“Thần chủ! Thần chủ ơi! Thần chủ!!!”

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa inh ỏi cùng tiếng gọi vang của đứa bé gái.

Diệm Bân mơ màng tỉnh dậy, đầu có hơi đau nhức. Hắn day day mi tâm, trong đầu tái hiện lại đoạn hình ảnh hôm qua.

Hắn đã nói rất nhiều, nàng thì kiên nhẫn trả lời hết.

Diệm Bân thở phào một hơi, giống như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Hắn nở nụ cười mãn nguyện, dự định lật người để dễ dàng ngồi dậy.

Vừa xoay người sang liền sững sờ nơi đó, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Bộ Khuyên đang say giấc, giống như chẳng hề nghe thấy tiếng động lớn ngoài kia. Cô trong hình dáng nam nhân càng thể hiện rõ sự vững vàng vốn có.

Tiếng hít thở đều đặn, ngực chập chùng lên xuống.

Diệm Bân kéo mình từ trong khiếp sợ ra ngoài, dùng tay bịt miệng để bản thân không phát ra bất kì tiếng động kì quái nào làm Bộ Khuyên giật mình.

Hắn chống người, nhỏm lưng lên ngồi thẳng dậy, sau lại lếch lếch xuống giường một cách khổ cực.

Mọi âm thanh đều đưa về mức nhỏ nhất, nhưng mà hắn lại quên Ly Liên ở ngoài kia hét to đến mức nào. Dù vậy nhưng Bộ Khuyên vẫn ngủ ngon lành.

Hắn rón rén bước hẳn xuống, chạy chân trần ra bên ngoài. Tiếp đến là giai đoạn mở cửa đầy khó khăn. Vừa ra ngoài liền kéo Ly Liên đi chỗ xa mà mắng.

Vì để tránh cho thần nhân đàm tiếu nên Bộ Khuyên đặc cách Diệm Bân ở cùng một phòng với mình. Cô thì ngủ giường băng, hắn ngủ giường ngọc.

Ly Liên thấy Diệm Bân đi ra khỏi phòng cũng không ngạc nhiên.

Cửa vừa đóng lại thì người trên giường cũng chậm rãi mở mắt.

Không phải trên phim khi ngủ dậy sẽ ngắm nhìn nhau sao? Còn vẽ theo các đường nét khuôn mặt hay trộm hôn nữa mà? Sao hắn không làm đúng theo kịch bản? Cô nhìn rất đáng sợ à? Việc gì phải hoảng hốt như thế?

Cầu Cầu qua hệ thống âm thầm gật đầu. Chủ nhân nhà nó đáng sợ thật!

Bộ Khuyên lười giả vờ ngủ tiếp, cô ngồi bật dậy giày vò mái tóc đến rối tung. Sau một hồi ngây ngẩn lại kiên nhẫn vuốt vào nếp.

Thật sự muốn buông thả bản thân một chút, chỉ là vẫn nên gọn gàng đẹp mắt thì tốt hơn.

Cô đưa mắt xuống dưới chân, nơi đó vẫn còn hai đôi giày một lớn một nhỏ.

Ly Liên ở bên ngoài bị Diệm Bân mắng cho một trận. Nói cái gì mà không có phép lịch sự, trẻ hư dạy không xong, thường ngày được chiều chuộng quá mức.

Ly Liên nghe mà ong ong hết cả tai. Không hiểu sao hôm nay Thần hậu nhà mình nói nhiều như vậy?

Nhìn qua tâm trạng còn rất tốt.

Khuôn mặt vẫn căng như dây đàn nhưng áp lực nặng nề lại không thấy nữa. Ly Liên thật muốn hỏi Thần hậu có cái gì chơi vui mà không cho nó chơi cùng.

Đợi đến khi Bộ Khuyên chuẩn bị tươm tất đi ra ngoài thì hai người vẫn trong tình trạng một người mắng một người chịu trận. Cô nhẹ giọng gọi:

“Bân! Lại đây.”

Tiếng gọi đó không chỉ làm Diệm Bân giật mình mà Ly Liên cũng tương tự.

Bân lại là người nào?

Thần hậu nhà nó tên Hiệu Y, còn nó tên Ly Liên mà!

Ly Liên nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh chẳng có ai liền chỉ ngón tay về phía mình trừng lớn mắt. Không phải gọi nó là ‘Bân" đấy chứ?

Kinh ngạc đi qua rất nhanh, Diệm Bân cười tươi tắn đi về phía cô. Ánh nắng dịu dàng rơi trên người hắn tạo một vòng sáng. Hắn chậm rãi đi đến, thời gian giống như trôi thật chậm theo từng chuyển động mềm mại đó.

Luôn có cái gọi là kì đà cản mũi.

Ly Liên tưởng Bộ Khuyên gọi mình liền xông qua, dùng hết sức bổ nhào vào cô.

Bộ Khuyên nhanh chân lẹ mắt tránh đi, Ly Liên nắm hụt phần tay áo, thuận lợi tông đầu vào cửa. Nó “a ui” hai tiếng, che đi cái trán đã sưng lên cục u nhỏ mà ủy khuất kêu:

“Thần chủ!”

“Đừng có tùy tiện ôm ta.” Bộ Khuyên cũng không thương xót, đứng nhìn nó chật vật ôm cái trán của mình, vẫn giữ nguyên tay chờ Diệm Bân đi qua nắm lấy.

Diệm Bân đi chậm hơn nên vừa vặn tới, nhẹ nhàng đặt tay mình lên. Ấm áp từ lòng bàn tay lan thẳng đến trái tim. Một cỗ vui sướng không rõ ý tứ xuất hiện.

Nơi mà hai người tiếp xúc mang theo một cỗ nóng bỏng.

Diệm Bân đắc ý nhìn Ly Liên. “Thần chủ là của ta, không cho ngươi ôm”

Ly Liên xì một tiếng, xoa xoa trán của mình đứng dậy.

Nó thật khổ! Đến báo tin cũng gặm phải cẩu lương.

Ly Liên như sực nhớ ra nguyên nhân mình đến đây, chỉnh đốn lại một chút rồi bẩm báo:

“Thưa Thần chủ đại nhân, người hôm qua ngài mang về đã tỉnh.”

“Tỉnh rồi thì đuổi đi đi.” Bộ Khuyên không lưu tình vứt cho một câu.

Đây là bỏ con giữa chợ.

Ly Liên cảm thấy Thần chủ nhà mình chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Nó vội ngăn lại trước khi Bộ Khuyên đuổi luôn nó đi:

“Người nọ muốn gặp ngài.”

Gặp ta? Ta với nàng có thân quen gì đâu?

Bộ Khuyên nghĩ như vậy nhưng vẫn gật đầu đồng ý. “Được rồi, dùng bữa xong ta sẽ qua. Ngươi đi quét tước đi.”

Ly Liên xụ mặt, hôm trước chỉ trốn đi chơi có vài tiếng đã bị phạt quét đến một năm. Thần chủ nhà nó là ma quỷ sao?

Nó không tình nguyện rời đi, vẻ mặt như chẳng còn thiết tha gì trên cuộc đời này nữa.

Bộ Khuyên nhìn qua Diệm Bân, tuy mặt hắn vẫn cố giữ nét bình tĩnh nhưng mồ hôi tay lại đi phản bội hắn.

Trước đây tuy họ nắm tay rất nhiều lần nhưng đều do Diệm Bân chủ động. Có nắm thì cũng là hắn nắm lấy bàn tay của Bộ Khuyên, không hề đan xen mười ngón như bây giờ. Còn cả chuyện hôm qua, nút thắt trong lòng được cởi bỏ, suy nghĩ cũng đơn giản hơn.

Đôi khi cùng một việc nhưng cảm giác lại không giống nhau.

Bộ Khuyên nhịn cười hỏi: “Ngươi căng thẳng thế làm gì?”

“Không có, ta không sao!” Diệm Bân luống cuống xua tay.

“Được rồi! Ngươi không có.”

Không biết vì gì mà Bộ Khuyên không bắt bẻ hắn. Chẳng giống với cô thường ngày chút nào.

Cô đột nhiên ngồi xổm xuống. Lúc này Diệm Bân mới thấy đôi hài nhỏ nằm bên tay còn lại.

Vừa rồi khi nước ra Bộ Khuyên để tay sau lưng nên hắn không phát hiện.

Diệm Bân hơi rụt chân, biểu thị mình có thể tự mang được.

Bộ Khuyên kéo chân hắn qua rồi nhét vào, động tác thô bạo làm người không kịp trở tay.

Tuy Diệm Bân chưa quen nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Cô mở lòng với mình đã là may mắn lắm rồi, việc cần hắn hay không chẳng còn quan trọng.

Thời gian...không còn nhiều!

____

Thi Hư bị nam phụ Hồ Uyên Thiên đẩy xuống Ma Vực. Ma khí nơi đó làm cho Thi Hư bị thương, sau lại trốn trong thân thể nàng ta không chịu ra. Do luồng Ma khí đó mà nàng ta trở thành quái vật.

Lúc trước là bán yêu, nay lại có thêm khí tức của Ma tộc.

Ma vực là nơi trước đây Ma tộc trú ngụ, nơi đó dày đặc Ma khí, rất ít kẻ dám lại gần. Bởi vì thời gian trôi qua thật lâu nên chẳng ai còn nhớ đến nó. Dù gì nó cũng nằm ở một nơi hoàn toàn không có ai lui tới.

Trong nguyên tác cũng có chi tiết này.

Hồ Uyên Thiên là muốn tìm kiếm tung tích của Ma Âm, chính là thanh đao lần trước Bộ Khuyên áp chế. Nó là thứ đã làm cho cả Thần tộc bồi mạng.

Hồ Uyên Thiên đây là muốn Yêu tộc lên đứng đầu lục giới. Nói đúng hơn là hắn muốn đứng đầu cả thiên hạ này.

Tham vọng quá lớn nên mới giữ cái chức nam phụ đó, như nam chính người ta kìa, vừa có mặt, vừa có thực lực lại chỉ đặt tâm tư vào nữ chính.

Kịch bản cả thôi.

Thi Hư trong nguyên tác chết rất thảm, trở thành quái vật gớm ghiếc. Bị người mình yêu bồi một kiếm, sau lại thành đồ ăn cho Ma tộc vừa xuất thế.

Bộ Khuyên có cốt truyện, chỉ cần không đi chệch hướng quá mức thì cô liền nắm được.

Cô không hỏi Thi Hư điều gì thêm, chỉ ngồi đó đợi nàng ta nói chuyện. Muốn gặp cô thì phải có gì đó cần nói. Không có thì cô sẽ ném nàng ta ra ngoài.

Diệm Bân im lặng ngồi một bên, ngoài Bộ Khuyên thì hắn chẳng nhìn ai khác, cũng chẳng muốn phản ứng với ai.

Ngay cả Ly Liên thường hay luyên thuyên cũng không dám làm ồn.

Thi Hư sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, nàng cũng không biết mình nên mở miệng thế nào. Nếu như người ta hỏi thì nàng còn biết trả lời từ đâu.

Không khí này...

Bộ Khuyên mất hết kiên nhẫn. “Có gì cần nói thì nói đi.”

Thi Hư kể sơ qua nguyên nhân nàng ta thành ra thế này, còn nói về dã tâm của Hồ Uyên Thiên.

Bộ Khuyên tuy biết nhưng vẫn im lặng để nàng ta nói xong mới mở miệng hỏi:

“Ngươi nói với ta những chuyện này làm gì?”

“Ta muốn cho ngài biết để phòng ngừa. Thanh Ma khí đó đã từng làm hại Thần tộc, nó có thể chỉ điểm nơi ở của Thần tộc.”

Mấy cái này Bộ Khuyên đều biết, nhưng dù sao nàng ta cũng có lòng. Xem như một ơn trả một ơn vậy.

Bộ Khuyên lấy từ không gian một bình sứ trắng đưa đến trước mặt nàng ta: “Thứ này có thể triệt tiêu ma khí trong người ngươi. Ngươi cho ta tin tức, ta trả ngươi thuốc.”

Thứ này không khó làm, chẳng cần đến sức mạnh Thiên Địa, sử dụng cũng chẳng sao.

Thi Hư dùng hết sức từ chối, là thượng thần cứu nàng, đây là việc nàng nên làm. Nếu nhận một ơn nữa thì không biết đến khi nào mới trả được.

“Người cứu ngươi là nàng, không phải ta, vì vậy ngươi nhận thuốc này đi, sau đó muốn trả ơn gì thì trả cho nàng.” Bộ Khuyên chỉ vào Diệm Bân, hôm nay cho hắn thử cảm giác làm người tốt.

Diệm Bân như nhận được củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn chỉ về phương hướng của Ly Liên, quăng trở lại: “Là nó cứu ngươi, không phải ta.”

Người thật sự là Bộ Khuyên và Diệm Bân mang về, nhưng cứu thì đúng là Ly Liên cứu.

Nó dùng thời gian cả buổi tối chăm sóc nàng ta.

Ly Liên không nói gì, có người dâng đến cửa, ai lại từ chối đây?

Thi Hư nhìn đứa bé gái đứng nơi đó, cười yếu ớt nói cảm ơn, xong lại thành tâm xin lỗi. Là lần đó nàng không đúng, làm rơi đồ chơi của đứa bé này.

Ly Liên đã sớm quên mất, vô tư đến mức đáng đánh.

Cuối cùng Thi Hư vẫn nhận bình sứ từ tay Bộ Khuyên, ở lại đây dưỡng thương cùng trả ơn.

Việc quét tước Thần Tịch cốc không còn khó khăn đối với Ly Liên, bởi vì nó đã có thánh siêng năng là Thi Hư phụ giúp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện