động đứng như một pho tượng.
Chúng tiên nhân ngồi phía dưới kinh ngạc nhìn cảnh tượng biến mất.
Thiên Hiệu Nan vò nát khăn tay, móng tay bấm chặt vào da thịt.
Một vị lão tiên bất bình lên tiếng: “Thiên quân nên cho Tứ công chúa một lời công đạo. Lưu ảnh thạch không có chuyện sai. Vậy thì Nhị công chúa cũng quá tàn nhẫn rồi.”
Ai nấy cũng gật đầu đồng ý.
Thiên Hiệu Nan cảm thấy mình giống bị người lột trần thả giữa đám đông. Nàng hứng chịu bao nhiêu ánh nhìn không tốt. Đầu óc xoay chuyển một hồi. Cuối cùng nàng đưa ra một chủ ý:
“Thiên quân! Là muội muội nói không muốn gả đi nên nhờ con làm vậy. Con thật không ngờ muội muội lại lấy cái này để hãm hại con.”
Thiên quân nhanh chóng bắt được sợi cỏ mỏng manh nên ra đòn phủ đầu: “Thiên Hiệu Y! Tỷ tỷ con nói có thật không?”
Thiên Hiệu Y buồn cười gần chết. Nàng cười vang dội, tiếng cười không có oán độc hay giận dỗi. Nàng chỉ là cười thanh thanh, giống như thật sự vui vẻ.
“Thiên quân nghĩ như thế nào là chuyện của ngài. Ngài muốn đen thì là đen, trắng thì là trắng. Không cần phải làm bộ mặt trượng nghĩa."
Danh sách chương