Bốn người Đổng Hạo trực tiếp ngốc trệ.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới còn có thể chơi được như vậy.

Nhìn biểu cảm chấn kinh cùng sợ hãi của đối phương, Dương Triếp vô cùng hài lòng.

"Hiện tại, tất cả mọi người có lẽ đã nghe hiểu nội dung trò chơi. Như vậy tiếp theo, tôi sẽ nói một chút về quy tắc, đây cũng là bộ phận quan trọng nhất, hi vọng các anh nhớ kỹ."

"Đầu tiên, vòng kim loại ở cổ tay, cổ chân và trên cổ, bốn người các anh từng xem qua những lần livestream trước, hẳn sẽ không lạ lẫm, bên trong đều có một quả bom loại nhỏ, đủ để nổ đứt đoạn phần cổ và tứ chi, mở nó ra chính là mấu chốt của trò chơi."

"Trước khi kết thúc, tuy hai chân không bị trói buộc, nhưng tuyệt đối không được làm ra hành động xua đuổi. Nếu như xuất hiện loại tình huống trên, người phạm quy se bị loại. Điều này các anh nhất định phải coi trọng."

Thanh âm tạm dừng mấy giây, tựa như cố ý lưu lại thời gian cho bốn người suy nghĩ. Tiếp đó, Dương Triếp đưa ra câu kết: "Trò chơi khảo nghiệm trí tuệ cùng dũng khí, khởi động đầu óc, sống hay chết, tự mình lựa chọn!"

Dứt lời, Dương Triếp liền để chiếc lồng chứa gà lông xù vào bên trong lưới sắt.

Những con gà nhanh chóng bước ra, duỗi thẳng cổ, lúc lắc đầu quan sát bốn phía.

Rất nhanh, bọn chúng phát hiện đám giòi nhúc nhích trên người đám Nghiêm Tiểu Kiệt, vui vẻ chạy tới.

"CMN! Làm sao bây giờ?"

"Đừng nhúc nhích, để bọn chúng mổ, dù sao cũng không chết được!"

"Tốt nhất không nên kéo cái vòng sắt kia, trên lưỡi câu có gai ngược. Nếu kéo vòng, móc sắt sẽ xuyên qua xương quai xanh. Tay tuy được giải thoát, nhưng sau đó muốn kéo thân thể ra khỏi móc sắt, chỉ sợ rất khó!" Trang Hán Lĩnh đơn giản quan sát.

"CMN! Nhà Thiết Kế Tử Vong, thằng biế.n thái chết tiệt!"

Khuôn mặt bốn người mờ mịt. Lúc này, đám gà lông xù trông thấy nhiều giòi như vậy, nhanh chóng hưng phấn vây quanh.

"Cục cục cục..."

Những con gà lông xù lắc lắc đầu, khỏi cần suy nghĩ, trực tiếp vừa mổ vừa cào lên chân mấy người.

"A! CMN! Cút ngay! Đó là chân lão tử!"

"Đừng mổ tao, lão tử mỗi ngày đều đút cho bọn mày, một đám súc vật vong ân phụ nghĩa!"

"A, mẹ nó, lão tử đá chết chúng mày!"

"Đừng đá! Phạm quy sẽ bị loại!"

Bốn người đau đớn kêu to. Lúc đầu, một số người quan sát livestream còn cảm thấy trừng phạt chưa đủ nặng, nhưng rất nhanh, họ phát hiện mình sai rồi. Mấy con gà lông xù đói khát, dữ tợn không khác gì chó sói; với lại sau khi bọn chúng mổ nửa ngày, thấy giòi bọ vẫn chuyển động, ăn không được, liền bị chọc giận, càng phơi bày sự hung ác liều mạng cào mổ. Không tới một phút, thân thể bốn người nở hoa, máu tươi chảy xuống từng dòng.

"CMN! Nguyên lai gà có sức chiến đấu mạnh như vậy sao?"

"Phổ cập khoa học cho lầu trên nha, gà là động vật ăn tạp, ăn được cả thịt; cộng thêm phần mỏ rất cứng, thậm chí tảng đá cũng có thể mổ ra được. Tôi đã từng bị gà trống trưởng thành mổ qua một cái, vết thương liền bầm tím!"

"Mọi người đã từng xem qua chọi gà chưa, loại đó mới khỏe, mà đám gà lông xù này dường như cũng có tính công kích mạnh hơn gà phổ thông bình thường!"

"Bất kể nói thế nào, thiết kế của streamer rất vi diệu, để chúng bị lũ gà mình nuôi mổ, đây gọi là gieo gió gặt bão!"

Nhìn đến nơi này, thành viên Tổ trọng án số 0 đồng dạng cũng thổn thức không thôi.

Sau khi nghe xong quy tắc trò chơi, Hàn Khả Tâm luôn một mực nhíu mày.

"Tôi luôn cảm giác trò chơi này hơi lạ, tay tránh thoát thì xương quai xanh sẽ bị đâm xuyên, đây là bẫy liên hoàn, từ một cái hố tiếp một cái hố khác, giống như không hề có ý nghĩa, chẳng lẽ thật sự phải chờ hết điện, gà ăn no rồi mới thoát được? Vậy tại sao chân bọn chúng không bị trói buộc? Chỉ tăng thêm một điều kiện hạn chế thôi sao? Khẳng định phải có tác dụng chứ? Bằng không, trực tiếp khóa chân, loại bỏ điều kiện hạn chế, chẳng phải càng đơn giản hơn à?"

Nghe tiếng cô lẩm bẩm, đại não Vu Kiện cũng bắt đầu cấp tốc vận chuyển.

"Lời của cô rất có đạo lý, mấu chốt để chạy trốn chính là chân? Chân có thể làm gì? Giơ lên? Không cho gà mổ?"

Hàn Khả Tâm lắc đầu, biểu cảm sầu muộn, bởi vì tuy trong đầu đã mô phỏng vô số khả năng, nhưng tất cả đều không thực tế. Cô thậm chí còn cảm thấy, quá trình tìm ra đáp án đang ép khô từng tế bào não của mình!

Hai chân đến cùng có thể làm gì? Mạch suy nghĩ của mình xuất hiện vấn đề?

Nếu không phải thì sẽ như thế nào?

Không! Nhất định là hai chân!

Mục đích cuối cùng của hắn là gì? Vì sao mình không nghĩ ra?

A a a!!! 

Hàn Khả Tâm có chút sụp đổ.

Vu Kiện nhận thấy dáng vẻ u ám của cô, biết nội tâm đối phương giống mình, vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng nôn nóng.

"Hay lại như lần trước? Ván này là một trò chơi độc lập, chỉ khi liên hệ tới cửa ải phía sau mới nhìn thấy ý đồ của hắn? Hoặc cái trò chơi này căn bản chính là một trò chơi độc lập bình thường?" Vu Kiện hỏi.

Lâm Cửu Nguyệt nghe được đối thoại của hai người bọn họ, liếc mắt nói: "Ai yêu, tôi nói hai người chẳng lẽ không mệt à, vắt hết óc nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nghĩ ra rồi thì sao nào? Theo tôi, hiện tại chúng ta nên thành thành thật thật đóng tốt vai trò quần chúng ăn dưa thì hơn."

Sắc mặt Vu Kiện tối đen, Triệu Thiên Lâm ở một bên liền đáp: "Cửu Nguyệt, tôi không thể không phê bình cô, chúng ta là cảnh sát, sao có thể làm quần chúng ăn dưa được? Lại nói, biết người biết ta, chỉ khi hiểu thiếu mạch tư duy của Nhà Thiết Kế Tử Vong, chúng ta mới có khả năng thắng hắn!"

Lâm Cửu Nguyệt biết Triệu Thiên Lâm đang nói giúp hai người kia, vì vậy cũng không đáp lại, liếc mắt, quay đầu tiếp tục coi livestream.

Hàn Khả Tâm dùng sức lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ đã bắt đầu ổn định. Cô muốn xóa bỏ mọi ý tưởng, một lần nữa nhìn nhận lại toàn bộ sự việc, nhưng dường như bản thân rất khó tránh khỏi cụm từ "hai chân".

"Có lẽ vậy, cứ xem đã, hắn cuối cùng cũng sẽ lộ ra ý đồ của mình thôi." Hàn Khả Tâm lẩm bẩm nói.

Vu Kiện ừ một tiếng, ánh mắt tiếp tục trở về màn hình.

Lúc này mới là thời điểm bốn người Nghiêm Tiểu Kiệt chân chính lĩnh hội hình phạt mổ bắp đùi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện