Edit: NHY
Beta: Mạc Khinh Vũ
Mà nàng hơi rũ đầu, dư quang nhìn thấy thân trên hắn dần dần trần trụi, cùng ánh mắt thâm thúy kia thẳng tắp khóa chặt mình.
Nam sắc gần ngay trước mắt, cố tình chế tạo dụ hoặc càng như châm lửa tình, một cái chớp mắt liền làm không khí bên trong xe ái muội hẳn lên.
“Rốt cuộc…… là ở nơi nào?”
Rốt cuộc, Vân Khuynh thấp giọng nói ——
Cứ luôn cảm thấy, phát triển này không đúng? Khụ.
Đừng hiểu lầm, hai người rõ ràng là nghiêm túc mà…… đang tìm kiếm di chứng hư hư thực thực sau khi không gian nhận chủ?
Ánh mắt Vân Khuynh đảo qua, vạn phần đứng đắn nhìn chung quanh một vòng: “Không có.”
Lục Tiêu nhướng mày.
Đột nhiên chuyển thân, đường cong lưng xinh đẹp giãn mở ra.
Ngay chỗ xương bả vai, thế nhưng ẩn một ấn huyền văn quỷ quyệt, tản mát ra hơi thở thần bí như có như không.
“Thế nhưng lại là ở đây.”
Vân Khuynh theo bản năng mà vươn tay, sờ lên dấu ấn.
Nháy mắt chạm đến huyền văn kia, một cảm giác liên hệ mơ hồ huyền bí tựa như đang dâng lên giữa hai người.
Giây tiếp theo.
Lục Tiêu bỗng nhiên xoay người, bế nàng lên, một phen ấn ở trên ghế dựa.
Sau đó, hắn chậm rãi xốc cổ áo Vân Khuynh lên ——
Xương quai xanh tinh xảo hơi nhô lên, thấp thoáng, là một ấn kí cùng loại huyền văn màu xám, chỉ là không hoàn toàn giống hoa văn trên người người đàn ông.
Ánh mắt Lục Tiêu tối sầm.
Ngay lúc nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn gục đầu xuống, hung hăng cắn lên chỗ kia!
Vân Khuynh nhẹ kêu một tiếng.
Hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ làm như vậy.
“Anh……”
Hơi thở ấm áp dâng lên trên da thịt trắng nõn, nhiệt ý cực hạn lan tràn.
Người đàn ông chế trụ nàng, tựa hồ là gặm cắn ấn ký kia, dùng môi lưỡi miêu tả thật mạch lạc.
Vân Khuynh nắm chặt tay.
Bị đụng vào như vậy, cảm giác bị tác động tâm thần mãnh liệt tức thì nảy lên, cơ hồ dìm người ta chết chìm trong đó……
Cho đến khi Lục Tiêu hơi hơi nhả ra, tách ra một chút, nàng mới có thể thở dốc.
Lúc này, tình nhiệt bên trong xe nhỏ hẹp chưa tan.
Hai người càng là hãm ở trong tình trạng kỳ dị kia——
Phảng phất đồng cảm, phảng phất cộng tình.
Liên hệ tâm trí lẫn nhau chặt chẽ trước nay chưa từng có, thậm chí có thể ẩn ẩn cảm giác được đến cảm xúc đối phương?
Bình phục tâm trạng lại, Vân Khuynh hạ mắt, như suy tư gì.
Ấn ký của nàng, là sau khi không gian nhận chủ đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, dường như chỉ có chính mình xem được.
Vân Khuynh từng thử hỏi Ngôn Hoa, đối phương cũng mờ mịt không thấy.
Cái ấn ký không gian hư hư thực thực này quá mức quỷ dị.
Chỉ là mấy ngày hôm trước ở căn cứ Ma Đô, không nghiên cứu tốt được việc này.
Thẳng đến vừa mới trở về, nàng nói với Lục Tiêu, mới biết được trên người hắn cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
Càng không nghĩ tới.
Huyền văn hai người hiện lên không chút sai biệt, không chỉ cảm nhận được cảm xúc của nhau, mà còn có thể liên hệ tinh thần…
“Tiến sĩ Lục…”
Vân Khuynh nghĩ, có chút vui đùa.
“Cái này, khoa học giải thích như thế nào a?”
Lục Tiêu ngước mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Kỳ thật, đối với cái gọi là ấn ký này, từ góc độ của hắn mà nói, là vạn phần chướng mắt.
Nhưng ngay lúc trông thấy hoa văn tương tự trên người nàng, khoảnh khắc tâm thần tương liên ấy…
Bỏ đi.
Hắn mím môi, yên lặng bỏ đi ý niệm cắt bỏ thứ đồ vật quỷ quái này.
Lục Tiêu nghĩ, đang nhìn cô gái nhỏ trong mắt hiện lên giảo hoạt, không khỏi cảm thấy tay thật ngứa ——
Vì thế.
Hắn không chút do dự giữ hàm dưới Vân Khuynh.
Sau đó, gục đầu xuống, cứ như vậy một tay nâng mặt nàng, cắn xuống độ cong mỹ mãn nơi khóe môi kia.
Trong nụ hôn hung ác trước sau như một, người đàn ông một tay dừng ở trên xương quai xanh cô gái, theo hoa văn ấn ký kia vuốt ve, đốt cháy lửa tình của nàng càng đượm.
Đồng thời, hắc khí lan tràn bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, cả khu vực trong lẫn ngoài xe đều bị bao phủ trong bóng tối, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bóng đêm nặng nề như mực.
Giờ khắc này, bất kể là người đang nghỉ ngơi hay kẻ tuần tra của căn cứ Giang Nam đều không khỏi run rẩy.
…… Cái quỷ gì!
Buổi tối muộn còn phát động dị năng quỷ dị như vậy.
Còn tưởng rằng có chuyện gì, định tới gần nhìn xem. Mới vừa động, năng lượng đã toàn bộ bị ăn mòn…
Không hổ là biến thái, quả nhiên hỉ nộ vô thường.
Ai.
Một đám thuộc hạ thậm chí nhìn trăng rơi lệ, yên lặng cầu nguyện lão đại có thể trấn an được vị kia……?
*
Sau khi cuộc gặp mặt chấm dứt, thủ lĩnh căn cứ Đế Đô, Giang Nam về tới khu vực từng người, lập tức triển khai lên công việc kết minh.
Phương tiện, vật tư, dị năng giả giao lưu không ngừng.
Về phương diện khác, rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học của căn cứ Giang Nam không ngừng được tạo ra, bí mật lưu truyền trong hai căn cứ.
Thứ nhất, là vắc-xin phòng bệnh virus tang thi.
Phạm vi áp dụng là người bị tang thi cắn trong vòng 24 giờ, hoàn toàn chữa khỏi.
Mỗi ngày trong chiến đấu, người bị cắn nhiều vô số kể. Từ trước, vì để không biến thành tang thi, chỉ có thể lựa chọn lập tức giết chết.
Mà một ngày kia, dị năng giả bị cắn không ôm hy vọng nào dùng tới “thuốc thử không ổn định”.
Lại không ngờ.
Ngày kế, bọn họ thế nhưng mở mắt dậy bình thường!
Thứ hai, là phân bón xúc tiến cây lương thực sinh trưởng kiểu mới.
Thứ này lấy ra hoạt tính ước số từ nước linh tuyền chế thành.
Dùng nó phụ trợ gieo giống, thậm chí có thể đạt tới hiệu quả một tuần liền thu hoạch lương thực!
Thứ ba, là thuốc khai phá dị năng.
Đây cũng là từ nước linh tuyền tinh luyện mà thành.
Tên như ý nghĩa, kích phát hạn độ tiềm lực lớn nhất mà thân thể người thường có. Làm cho bọn họ đạt được dị năng!
Tóm lại, ba hạng sản phẩm nghiên cứu khoa học này dần dần được vận dụng rộng khắp.
Có người bắt đầu tin tưởng, mạt thế có thể khôi phục!
Mới đầu, còn có người bi quan không cho là đúng.
Nhưng ngày qua ngày.
Khi người bị cắn đả thương rồi khỏi hẳn cảm động đến rơi nước mắt…
Khi vật tư đồ ăn càng ngày càng nhiều…
Khi người thường đạt được dị năng mừng rỡ như điên…
Mọi người ở hai căn cứ chân chính cảm thấy được hy vọng ——
Tuy rằng tang thi vẫn còn rất nhiều, nhưng chúng nó mất đi đồng loại dị biến.
Tương phản, nhân loại vốn đang ít ỏi thiếu chiến lực, đoàn đội dị năng giả không ngừng mở rộng, càng có vật tư cuồn cuộn không ngừng bảo đảm.
Như vậy, rồi cũng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ thắng lợi, mạt thế sẽ đi qua.
Vì thế, hai căn cứ Giang Nam, Đế Đô mọi người đều trở nên càng thêm đầy cõi lòng hy vọng.
Ngoại lệ duy nhất, lại là căn cứ Ma Đô ——
Hoặc là, nói đúng ra, là căn cứ Ma Đô thuộc khu vực Triệu Thành Nam quản hạt.
Có hợp tác, phúc lợi thuốc thử vắc -xin phòng bệnh, tự nhiên cũng sẽ ban ơn đến đông khu trong căn cứ Ma Đô đã bị căn cứ Giang Nam tiếp nhận.
Các khu khác……
Khụ.
Đương nhiên không được hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Vì thế, người ở căn cứ Ma Đô thuộc Triệu Thành Nam quản lý, đều buồn bực mà nhìn cách vách càng ngày càng tốt, lại không rõ nguyên do ——
Lúc trước, khi “Cắt đất”, đông khu không ít dị năng giả lo lắng căn cứ Giang Nam tiếp nhận sau sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Bởi vậy, phàm là có quan hệ, đều trộm trốn đi khu khác.
Chỉ để lại dị năng giả không có quan hệ gì cùng người thường ở lại khu Đông, tiếp thu vận mệnh không ai biết trước.
Lại không nghĩ rằng.
Hiện giờ khu Đông càng thêm phồn hoa, người bên kia càng là cả ngày mặt mày hồng hào, tình cảm mãnh liệt dâng trào…
“Ai, cậu nói bên kia rốt cuộc sao lại thế này?”
Giờ ngọ. Căn cứ Ma Đô.
Một đám dị năng giả cấp thấp tụ ở bên nhau nhàn rỗi.
Lập tức, không khỏi lại có người nhắc tới đề tài nóng nhất mới nhất.
Lời nói vừa ra, đám người còn lại không khỏi đều hưởng ứng.
“Cậu nói khu Đông à? Đám kia tiếp nhận thật đúng là hoa đại lực khí, nghe nói hiện tại chất lượng sinh hoạt so với chúng ta còn cao hơn vài cấp.”
“Nào chỉ vài cấp a,” có một cậu lính tin tức linh hoạt: “Đều nói ngay cả người thường, ăn mặc cơ bản đều là tinh lương tế mặt, có đồ ăn có thịt!”
“Trời ạ!” Có hâm mộ mà kêu lên: “Thật sự?”
“Đừng nói nữa,” một dị năng giả buồn bực nói: “Tôi trước kia ở khu Đông, lúc ấy trăm phương nghìn kế nhập cư trái phép lại đây, hiện tại…”
“Ai,” một bên người vỗ vỗ vai anh ta, lại cảm thán lên.
“Có điều lại nói tiếp, vị kia phía trên chúng ta không phải có cái bảo vật không gian sao, chúng ta như thế nào nửa điểm cũng không thơm lây?”
“Hắc, vị kia mới mặc kệ chúng ta chết sống đâu.” Nhắc tới người này, có người bĩu môi, lại thần bí nói.
“Nghe nói là người bên cạnh vị kia, hình như có kế hoạch gì lớn……”
Cùng thời khắc đó.
Triệu Thành Nam thu được tin tức không kiên nhẫn chạy về nhà, về tới nơi lại thấy một màn không thể tin ——
——————————
PS.
Ngược tra với vận tốc ánh sáng ~
Thế giới này sắp kết thúc. Sau là ma cà rồng nheee.
Beta: Mạc Khinh Vũ
Mà nàng hơi rũ đầu, dư quang nhìn thấy thân trên hắn dần dần trần trụi, cùng ánh mắt thâm thúy kia thẳng tắp khóa chặt mình.
Nam sắc gần ngay trước mắt, cố tình chế tạo dụ hoặc càng như châm lửa tình, một cái chớp mắt liền làm không khí bên trong xe ái muội hẳn lên.
“Rốt cuộc…… là ở nơi nào?”
Rốt cuộc, Vân Khuynh thấp giọng nói ——
Cứ luôn cảm thấy, phát triển này không đúng? Khụ.
Đừng hiểu lầm, hai người rõ ràng là nghiêm túc mà…… đang tìm kiếm di chứng hư hư thực thực sau khi không gian nhận chủ?
Ánh mắt Vân Khuynh đảo qua, vạn phần đứng đắn nhìn chung quanh một vòng: “Không có.”
Lục Tiêu nhướng mày.
Đột nhiên chuyển thân, đường cong lưng xinh đẹp giãn mở ra.
Ngay chỗ xương bả vai, thế nhưng ẩn một ấn huyền văn quỷ quyệt, tản mát ra hơi thở thần bí như có như không.
“Thế nhưng lại là ở đây.”
Vân Khuynh theo bản năng mà vươn tay, sờ lên dấu ấn.
Nháy mắt chạm đến huyền văn kia, một cảm giác liên hệ mơ hồ huyền bí tựa như đang dâng lên giữa hai người.
Giây tiếp theo.
Lục Tiêu bỗng nhiên xoay người, bế nàng lên, một phen ấn ở trên ghế dựa.
Sau đó, hắn chậm rãi xốc cổ áo Vân Khuynh lên ——
Xương quai xanh tinh xảo hơi nhô lên, thấp thoáng, là một ấn kí cùng loại huyền văn màu xám, chỉ là không hoàn toàn giống hoa văn trên người người đàn ông.
Ánh mắt Lục Tiêu tối sầm.
Ngay lúc nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn gục đầu xuống, hung hăng cắn lên chỗ kia!
Vân Khuynh nhẹ kêu một tiếng.
Hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ làm như vậy.
“Anh……”
Hơi thở ấm áp dâng lên trên da thịt trắng nõn, nhiệt ý cực hạn lan tràn.
Người đàn ông chế trụ nàng, tựa hồ là gặm cắn ấn ký kia, dùng môi lưỡi miêu tả thật mạch lạc.
Vân Khuynh nắm chặt tay.
Bị đụng vào như vậy, cảm giác bị tác động tâm thần mãnh liệt tức thì nảy lên, cơ hồ dìm người ta chết chìm trong đó……
Cho đến khi Lục Tiêu hơi hơi nhả ra, tách ra một chút, nàng mới có thể thở dốc.
Lúc này, tình nhiệt bên trong xe nhỏ hẹp chưa tan.
Hai người càng là hãm ở trong tình trạng kỳ dị kia——
Phảng phất đồng cảm, phảng phất cộng tình.
Liên hệ tâm trí lẫn nhau chặt chẽ trước nay chưa từng có, thậm chí có thể ẩn ẩn cảm giác được đến cảm xúc đối phương?
Bình phục tâm trạng lại, Vân Khuynh hạ mắt, như suy tư gì.
Ấn ký của nàng, là sau khi không gian nhận chủ đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, dường như chỉ có chính mình xem được.
Vân Khuynh từng thử hỏi Ngôn Hoa, đối phương cũng mờ mịt không thấy.
Cái ấn ký không gian hư hư thực thực này quá mức quỷ dị.
Chỉ là mấy ngày hôm trước ở căn cứ Ma Đô, không nghiên cứu tốt được việc này.
Thẳng đến vừa mới trở về, nàng nói với Lục Tiêu, mới biết được trên người hắn cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
Càng không nghĩ tới.
Huyền văn hai người hiện lên không chút sai biệt, không chỉ cảm nhận được cảm xúc của nhau, mà còn có thể liên hệ tinh thần…
“Tiến sĩ Lục…”
Vân Khuynh nghĩ, có chút vui đùa.
“Cái này, khoa học giải thích như thế nào a?”
Lục Tiêu ngước mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Kỳ thật, đối với cái gọi là ấn ký này, từ góc độ của hắn mà nói, là vạn phần chướng mắt.
Nhưng ngay lúc trông thấy hoa văn tương tự trên người nàng, khoảnh khắc tâm thần tương liên ấy…
Bỏ đi.
Hắn mím môi, yên lặng bỏ đi ý niệm cắt bỏ thứ đồ vật quỷ quái này.
Lục Tiêu nghĩ, đang nhìn cô gái nhỏ trong mắt hiện lên giảo hoạt, không khỏi cảm thấy tay thật ngứa ——
Vì thế.
Hắn không chút do dự giữ hàm dưới Vân Khuynh.
Sau đó, gục đầu xuống, cứ như vậy một tay nâng mặt nàng, cắn xuống độ cong mỹ mãn nơi khóe môi kia.
Trong nụ hôn hung ác trước sau như một, người đàn ông một tay dừng ở trên xương quai xanh cô gái, theo hoa văn ấn ký kia vuốt ve, đốt cháy lửa tình của nàng càng đượm.
Đồng thời, hắc khí lan tràn bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, cả khu vực trong lẫn ngoài xe đều bị bao phủ trong bóng tối, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bóng đêm nặng nề như mực.
Giờ khắc này, bất kể là người đang nghỉ ngơi hay kẻ tuần tra của căn cứ Giang Nam đều không khỏi run rẩy.
…… Cái quỷ gì!
Buổi tối muộn còn phát động dị năng quỷ dị như vậy.
Còn tưởng rằng có chuyện gì, định tới gần nhìn xem. Mới vừa động, năng lượng đã toàn bộ bị ăn mòn…
Không hổ là biến thái, quả nhiên hỉ nộ vô thường.
Ai.
Một đám thuộc hạ thậm chí nhìn trăng rơi lệ, yên lặng cầu nguyện lão đại có thể trấn an được vị kia……?
*
Sau khi cuộc gặp mặt chấm dứt, thủ lĩnh căn cứ Đế Đô, Giang Nam về tới khu vực từng người, lập tức triển khai lên công việc kết minh.
Phương tiện, vật tư, dị năng giả giao lưu không ngừng.
Về phương diện khác, rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học của căn cứ Giang Nam không ngừng được tạo ra, bí mật lưu truyền trong hai căn cứ.
Thứ nhất, là vắc-xin phòng bệnh virus tang thi.
Phạm vi áp dụng là người bị tang thi cắn trong vòng 24 giờ, hoàn toàn chữa khỏi.
Mỗi ngày trong chiến đấu, người bị cắn nhiều vô số kể. Từ trước, vì để không biến thành tang thi, chỉ có thể lựa chọn lập tức giết chết.
Mà một ngày kia, dị năng giả bị cắn không ôm hy vọng nào dùng tới “thuốc thử không ổn định”.
Lại không ngờ.
Ngày kế, bọn họ thế nhưng mở mắt dậy bình thường!
Thứ hai, là phân bón xúc tiến cây lương thực sinh trưởng kiểu mới.
Thứ này lấy ra hoạt tính ước số từ nước linh tuyền chế thành.
Dùng nó phụ trợ gieo giống, thậm chí có thể đạt tới hiệu quả một tuần liền thu hoạch lương thực!
Thứ ba, là thuốc khai phá dị năng.
Đây cũng là từ nước linh tuyền tinh luyện mà thành.
Tên như ý nghĩa, kích phát hạn độ tiềm lực lớn nhất mà thân thể người thường có. Làm cho bọn họ đạt được dị năng!
Tóm lại, ba hạng sản phẩm nghiên cứu khoa học này dần dần được vận dụng rộng khắp.
Có người bắt đầu tin tưởng, mạt thế có thể khôi phục!
Mới đầu, còn có người bi quan không cho là đúng.
Nhưng ngày qua ngày.
Khi người bị cắn đả thương rồi khỏi hẳn cảm động đến rơi nước mắt…
Khi vật tư đồ ăn càng ngày càng nhiều…
Khi người thường đạt được dị năng mừng rỡ như điên…
Mọi người ở hai căn cứ chân chính cảm thấy được hy vọng ——
Tuy rằng tang thi vẫn còn rất nhiều, nhưng chúng nó mất đi đồng loại dị biến.
Tương phản, nhân loại vốn đang ít ỏi thiếu chiến lực, đoàn đội dị năng giả không ngừng mở rộng, càng có vật tư cuồn cuộn không ngừng bảo đảm.
Như vậy, rồi cũng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ thắng lợi, mạt thế sẽ đi qua.
Vì thế, hai căn cứ Giang Nam, Đế Đô mọi người đều trở nên càng thêm đầy cõi lòng hy vọng.
Ngoại lệ duy nhất, lại là căn cứ Ma Đô ——
Hoặc là, nói đúng ra, là căn cứ Ma Đô thuộc khu vực Triệu Thành Nam quản hạt.
Có hợp tác, phúc lợi thuốc thử vắc -xin phòng bệnh, tự nhiên cũng sẽ ban ơn đến đông khu trong căn cứ Ma Đô đã bị căn cứ Giang Nam tiếp nhận.
Các khu khác……
Khụ.
Đương nhiên không được hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Vì thế, người ở căn cứ Ma Đô thuộc Triệu Thành Nam quản lý, đều buồn bực mà nhìn cách vách càng ngày càng tốt, lại không rõ nguyên do ——
Lúc trước, khi “Cắt đất”, đông khu không ít dị năng giả lo lắng căn cứ Giang Nam tiếp nhận sau sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Bởi vậy, phàm là có quan hệ, đều trộm trốn đi khu khác.
Chỉ để lại dị năng giả không có quan hệ gì cùng người thường ở lại khu Đông, tiếp thu vận mệnh không ai biết trước.
Lại không nghĩ rằng.
Hiện giờ khu Đông càng thêm phồn hoa, người bên kia càng là cả ngày mặt mày hồng hào, tình cảm mãnh liệt dâng trào…
“Ai, cậu nói bên kia rốt cuộc sao lại thế này?”
Giờ ngọ. Căn cứ Ma Đô.
Một đám dị năng giả cấp thấp tụ ở bên nhau nhàn rỗi.
Lập tức, không khỏi lại có người nhắc tới đề tài nóng nhất mới nhất.
Lời nói vừa ra, đám người còn lại không khỏi đều hưởng ứng.
“Cậu nói khu Đông à? Đám kia tiếp nhận thật đúng là hoa đại lực khí, nghe nói hiện tại chất lượng sinh hoạt so với chúng ta còn cao hơn vài cấp.”
“Nào chỉ vài cấp a,” có một cậu lính tin tức linh hoạt: “Đều nói ngay cả người thường, ăn mặc cơ bản đều là tinh lương tế mặt, có đồ ăn có thịt!”
“Trời ạ!” Có hâm mộ mà kêu lên: “Thật sự?”
“Đừng nói nữa,” một dị năng giả buồn bực nói: “Tôi trước kia ở khu Đông, lúc ấy trăm phương nghìn kế nhập cư trái phép lại đây, hiện tại…”
“Ai,” một bên người vỗ vỗ vai anh ta, lại cảm thán lên.
“Có điều lại nói tiếp, vị kia phía trên chúng ta không phải có cái bảo vật không gian sao, chúng ta như thế nào nửa điểm cũng không thơm lây?”
“Hắc, vị kia mới mặc kệ chúng ta chết sống đâu.” Nhắc tới người này, có người bĩu môi, lại thần bí nói.
“Nghe nói là người bên cạnh vị kia, hình như có kế hoạch gì lớn……”
Cùng thời khắc đó.
Triệu Thành Nam thu được tin tức không kiên nhẫn chạy về nhà, về tới nơi lại thấy một màn không thể tin ——
——————————
PS.
Ngược tra với vận tốc ánh sáng ~
Thế giới này sắp kết thúc. Sau là ma cà rồng nheee.
Danh sách chương