Vân Khuynh con ngươi co rút.
Cùng lúc đó, thấy Lục Tiêu liếc sang bên này nhìn mình một cái, nàng vội vàng gật đầu tỏ ý.
Không sai, đấy chính là miếng ngọc bội tổ truyền của nguyên chủ.
Vì thế.
Ánh mắt của Tiến sĩ Lục chợt lóe, thử khống chế lần nữa.
“Á…”
Kêu đau một cái, Triệu Thành Nam đang nhắm mắt giãy giụa bỗng cứng đờ, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh ngu người lần thứ 2.
Còn ngọc bội đã hiện hình ra ngoài vẫn dính lấy tim của hắn.
Vân Khuynh tiến lên một bước theo bản năng, còn chưa kịp làm gì ——
Lục Tiêu nheo nheo mắt, lật tay phải, dao lạnh chợt lóe ——
Giây tiếp theo.
Dây nối bị cắt đứt, mà ngọc bội vẫn vững vàng nằm trên người.
“Đợi chút đã.”
Tiến sĩ Lục nhàn nhạt mở miệng, giọng nói toát ra vẻ chê bai như có như không.
“Khử độc cái đã.”
Vân Khuynh: “…”
OK.
Vì vậy nàng đứng tránh sang một bên, nhìn hắn tỉ mỉ tiến hành đầy đủ thủ tục “khử trùng”.
Cuối cùng mới dùng một cái kẹp kẹp lấy nhấc lấy.
“E hèm…” Vân Khuynh vẫn còn mắc cười.
Nhưng thấy người nào kia nhíu mày nhìn ngọc bội, bộ dạng rất ư là nghiêm túc.
“Sao rồi?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Lục Tiêu hiếm khi lại trầm mặc mấy giây rồi mới nói: “Loại không gian lấy máu nhận chủ này…”
Rõ ràng chẳng khoa học tí nào.
Những lời còn sót lại hắn không nói ra, nhưng Vân Khuynh vẫn đoán được.
“Nếu dị năng có thể xuất hiện được, thì kiểu không gian này cũng chẳng có gì là kì lạ cả…”
Đang nói dở thì Tiến sĩ Lục đã nghiêm túc cắt lời: “Không phải!”
Lục Tiêu nghiêm nghị quay đầu, nhìn Vân Khuynh chằm chằm.
“Dị năng là do tiến hóa theo định hướng của mỗi cơ thể. Còn kiểu không gian dùng ý thức để đi vào này, lại dùng máu để nhận định….”
Nhác thấy người nào kia lại chuẩn bị phổ cập khoa học, Vân Khuynh chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo.
Nàng đưa tay ra, rút ngọc bội lại.
“Được rồi, để em nhìn chút đã.”
Người đàn ông nhíu mày, liếc Vân Khuynh ra vẻ không đồng tình chút nào.
Nàng đảo đảo mắt, bỗng nảy ra sáng kiến.
“Nếu ý thức đã có liên quan đến huyết dịch. Hay là chúng ta xóa đi ý thức của hắn, hoặc là lấy máu nhỏ thử lần nữa.”
Vừa nói xong, Vân Khuynh đã quả quyết phóng băng ra rạch tay mình một nhát ——
Chỉ trong chớp mắt, Lục Tiêu duỗi tay, chưa kịp ngăn lại…
Giây phút chạm vào nhau, tay bị đâm cùng với nàng.
Máu của hai người trộn lại với nhau, cùng rớt lên bề mặt ngọc bội.
Trong nháy mắt ——
Ngọc bội bỗng nhiên sáng lên, ngay sau đó, ánh sáng trắng rung chuyển.
Đến lúc tĩnh lặng trở lại, trừ Triệu Thành Nam đang thẳng cẳng trên bàn mổ ra, trong phòng chẳng còn bóng người nào nữa.
*
Quang cảnh nhỏ bé mờ ảo, sương mù tràn ngập, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
“…Đây là,” Vân Khuynh chớp chớp làn mi, kinh ngạc: “Ở trong không gian à?”
Nàng ngược lại không phải kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt, mà do…
Kì kì.
Vân Khuynh có cảm giác ——
Không gian này cực kì giống với không gian luân hồi của hệ thống.
Nàng hạ mắt, phỏng đoán.
Có lẽ, không gian luân hồi cũng giống với không gian này, đều là không gian độc lập cả.
Đây là không gian có chủ, vậy hệ thống luân hồi kia liệu có trùm sò đứng sau hay không? Vân Khuynh nhắm mắt, loạn cào cào.
“Sao thế?”
Cho tới khi giọng nam sạch sẽ truyền tới mới cắt đứt ưu tư của nàng.
“Không sao.”
Vân Khuynh ngừng một lát, ngước mắt lên lần nữa đã ổn định trở lại.
Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, trước mắt vẫn tốt hơn.
Vì vậy, nàng chủ động cầm tay Lục Tiêu, nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt ánh lên sự giảo hoạt.
“Anh xem nà, em nói có sai đâu.”
Có vẻ hơi bị đắc ý khoe khoang, Vân Khuynh lại nổi lên lòng nghi ngờ.
“Có điều, lại nhận tận hai giọt máu khác nhau,” nàng nâng cằm: “Anh nói xem, ai làm chủ không gian bây giờ?”
Người đàn ông nhìn Vân Khuynh một cái, bình tĩnh nói:”Em!”
“A….” Nàng hơi bị bất ngờ, cả không gian lớn như này?!
Chớp mắt một cái.
Đôi mắt Lục Tiêu lóe lên tia đen tối, xoay người chế trụ Vân Khuynh.
“Ừ.” Hắn ôm lấy eo nào, môi cong một đường cong hoàn mỹ.
“Anh chỉ cần người thôi đủ rồi.”
… Vân Khuynh rủ mắt, khả nghi trầm mặc mấy giây.
Một lát sau, nàng nâng mày, liếc hắn một cái.
“Anh không phải vật thí nghiệm do em thu nhận à?”
Nàng níu Lục Tiêu, cười xấu xa.
Sau đó…
Vân Khuynh bị “Vật thí nghiệm” của mình nhằn cho mấy phát.
E hèm.
Vì vậy, lẽ ra hai con người đang phải tranh đoạt cái thứ không gian mà người khác coi là của quý, không chỉ không có tí mừng rỡ tò mò nào, ngược lại còn không thèm thẹn thùng, không da mặt hôn trên đất người ta.
*
Mãi lâu sau hai người mới từ từ điều tra không gian.
Linh tuyền và vật liệu bên đường liếc phát là thấy được.
Nhưng khác với Triệu Thành Nam, Vân Khuynh lại cảm thấy hứng thú với căn lầu trúc bị sương mù che dày đặc phía bên phải.
Vì vậy trong lúc Lục Tiêu bận nghiên cứu thành phần nước của Linh tuyền, nàng bước mấy bước về phía đám sương mù.
Trong khoảnh khắc Vân Khuynh tiến lại gần ——
Sương mù bỗng nhiên tản ra, tạo thành một khoảng trống cho nàng bước vào!
Vân Khuynh nhíu đôi mày thanh tú.
Nàng quay đầu, muốn tìm đường đi về phía bên trái.
Nhưng lại phát hiện ra, tầng không tựa như một tấm bình phong ngăn trở, không thể quay đầu lại được.
Bốn phía xung quanh đều là sương mù trắng xóa.
Vân Khuynh lật cổ tay, phóng mảnh băng ra theo bản năng.
Sương mù dày đặc chuyển động!
Giây tiếp theo, nuốt trọn toàn bộ công kích của nàng.
Ấy ầy, không ổn rồi!
Vân Khuynh giật mình, lại nhìn sương mù bốn bề quanh người ——
Nàng cảnh giác quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu trắng xóa, chỉ có thể đi tiếp trên con đường nhỏ được vạch trước.
Mà từ xa nhìn lại, căn lầu trúc phía cuối con đường cũng không còn cách bao nhiêu nữa.
Kiểu bố trí như này, chắc chắn là muốn dẫn nàng đến đây…
Chẳng qua là, Vân Khuynh không lập tức đi theo đó ——
Dưới tình cảnh quỷ dị như này, làm việc tùy hứng không phải là phong cách của nàng.
“Lục Tiêu…” Vân Khuynh quay đầu lại, cao giọng gọi người yêu tới.
Mỗi tội không gian cô lập như này không biết có thể cách âm hay không.
Không ai trả lời…
Cuối cùng nàng yên tĩnh lại, thở dài bỏ qua, xoay người đi về hướng đường mòn ——
Chỉ có môi là bất giác cong lên, che giấu nụ cười châm biếm.
Sau lưng, vài luồng khí đen yên lặng đi theo.
Lầu trúc.
Căn nhà nhỏ ba tầng tràn ngập phong cách cổ xưa thanh nhã tạo lạc trong sân, cửa cũng không khép.
Thẳng vào lầu một là phòng khác. Vân Khuynh đứng ở sân trước, chỉ thấy chính giữa có một cái bàn bát tiên chạm hoa.
(bàn bát tiên là bàn vuông hay để trong mấy cái tửu lâu thời xưa ý.)
Mà bức tường phía sau hình như treo thứ gì đó ——
Nàng chớp chớp mắt, không vào ngay.
Một lát sau.
Trong bóng tối dường như phát ra vài tiếng động mờ ảo, theo cảm giác dường như dẫn dắt Vân Khuynh theo.
Lòng phòng bị của nàng lại càng mạnh hơn, chớp chớp mắt, thanh tỉnh lại.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn đi theo tiếng “gọi”, bước vào tiểu lâu.
Bước vào trong mới nhìn rõ phía sau chiếc bàn là một bức tranh họa mỹ nhân cổ đại.
Hơn nữa khuôn mặt còn giống với khuôn mặt của nguyên chủ.
Vân Khuynh híp híp mắt, thầm suy đoán trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Một giọng nữ đoan nghiêm vang lên.
“Ta là Thanh Dao chân nhân, còn ngươi là huyết mạch đời sau của ta…”
Vân Khuynh cụp mắt, nghe “Bức tranh” diễn thuyết dòng giống ——
Đối phương tự xưng là đại năng của giới tu chân, đã tèo cả trăm năm rồi.
Chỉ còn một chút tàn hồn gửi thân vào không gian trong ngọc bội, tìm huyết mạch đời sau để truyền thừa.
“Bây giờ ta chuyển công pháp cho ngươi, hãy toàn tâm khai thông trí óc của mình, để ta truyền niệm.”
Vân Khuynh rung động.
Một lát sau, giọng nữ kia lại vang lên, dường như hơi bị nóng nảy.
“Nhanh khai thông đi, đừng chống cự!”
“Hả,” Vân Khuynh cuối cùng cũng nâng mắt, mỉm cười với bức họa: “Nếu tôi không muốn tiếp nhận truyền thừa thì sao?”
“Ngươi!”
Cô gái trong tranh nhìn thấy thần sắc của nàng, đổi giọng trong tháng chốc.
Cũng lúc đó, kiều nhan vặn vẹo.
Tiếp đó, một luồng trắng bay từ trong tranh ra, trực tiếp phóng thẳng đến người nàng!
——
Lời tác giả nhắn gửi ở chương này không có gì đặc biệt hết nên hem dịch nữa hihi.
Cùng lúc đó, thấy Lục Tiêu liếc sang bên này nhìn mình một cái, nàng vội vàng gật đầu tỏ ý.
Không sai, đấy chính là miếng ngọc bội tổ truyền của nguyên chủ.
Vì thế.
Ánh mắt của Tiến sĩ Lục chợt lóe, thử khống chế lần nữa.
“Á…”
Kêu đau một cái, Triệu Thành Nam đang nhắm mắt giãy giụa bỗng cứng đờ, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh ngu người lần thứ 2.
Còn ngọc bội đã hiện hình ra ngoài vẫn dính lấy tim của hắn.
Vân Khuynh tiến lên một bước theo bản năng, còn chưa kịp làm gì ——
Lục Tiêu nheo nheo mắt, lật tay phải, dao lạnh chợt lóe ——
Giây tiếp theo.
Dây nối bị cắt đứt, mà ngọc bội vẫn vững vàng nằm trên người.
“Đợi chút đã.”
Tiến sĩ Lục nhàn nhạt mở miệng, giọng nói toát ra vẻ chê bai như có như không.
“Khử độc cái đã.”
Vân Khuynh: “…”
OK.
Vì vậy nàng đứng tránh sang một bên, nhìn hắn tỉ mỉ tiến hành đầy đủ thủ tục “khử trùng”.
Cuối cùng mới dùng một cái kẹp kẹp lấy nhấc lấy.
“E hèm…” Vân Khuynh vẫn còn mắc cười.
Nhưng thấy người nào kia nhíu mày nhìn ngọc bội, bộ dạng rất ư là nghiêm túc.
“Sao rồi?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Lục Tiêu hiếm khi lại trầm mặc mấy giây rồi mới nói: “Loại không gian lấy máu nhận chủ này…”
Rõ ràng chẳng khoa học tí nào.
Những lời còn sót lại hắn không nói ra, nhưng Vân Khuynh vẫn đoán được.
“Nếu dị năng có thể xuất hiện được, thì kiểu không gian này cũng chẳng có gì là kì lạ cả…”
Đang nói dở thì Tiến sĩ Lục đã nghiêm túc cắt lời: “Không phải!”
Lục Tiêu nghiêm nghị quay đầu, nhìn Vân Khuynh chằm chằm.
“Dị năng là do tiến hóa theo định hướng của mỗi cơ thể. Còn kiểu không gian dùng ý thức để đi vào này, lại dùng máu để nhận định….”
Nhác thấy người nào kia lại chuẩn bị phổ cập khoa học, Vân Khuynh chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo.
Nàng đưa tay ra, rút ngọc bội lại.
“Được rồi, để em nhìn chút đã.”
Người đàn ông nhíu mày, liếc Vân Khuynh ra vẻ không đồng tình chút nào.
Nàng đảo đảo mắt, bỗng nảy ra sáng kiến.
“Nếu ý thức đã có liên quan đến huyết dịch. Hay là chúng ta xóa đi ý thức của hắn, hoặc là lấy máu nhỏ thử lần nữa.”
Vừa nói xong, Vân Khuynh đã quả quyết phóng băng ra rạch tay mình một nhát ——
Chỉ trong chớp mắt, Lục Tiêu duỗi tay, chưa kịp ngăn lại…
Giây phút chạm vào nhau, tay bị đâm cùng với nàng.
Máu của hai người trộn lại với nhau, cùng rớt lên bề mặt ngọc bội.
Trong nháy mắt ——
Ngọc bội bỗng nhiên sáng lên, ngay sau đó, ánh sáng trắng rung chuyển.
Đến lúc tĩnh lặng trở lại, trừ Triệu Thành Nam đang thẳng cẳng trên bàn mổ ra, trong phòng chẳng còn bóng người nào nữa.
*
Quang cảnh nhỏ bé mờ ảo, sương mù tràn ngập, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
“…Đây là,” Vân Khuynh chớp chớp làn mi, kinh ngạc: “Ở trong không gian à?”
Nàng ngược lại không phải kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt, mà do…
Kì kì.
Vân Khuynh có cảm giác ——
Không gian này cực kì giống với không gian luân hồi của hệ thống.
Nàng hạ mắt, phỏng đoán.
Có lẽ, không gian luân hồi cũng giống với không gian này, đều là không gian độc lập cả.
Đây là không gian có chủ, vậy hệ thống luân hồi kia liệu có trùm sò đứng sau hay không? Vân Khuynh nhắm mắt, loạn cào cào.
“Sao thế?”
Cho tới khi giọng nam sạch sẽ truyền tới mới cắt đứt ưu tư của nàng.
“Không sao.”
Vân Khuynh ngừng một lát, ngước mắt lên lần nữa đã ổn định trở lại.
Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, trước mắt vẫn tốt hơn.
Vì vậy, nàng chủ động cầm tay Lục Tiêu, nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt ánh lên sự giảo hoạt.
“Anh xem nà, em nói có sai đâu.”
Có vẻ hơi bị đắc ý khoe khoang, Vân Khuynh lại nổi lên lòng nghi ngờ.
“Có điều, lại nhận tận hai giọt máu khác nhau,” nàng nâng cằm: “Anh nói xem, ai làm chủ không gian bây giờ?”
Người đàn ông nhìn Vân Khuynh một cái, bình tĩnh nói:”Em!”
“A….” Nàng hơi bị bất ngờ, cả không gian lớn như này?!
Chớp mắt một cái.
Đôi mắt Lục Tiêu lóe lên tia đen tối, xoay người chế trụ Vân Khuynh.
“Ừ.” Hắn ôm lấy eo nào, môi cong một đường cong hoàn mỹ.
“Anh chỉ cần người thôi đủ rồi.”
… Vân Khuynh rủ mắt, khả nghi trầm mặc mấy giây.
Một lát sau, nàng nâng mày, liếc hắn một cái.
“Anh không phải vật thí nghiệm do em thu nhận à?”
Nàng níu Lục Tiêu, cười xấu xa.
Sau đó…
Vân Khuynh bị “Vật thí nghiệm” của mình nhằn cho mấy phát.
E hèm.
Vì vậy, lẽ ra hai con người đang phải tranh đoạt cái thứ không gian mà người khác coi là của quý, không chỉ không có tí mừng rỡ tò mò nào, ngược lại còn không thèm thẹn thùng, không da mặt hôn trên đất người ta.
*
Mãi lâu sau hai người mới từ từ điều tra không gian.
Linh tuyền và vật liệu bên đường liếc phát là thấy được.
Nhưng khác với Triệu Thành Nam, Vân Khuynh lại cảm thấy hứng thú với căn lầu trúc bị sương mù che dày đặc phía bên phải.
Vì vậy trong lúc Lục Tiêu bận nghiên cứu thành phần nước của Linh tuyền, nàng bước mấy bước về phía đám sương mù.
Trong khoảnh khắc Vân Khuynh tiến lại gần ——
Sương mù bỗng nhiên tản ra, tạo thành một khoảng trống cho nàng bước vào!
Vân Khuynh nhíu đôi mày thanh tú.
Nàng quay đầu, muốn tìm đường đi về phía bên trái.
Nhưng lại phát hiện ra, tầng không tựa như một tấm bình phong ngăn trở, không thể quay đầu lại được.
Bốn phía xung quanh đều là sương mù trắng xóa.
Vân Khuynh lật cổ tay, phóng mảnh băng ra theo bản năng.
Sương mù dày đặc chuyển động!
Giây tiếp theo, nuốt trọn toàn bộ công kích của nàng.
Ấy ầy, không ổn rồi!
Vân Khuynh giật mình, lại nhìn sương mù bốn bề quanh người ——
Nàng cảnh giác quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu trắng xóa, chỉ có thể đi tiếp trên con đường nhỏ được vạch trước.
Mà từ xa nhìn lại, căn lầu trúc phía cuối con đường cũng không còn cách bao nhiêu nữa.
Kiểu bố trí như này, chắc chắn là muốn dẫn nàng đến đây…
Chẳng qua là, Vân Khuynh không lập tức đi theo đó ——
Dưới tình cảnh quỷ dị như này, làm việc tùy hứng không phải là phong cách của nàng.
“Lục Tiêu…” Vân Khuynh quay đầu lại, cao giọng gọi người yêu tới.
Mỗi tội không gian cô lập như này không biết có thể cách âm hay không.
Không ai trả lời…
Cuối cùng nàng yên tĩnh lại, thở dài bỏ qua, xoay người đi về hướng đường mòn ——
Chỉ có môi là bất giác cong lên, che giấu nụ cười châm biếm.
Sau lưng, vài luồng khí đen yên lặng đi theo.
Lầu trúc.
Căn nhà nhỏ ba tầng tràn ngập phong cách cổ xưa thanh nhã tạo lạc trong sân, cửa cũng không khép.
Thẳng vào lầu một là phòng khác. Vân Khuynh đứng ở sân trước, chỉ thấy chính giữa có một cái bàn bát tiên chạm hoa.
(bàn bát tiên là bàn vuông hay để trong mấy cái tửu lâu thời xưa ý.)
Mà bức tường phía sau hình như treo thứ gì đó ——
Nàng chớp chớp mắt, không vào ngay.
Một lát sau.
Trong bóng tối dường như phát ra vài tiếng động mờ ảo, theo cảm giác dường như dẫn dắt Vân Khuynh theo.
Lòng phòng bị của nàng lại càng mạnh hơn, chớp chớp mắt, thanh tỉnh lại.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn đi theo tiếng “gọi”, bước vào tiểu lâu.
Bước vào trong mới nhìn rõ phía sau chiếc bàn là một bức tranh họa mỹ nhân cổ đại.
Hơn nữa khuôn mặt còn giống với khuôn mặt của nguyên chủ.
Vân Khuynh híp híp mắt, thầm suy đoán trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Một giọng nữ đoan nghiêm vang lên.
“Ta là Thanh Dao chân nhân, còn ngươi là huyết mạch đời sau của ta…”
Vân Khuynh cụp mắt, nghe “Bức tranh” diễn thuyết dòng giống ——
Đối phương tự xưng là đại năng của giới tu chân, đã tèo cả trăm năm rồi.
Chỉ còn một chút tàn hồn gửi thân vào không gian trong ngọc bội, tìm huyết mạch đời sau để truyền thừa.
“Bây giờ ta chuyển công pháp cho ngươi, hãy toàn tâm khai thông trí óc của mình, để ta truyền niệm.”
Vân Khuynh rung động.
Một lát sau, giọng nữ kia lại vang lên, dường như hơi bị nóng nảy.
“Nhanh khai thông đi, đừng chống cự!”
“Hả,” Vân Khuynh cuối cùng cũng nâng mắt, mỉm cười với bức họa: “Nếu tôi không muốn tiếp nhận truyền thừa thì sao?”
“Ngươi!”
Cô gái trong tranh nhìn thấy thần sắc của nàng, đổi giọng trong tháng chốc.
Cũng lúc đó, kiều nhan vặn vẹo.
Tiếp đó, một luồng trắng bay từ trong tranh ra, trực tiếp phóng thẳng đến người nàng!
——
Lời tác giả nhắn gửi ở chương này không có gì đặc biệt hết nên hem dịch nữa hihi.
Danh sách chương