Bộ Khuyên dự tính ngồi tĩnh tâm thì bị đám người gọi đi. Nói cái gì mà họp bàn một chút về vấn đề gia cố phong ấn.

Là ta nói chưa rõ ràng sao? Đã bảo là không thích đi mà! Đám người này lì ghê.

Diệm Bân đang nghịch trâm đến hăng say mơ hồ bị kéo đi theo, vì vội vàng cài nên không được đẹp mắt.

Khi Bộ Khuyên đi qua thì bên đó đã có mặt đông đủ. Toàn là những người có chức vị cao hoặc năng lực mạnh.

Thấy cô dắt tay Diệm Bân đi qua liền không vui.

Thiên quân nhìn con gái mình không vừa mắt, hắng giọng nhắc nhở: “Thần quân không cần mang cả thê tử qua bên này. Đang bàn chính sự, có thể tách nàng ra rồi.”

Bộ Khuyên không thèm để ý, đi qua kéo hắn ngồi xuống. “Dù gì nàng cũng là Thần hậu, ngồi nơi này không có vấn đề.”

“Tất cả chúng ta đều không mang theo thê tử kết tóc, Thần quân cũng không thể để nàng ngồi ngang hàng được.”

Mọi người đều đồng loạt gật đầu, đây là không hợp quy củ.

Không phải bọn họ trọng nam khinh nữ, dù gì còn có một Phế Ninh thượng thần. Họ chỉ là trọng mạnh khinh yếu, đối với người không thể tu luyện cũng không có năng lực đặc biệt, ngồi cùng nhau bị xem là một sự sỉ nhục.

Diệm Bân không để cô khó xử, tự giác đứng dậy: “Được rồi, ngồi đâu cũng là ngồi, ta đợi nàng bên kia.” Hắn chỉ theo phương hướng mà lúc nãy bọn họ ngồi.

Bộ Khuyên nhìn theo tay hắn, không muốn cho hắn đi lắm nhưng vẫn đành thấp giọng dặn dò: “Về chỗ ngồi đừng chạy loạn.” Nếu không bị người ta hại thì lúc đó khóc không ra nước mắt.

Diệm Bân cười ấm áp đi vòng về chỗ cũ, ở nơi của hắn ngồi có thể thấy được bóng lưng của Bộ Khuyên. Bóng trắng cao lớn lại vững chắc. Dù là nam hay nữ thì nàng luôn mang lại cho hắn một cảm giác an tâm tuyệt đối.

Bộ Khuyên bị vòng lại chủ đề cũ mà đau cả đầu. Cô nói không đi chính là không đi. Còn có thể dùng biện pháp năn nỉ quỳ lạy chắc.

Tư Hữu ngồi có một mình, nữ chính Hồ Nguyệt Sương đã bị tách ra. Từ đầu đến cuối hắn đều im lặng, mọi người hỏi tới cũng chỉ gật hoặc lắc đầu.

Vị này còn đỡ, vị Thần quân kia mới làm người ta bực bội. Cứ hỏi đến thì liền nói không, mở miệng không, đóng miệng không. Thiên quân và các vị trưởng lão của Thiên tộc sắp bị làm cho tức chết.

“Thần quân, ngài đừng quên Thần tộc hiện tại đang như thế nào. Nếu Ma tộc xuất thế thì thiệt thòi lớn nhất là Thần nhân của ngài.” Một vị trưởng lão khó chịu lên tiếng.

Bộ Khuyên vẫn trơ trơ, đưa tay lên miết miết cánh môi hồng nhuận. “Thần tộc ta chết chứ có phải các người chết đâu mà lo. Lúc chiến đấu với Ma tộc các người trốn không ra, giờ bày đặt nhân nghĩa cái gì?”

“Dù gì cũng nhờ Thiên quân cưu mang Thần tộc nên Thần nhân của ngài mới có cuộc sống ổn định hơn.” Người bên Thiên tộc lí nhí nói.

“Thì sao?” Bộ Khuyên tiếp lời. “Thiên tộc cho ta một viện tử hoang vắng, ta đổi lấy tất cả bảo vật của Thần tộc. Chúng ta là trao đổi, không phải mang ơn, các người nhầm lẫn gì sao?”

Bên Thiên tộc thật sự bị nghẹn họng, chỉ im lặng lảng tránh.

Yêu tộc thì không nói gì, dù gì kẻ khiến Thần tộc phải nương nhờ Thiên tộc chính là Yêu tộc đây. Nếu không có vài con yêu bị mát dây nói ăn thịt Thần tộc được trường sinh thì bọn họ sống đâu cũng được.

Không khí căng thẳng nay lại căng thẳng hơn.

Bộ Khuyên lơ đễnh liếc nhìn phía xa xa, chỗ cô và Diệm Bân ngồi từ đầu chỉ còn ghế trống. Nào có bóng dáng nữ nhân mảnh mai ngồi đó. Cô cứ thế mặc kệ bọn họ mà đứng bật dậy.

Thiên quân kinh ngạc: “Thần quân, chúng ta chưa bàn xong chuyện, ngài định đi đâu?”

“Ta nói rồi, không đi chính là không đi. Ta đi tìm tiểu kiều thê của ta.” Nói rồi cô biến mất nhanh chóng trong đám đông hỗn tạp, để lại đám người đang ngơ ngác không biết làm sao.

Bộ Khuyên kéo một tỳ nữ đang rót rượu hỏi thăm: “Ngươi có thấy Thần hậu đi hướng nào không?”

Tỳ nữ run run cúi thấp đầu, tay hướng về phía vườn hoa lớn bên kia. “Dạ thưa Thần quân, là ở... ở bên đó...”

“Cảm ơn!” Cô ưu nhã gật đầu, nhanh chân hướng về nơi tỳ nữ chỉ điểm.

Trên đường đi qua đó cũng không suôn sẻ, lối đi duy nhất bị đám người chặn lại. Có bốn tỳ nữ khuôn mặt kì lạ đang bắt nạt một nữ nhân.

Hôm nay ngoài các chức lớn thì có tỳ nữ, mỗi tộc sẽ cử hai mươi người đến đây.

Bốn tỳ nữ khuôn mặt kì quái chính là yêu. Người ngồi bệt trên đất không những mang mùi yêu mà còn có mùi vị của con người, nửa người nửa yêu. Chính là bán yêu bị yêu giới khinh thường nhất.

Bộ Khuyên đang suy nghĩ xem mình có nên cứ thế đi qua hay là vòng đường khác. Cô cảm thấy chẳng còn đường nào để vòng cả, đành phải tiến về trước.

Bốn tỳ nữ thấy Bộ Khuyên tới liền xách váy chạy mất.

“...” Ta còn chưa làm gì mà, chạy cái gì??? Bán yêu nọ ngồi trên đất, quần áo xộc xệch. Muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu. Nàng ta nhặt hết đồ vật vương vãi trên đất, do luống cuống mà cứ nhặt xong cái này thì cái khác lại tiếp tục rơi.

Bộ Khuyên nghĩ cứ thế đi qua là được. Cuối cùng nhìn không nỗi mà cúi người xuống giúp nàng ta nhặt.

Không phải cô tốt bụng, chỉ là đồ vật như vậy chỉ cần xếp một chút liền gọn gàng, cớ sao nữ yêu này cứ xếp thế quái nào làm nó rối tung. Nhìn khó chịu cực kì.

Nữ yêu run run nhận đồ từ tay Bộ Khuyên. Cái đầu nhỏ cúi thật thấp, lưng cong thành một hình tròn.

“Thi Hư quận chúa cảm thấy mọi việc mình làm là đáng sao?”

Tiếng nói truyền từ đỉnh đầu, hai chữ “Thi Hư” xa lạ mà quen thuộc. Thân thể nữ yêu thoáng run lên, giống như giật mình.

Nữ yêu thế mà lại ngước đầu lên nhìn, do người nọ đứng ngược sáng nên nàng chẳng thể thấy rõ nét mặt đó. Chỉ có thể thấy bóng dáng trắng cao lớn che đi một nửa khoảng trời. Cơn ác mộng bao nhiêu năm qua bị người nọ che khuất.

Nàng nương nhờ bóng râm người nọ mang đến mà thở ra một hơi dài. Hốc mắt ẩm ướt, trong lòng như có cơn mưa quét tới làm nghẹn hồi lâu.

Bộ Khuyên chỉ đứng đó xem người ngồi dưới đất nức nở từng cơn.

Ta thật khổ!

Tiểu kiều thê của ta còn chưa biết thế nào, giờ lại phải chờ nàng ta khóc lóc.

Thi Hư rất biết điều, chỉ khóc trong chốc lát liền thôi. Bao nhiêu uất ức bấy lâu đều theo nước mắt trôi ra ngoài.

Nàng nhặt đồ đứng dậy, khom người cung kính nói cảm ơn: “Đa tạ Thần quân!”

“Hồ Uyên Thiên kia chẳng tốt đẹp, ngươi bị hắn lợi dụng mà chưa sáng mắt à? Thật là phí cho mẫu thân ngươi dùng mạng để ngươi sống.” Bộ Khuyên cho vài lời rồi nhanh chóng rời đi.

Đây cũng chẳng thể xem là lời khuyên, nó giống như lời tiếc nuối hơn. Không phải tiếc cho Thi Hư mà là cho mẫu thân nàng ta.

Đã rất lâu rồi Thi Hư chưa nghe đến hai tiếng “mẫu thân”. So với tên của nàng thì tiếng gọi mẫu thân còn xa lạ hơn. Tim như bị bóp nghẹn lại, mất rất lâu mới có thể thở lại. Lòng đã chết lặng nay lại dậy sóng. Bao nhiêu xúc cảm chen lấn nhau tạo thành một mớ hỗn độn.

Bộ Khuyên đi lướt qua một đoạn đường dài. Kì lạ là trên đường đi lại chẳng có ai, nếu vắng thì cũng nên có ít nhất một hai người tâm tình chứ?

Nơi này giống như một mảnh đất lớn bị bao quanh bởi rừng cây, đi mãi vẫn thấy còn đường. Càng đi sâu thì cây cỏ càng nhiều, toàn các giống cây lạ. Điều đặc biệt là các cây cỏ đều không cao hơn đầu gối là bao.

-

Về phần Diệm Bân thì sau khi hắn về chỗ liền có người đến làm phiền hắn. Chính là tỳ nữ bên người Nhị công chúa Thiên Hiệu Nan.

Hắn sẽ không đi theo nàng ta nếu nàng ta không nhân cơ hội hỗn loạn cướp mất cây trâm mà hắn cài chưa chắc.

Tỳ nữ đi về phía bên này, đi vào càng sâu thì càng vắng. Nhưng mà Diệm Bân biểu hiện không sợ hãi gì, cứ thế đi theo sau.

Bọn họ lợi dụng việc hắn không có tu vi nên nhởn nhơ. Cứ sắp bắt được thì tỳ nữ nọ lại biến mất sau đó lại đột nhiên xuất hiện.

Lần này thì Diệm Bân hoàn toàn mất dấu. Đối với cái thế giới thần tiên nhưng hắn lại là người bình thường thì cảm giác mang lại thật sự rất bực bội.

Hắn dùng khế ước của mình và trâm Bỉ Ngạn mà xác định phương hướng.

Trên nền đất ở phía xa có người đang nằm.

Đến khi hắn đến gần thì mới thấy rõ ràng.

Nữ nhân nằm thoi thóp, trên cổ là vết máu kéo dài. Mà thứ gây ra vết thương kia chính là trâm Bỉ Ngạn của hắn.

Diệm Bân mặt không đổi sắc rút trâm ra, máu vì không có vật cản mà tuôn nhiều hơn.

Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân, trong lòng xoay chuyển một hồi.

Đây là Hồ Nguyệt Sương, nữ nhân vừa rồi đứng trên đài cao chất vấn Bộ Khuyên của hắn.

Diệm Bân nhìn nàng rất không vừa mắt, cảm thấy nên nhân cơ hội này giết chết nàng ta.

Diệm Bân cất đi trâm, từ trên người lấy ra thanh chủy thủ sắc nhọn. Hắn nhìn nơi cổ còn đang chảy máu kia, dự tính cắt xuống một đường.

Chủy thủ đã đặt lên cổ thì người Hồ Nguyệt Sương tỉnh dậy. Nàng ta hoảng hốt đánh ra một đạo yêu lực hất đi con dao.

Do nữ chính bị thương nên đâm ra yếu ớt, thanh chủy thủ chỉ bị trật khỏi cổ nàng ta, không hề rơi khỏi ray Diệm Bân.

Diệm Bân mắt lạnh nhìn qua, bao nhiêu ý ấm áp bên cạnh Bộ Khuyên đều biến mất tăm. Hắn không từ bỏ ý định, mãnh mẽ hạ đao.

Hồ Nguyệt Sương nhắm chặt mắt, chỉ cần lưỡi chủy thủ hạ xuống thì chờ đợi cô ta chỉ có cái chết.

“KENG!!!”

Chủy thủ bị văng ra xa. Diệm Bân tức giận khi không thực hiện được ý đồ, hắn quay ngoắt xem thử kẻ nào dám ngăn cản mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện