CHƯƠNG 1: QUYỂN SÁCH CŨ

Đừng có mà chết vì ngã đấy nhé, Quinn! – Một cậu trai hét toáng vang vọng theo hành lang.

Quinn tiếp tục bước đi trong hành lang của trường. Việc bị gây hấn và làm phiền đã trở thành những chuyện xảy ra hằng ngày đối với cậu, tuy nhiên nó vẫn ảnh hưởng nhiều đến cậu mỗi ngày và cậu không thể làm gì khác hơn ngoại trừ trả đũa.

Quinn dừng lại và đẩy mắt kính lên trở lại ngay khi nó vừa tụt xuống. Cậu cần mắt kính mới và chỉ bằng việc quan sát thì người đối diện cũng có thể thấy ngay nó nặng như thế nào. Gọng kính phải buộc băng keo lại và nó không khít được với gương mặt của cậu.

Quinn quay lại và ngay tức chìa ra ngón tay giữa.

“Tôi cá là cậu thậm chí không biết bao nhiêu ngón tay tôi đang đưa lên”

Cậu trai kia ghì chặt nắm đấm và bắt đầu rượt đuổi Quinn.

“Đồ rác rưởi cấp 1” Khi nào mày mới biết được mày không thuộc về thế giới này hả?”

Cậu trai này đã đặt cả hai tay cùng nhau và một khối sáng hình cầu màu xanh lá được tạo thành. Khi hắn chỉ cách Quinn khoảng một vài mét, hắn tiếp tục ném mạnh về phía trước và quả cầu ánh sáng xanh nhanh chóng vụt ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Quinn không còn đường chạy, tia sáng xanh lại vụt đi quá nhanh, rất khó để né tránh. Tất cả những gì cậu có thể làm là nghiến chặt răng và chịu đựng cơn đau. Khi luồng ánh sáng đó va vào Quinn, cơ thể cậu bị nhất bổng lên không trung và quật ngược lại vào bức tường của hành lang.

“Chuyện gì vậy” – Một trong những học sinh gần đó hỏi “Có phải họ đang đánh nhau vào ngày học cuối cùng?”

Một đám đông ngay tức thì vây quanh khi mọi người hứng thú với sự hỗn loạn vừa xảy ra. Một trong những học sinh nữ chạy lại phần bức tường bị phá hủy để kiểm tra an toàn của người vừa bị va vào tường.

Bụi dần tan và mái tóc xoăn đen của Quinn hiện ra. Đến khi bụi tan hết và học sinh nữ nhìn thấy đó là ai, cô ta ngay lập tức lùi lại và tiếp tục việc của mình như chưa có gì xảy ra.

Khi cô gái kia quay lại chỗ bạn của mình, Quinn có thể thấy họ đang cười cô.

“Tôi không thể tin là bạn muốn giúp cậu ấy”

“Tôi thật sự không biết đó là ai” – Cô gái vội cãi lại với má ửng đỏ.

Sau đó, Quinn đứng dậy và nhặt lại mắt kính. Một lần nữa một bên gọng kính bi rơi ra.

“Chết tiệt. Lại nữa rồi…”

Đó là ngày học cuối cùng đối với Quinn và cậu hy vọng chỉ một lần mọi người sẽ không làm bất cứ gì với cậu. Quinn cảm thấy ghê tởm và mệt mỏi với nó và cậu không phải loại người làm lơ điều đó. Cậu đã từng thấy người ta chọn cúi đầu và dung túng cho việc làm phiền và cách đối xử tệ hại hơn những gì cậu đã trải qua.

Quinn không phiền khi ở lại trường như những học sinh khác. Khi cậu bước qua, cậu nhận thấy mọi người đang nói chuyện với nhau. Nhóm này cười đùa trong khi một vài người nhóm khác thì xúc động nghĩ về khoảng thời gian cuối cùng mà họ có thể nhìn thấy nhau, nhưng Quinn không thuộc bất cứ nhóm nào và cậu cũng không muốn.

Khi cậu về đến nhà, Quinn phải đi làm việc ngay. Quinn sống một mình trong một căn hộ chỉ vừa đủ cho một cái giường và bàn. Có một cái tivi đính vào tường nhưng Quinn chỉ sử dụng nó để tạo tiếng ồn làm nền và thậm chí không xem bất cứ thứ gì trêи tivi.

Căn hộ được cấp bởi chính phủ vì cậu không có người thân khi vừa chỉ mới 16 tuổi. Trêи giường chỉ có túi đựng hành lý với các vật dụng được sếp gọn gàng.

Khi Quinn bước vào phòng, cậu ngay lập tức kéo ngăn tủ có cất một quyển sách trong đó. Đó là một quyển sách to dày nặng khoảng nữa ký. Mặt trước quyển sách màu đen và ở giữa là hình chiếc nhẫn với những đường kẻ theo các hướng khác nhau.

“Hôm nay thử thêm lần nữa” – Quinn vừa nói vừa đặt quyển sách lên bàn.

Sau đó cậu liền đi đến chỗ chiếc túi và kéo ra một ống nhỏ bên trong chứa một loại chất lỏng.

“Thử nghiệm 112, Hydrochloric acid. Xem nó như thế nào.” Quinn bắt đầu đồ dần dần một cách chậm rãi chất lỏng vào quyển sách.

“Không có phản ứng gì.” Quinn tiếp tục đổ toàn bộ ống thử vào quyển sách nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Quinn cẩn thận kiểm tra quyển sách xem có bất kỳ dấu hiệu gì không nhưng kết quả vẫn như những lần trước.

“Lại thất bại. Tại sao mày không mở ra? Tại sao ba mẹ lại có thứ này”

Một trăm hai mươi lần. Đây là vô số các cách thử mà Quinn cố làm để mở ra quyển sách. Không chỉ quyển sách không mở ra mà nó thậm chí còn không bị hư hao gì. Quinn đã cố đốt nó, cắt nó, đóng băng nó…nhưng vẫn không có tác dụng.

Sau đó Quinn nằm trêи giường và mở tivi để tạo tiếng ồn. Cậu chưa bao giờ thật sự để tâm vào những gì trêи tivi nhưng những âm thanh này làm cậu cảm thấy bớt cô đơn.

Ti vi đang chuyển sang kênh tin tức.

“Hiệp ước hòa bình với tộc Dalki đã kéo dài được 5 năm nhưng có nguồn tin rằng căn thẳng vẫn đang leo thang và chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc chiến lần nữa…”

Việc chiến tranh luôn luôn được chiếu trêи ti vi không ngừng từ khi đó. Cách đây 30 năm, nhân loại đón nhận cuộc xâm lăng của tộc Dalki. Họ trông giống nhân loại ngoại trừ cái đuôi giống rồng và da bao phủ bởi vảy.

Chúng yêu cầu nhân loại chuyển giao tài nguyên và muốn sử dụng nhân loại như nô ɭệ. Tất nhiên, nhân loại quyết định chiến đấu lại nhưng họ nhanh chóng nhận thấy kỹ thuật hiện đại đều vô dụng với chúng. Đạn không thể xuyên qua da và nó cứng như thép, đồng thời Dalki cũng có phi thuyền.

Mọi người dân đều được truyền nhau rằng chiến đấu vì hành tinh chúng ta trong số đó có ba mẹ Quinn. Chiến tranh kéo dài nhiều năm và Quinn lớn lên mà không biết ba mẹ trông như thế nào.

Khi loài người đứng trêи bờ vực thất bại, một vài người chọn tiến về phía trước. đây là những người có năng lực đặc biệt. Họ bắt đầu chia sẻ kiến thức về cách thức họ nhận được sứ mạnh như thế trong niềm hy vọng sẽ thay đổi vị thế trong chiến tranh và điều đó đã có hiệu quả. Nhưng với sự hùng mạnh của Dalki cùng với hàng loạt bế tắc dường như vô tận đã dẫn đến hiệp ước hòa bình được ký vào năm năm trước.

Tất nhiên, lòng tham của nhân loại khiến họ nghiêng về phía có lợi cho mình thay vì chia sẽ sức mạnh với mọi người, nhân viên chính phủ với địa vị cao quyết định giữ cho riêng mình. Chỉ những kẻ có nhiều tiền mới có thể học được năng lực mạnh mẽ trong khi những người khác chỉ có thể lấy được thứ vụn vặt.

Quinn không được để lại gì khi ba mẹ mất. Chính phủ đồng ý chi trả cho chỗ ở trong khi cậu còn đi học nhưng chỉ có thế. Ba mẹ mất khi cậu ấy lên mười, một đặc vụ xuất hiện trước cửa và đưa cho cậu một quyển sách. Cậu được cho biết đây là thứ duy nhất ba mẹ sở hữu khi họ qua đời.

“Sao thế giới lại bất công như vậy”

Quinn bước ra khỏi giường và đi đến cái bàn. Cậu nhặt cái kính vỡ và quyết định sửa nó. Cậu thấy tròng kính vừa tụt ra và cậu đã cố gắng đẩy mạnh nó trở lại khung.

“Thôi nào, vào đi” Cậu la to lúc đẩy nó xuống.

Tròng kính đột ngột vỡ ra thành từng mảnh nhỏ và một trong những mảnh kính tạo ra vết cắt sâu trêи ngón tay cái của cậu.

“Tại sao thế giới lại ghét tôi đến thế này.”

Quinn vội lau ngay những mảnh kính vỡ và chú ý thấy có một mãnh đã văng lên cuốn sách. Khi Quinn nhặt mảnh vỡ thì một giọt máu trêи ngón tay rơi vào vị trí giữa cuốn sách.

Chiếc nhẫn nằm ở vị trí trung tâm bắt đầu phát sáng và đột nhiên quyển sách tự bay lên không trung.

“Cái quái gì đang xảy ra vậy”

Quyển sách bắt đầu phát sáng và rung lắc không kiểm soát. Nó cuối cùng đã tự mở từ trang này đến trang khác. Quinn không thể rời mắt như bi thôi miên. Những từ trong sách được viết bằng ngôn ngữ khác mà câu chưa từng thấy trước đây nhưng vì một lý do nào đó mà cậu cảm thấy mình có thể hiểu được.

Khi nó mở đến trang cuối cùng thì bắt đầu biến mất như tan thành bụi. Cùng lúc đó, tầm nhìn của Quinn như mờ dần. Cơ thể cậu trở nên yếu ớt và đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại.

Nhưng chỉ trước khi bất tỉnh thì có một dòng thông báo hiện ra.

u003cChúc mừng cậu vừa nhận được hệ thống Huyế…u003e

Không thể giữ được ý thức đủ lâu để có thể nghe được từ cuối cùng, Quinn lịm đi dần.

~~~~~~~~Để có thể đọc được các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé~~~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện