《Chương 348》

TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (28)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Nếu thắng, thượng tướng đại nhân sẽ phải giữ hình người biến ra tai mèo, đuôi mèo!

…Chắc chắc rất manh luôn.

Vân Khuynh yên lặng chờ mong, mắt phượng sáng quắc nhìn hắn, trên dung nhan tinh xảo là vẻ mặt thuần lương, tựa như cô bé ngoan đang yên lặng chờ phát đường.

Nhưng Mộ Thiệu Tu nhìn bộ dáng này của nàng chỉ lại nghĩ đến nha đầu này đã tính kế hắn như thế nào ——

“Anh mà không đồng ý em sẽ không ứng chiến đâu.”

“Mộ thượng tướng, anh đẩy vị hôn thê nhà mình ra chiến trường như vậy, còn không cho trợ cấp, có quá đáng không?”

“Vậy thêm một điều kiện phụ nữa, nếu em thắng cả năm người không vượt quá 3 phút thì anh mới khen thưởng cho em được không?”



Lúc đó bị tiểu vô lại giở trò, hắn thế mà lại đồng ý.

Thật là…

Mộ thượng tướng luôn luôn tác phong chính phái nghĩ đến đây, nhịn không được nâng móng vuốt hung hăng cho Vân Khuynh một bài học.

“Bộp ——” Trong một tiếng động nhỏ, nàng lại không chút để ý cầm lấy đệm thịt phấn nộn, xấu tính nói: “Boss à, Không phải ngài muốn ăn quỵt đấy chứ?”

Mộ Thiệu Tu: “…”

Vớ vẩn!

Hắn trước nay nói là làm.

Vì thế, Vân Khuynh liền thấy mèo trắng nhỏ trong lòng ngực vặn người, chỉ chừa cho nàng một cái gáy lông xù.

Hoàn toàn là một bộ dạng phản đối bôi nhọ hình tượng.

Trong lòng buồn cười, nàng không khỏi giương môi lên, trên mặt lại mang theo biểu cảm thực hiện được ý đồ.

“Vậy… Chúng ta đi trước đi.” Chiếm được phần thưởng, Vân Khuynh nhìn xung quanh khắp nơi một vòng, suýt chút nữa bị tầm mắt nóng bỏng của mọi người dọa đến, lập tức tính toán rút lui trước.

Nói xong, nàng xếp lại ghế mềm mình mang đến, ôm chặt người yêu thân mèo nhà mình, cất bước rời đi.

“Bạn học, xin cho qua được không?”

Nhưng quần chúng vây xem đông nghẹt, Vân Khuynh phát hiện muốn di chuyển cũng không thể, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng.

Lại không nghĩ rằng.

Dứt lời, mọi người xung quanh như mới tỉnh mộng la ầm lên.

“Nữ thần! A a a a! Chị soái quá! Mau, mau ký tên cho em được không!?”

Một người nữ sinh lên tiếng trước, những người còn lại cũng hùa theo.

“Đúng đó. Bạn học Tô thật là lợi hại, xin hỏi có ý định thành lập Fan Club không?”

“Tìm tôi này, tôi rất chuyên nghiệp…”

“Không, cậu tránh ra…”



Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên ồn ào náo động, không ít người qua đường vây xem hóa thân thành fanboy fangirl, nhiệt tình chen lấn.

Vân Khuynh: “…”

Không phải chứ?

Nàng nhìn xung quanh một vòng, chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể thừa nhận, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Khoan đã!”

Đám học sinh đang xôn xao đột nhiên yên lặng.

Chợt thấy nữ thần vừa thăng chức của bọn họ cười nói: “Ừm… Tôi đã hứa với Mộ thượng tướng sẽ liên lạc khi về ký túc xá, cho nên, hôm khác lại cùng mọi người trò chuyện, được chứ?”

A!?

Nghe thấy danh hào của nam thần Liên Bang, mọi người lập tức sửng sốt.

Nhân cơ hội này, Vân Khuynh cất bước rời đi, những nơi đi qua nhóm học sinh đều theo bản năng nhường đường.

Cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất, mới có người sợ hãi kêu lên ——

“Bị, bị ngược cẩu?”

“A a a! Nữ thần đã được Mộ thượng tướng chọn rồi, giờ tôi mới nhớ ra, mới vừa yêu thầm đã thất tình rồi huhuhu.”



Trong sự ầm ĩ, Vân Khuynh tuy đã rời đi nhưng nghiễm nhiên vẫn là trung tâm của đề tài.

Năm người vừa thua đều hai mặt nhìn nhau, cúi đầu điệu thấp rời đi.

Trong một góc, Ryan gắt gao lôi kéo Tô Mạn Mạn, đột nhiên lại nói: “Mạn Mạn, có lẽ em nói rất đúng.”

“A!?” Tô Mạn Mạn đang ghen ghét cực độ nghe vậy thì sửng sốt: “Có ý gì?”

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Ryan lạnh lùng mà phun ra hai chữ: “Có trá.”

“Biết ngay mà!” Tô Mạn Mạn lập tức hăng hái: “Bà nói rồi mà, đám người ngu xuẩn, đều bị lừa hết!

Ryan không trả lời, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Kỳ thật y cũng không phải khẳng định như vậy.

Nhưng y đã tự mình so tài với năm người này, rõ ràng thực lực của bọn họ rất mạnh, nếu không nhờ dùng khống hồn bí pháp, trên cơ giáp y cũng không chắc chắn có thể đánh bại cả năm người!

Càng đừng nói đến chuyện giải quyết trong vòng 3 phút…

Làm vương tử Trùng tộc, Ryan luôn luôn kiêu ngạo.

Kế hoạch thiên y vô phùng này hiện giờ đã thất bại, y tuyệt không muốn tin mình làm vậy với Vân Khuynh là sai lầm, cũng không muốn nhân loại lại có nhiều thêm một thiên tài yêu nghiệt…

Bởi vậy lúc này, trong tiềm thức Ryan không muốn thừa nhận chính mình thất bại tất nhiên lựa chọn âm mưu luận ——

Như theo như lời Tô Mạn Mạn: Nói không chừng là năm người kia e ngại Tô Vân Khuynh là vị hôn thê của Mộ Thiệu Tu nên mới cố ý thua!

Xem ra phải tìm kia năm người “Nói chuyện”…

Ryan nghĩ, bổ não nguyên nhân thất bại của kế hoạch lần này đến vô cùng hoàn thiện, nhưng trong lòng vẫn hiện lên dự cảm dày đặc điềm xấu.

Cùng lúc đó, bên kia.

Năm tinh anh hệ cơ giáp vừa chiến bại mới vừa ra khỏi lầu huấn luyện lại bị một người không thể ngờ chặn đường ——

“Học trưởng học tỷ, xin dừng bước.” Là Vân Khuynh!

“Học muội, cô còn chuyện gì nữa? Chúng tôi đã thua rồi, tích phân sẽ chuyển qua ngay.”

Năm người vừa chịu đả kích lớn cười khổ, cũng không muốn nói chuyện nhiều.

Vân Khuynh lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải chuyện đó. Là về… Ryan.”

Năm người nghe vậy đều chấn động!

“Cô, sao cô biết!?” Nghiêm Nhã nhịn không được nói.

Đám người Simon cũng tiến lên một bước, ánh mắt nhìn nàng đột nhiên tràn ngập địch ý.

Vân Khuynh chỉ nhướng mày cười: “Hiện tại mời chư vị đến ký túc xá của tôi, được chứ?” Nàng nói, đột nhiên buông mèo trắng nhỏ trên tay xuống, vờ như vui đùa nói: “Tu, về trước mở cửa đi.”

Năm người liền thấy mèo trắng nhỏ kia nhảy xuống, thế nhưng thật sự lộc cộc chạy đi.

Đáng tiếc, bọn họ không cười nổi.

“…Được.”

Im lặng một lát, vẫn là Simon đại diện đáp.

Sau một lúc lâu.

Năm người đi theo Vân Khuynh đến ký túc xá.

Vừa vào cửa, bỗng thấy một người đàn ông mặc quân trang đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghiêng người qua.

“…Mộ thượng tướng!” Thoáng chốc, đồng tử năm người co rụt lại!

Một lát sau.

Sau khi năm người sợ hãi vì biết được thân phận và âm mưu của Ryan lại bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra là thế!” Nghiêm Nhã cười khổ nói:” Chẳng trách lúc trước mơ mơ màng màng liền thua… “

“Không ngờ chúng ta lại suýt nữa trở thành tội nhân của trường quân đội! Tội nhân của Liên Bang!” Simon cũng lắc đầu.

Mấy người đều vô cùng hối hận, sau đó lại kiên định nói.

“Mộ thượng tướng, bây giờ muốn yêu cầu bọn tôi làm gì?”

Mộ Thiệu Tu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại dời tầm mắt chuyển hướng về phía Vân Khuynh, ý bảo nàng nói chuyện.

Vì thế, năm người lại chuyển tầm mắt sang, ánh mắt sáng ngời.

Bỗng nghe Vân Khuynh nói: “Đầu tiên, nếu Ryan tìm mọi người hỏi nguyên nhân thua cuộc, mọi người cứ nói là Mộ thượng tướng tạo áp lực với gia tộc của mọi người, mọi người không thể kháng cự, chỉ có thể cố ý thua trận.”

Năm người: “…”

Nàng lại nói: “Nếu hắn hỏi thực lực đấu cơ giáp thật sự của tôi, mọi người cứ nói thật ra tôi chính là trình độ ba chiêu quỳ.”

Năm người: “…”

Không phải.

Có người tự bôi đen mình vậy à?

Hơn nữa… Lý do này, đối phương có thể tin được ư?

Năm người nghiêm mặt nhìn Vân Khuynh, lại nghĩ tới thao tác sắc bén đến cực điểm của nàng, đều cảm thấy cứng họng không nói nên lời.

Vân Khuynh lại khẳng định nói: “Cứ nói như vậy.”

Nên biết rằng, vừa rồi lúc Tô Mạn Mạn gào thét có trá, xem ra cũng thật lòng tin là như vậy, mà lời của “Khí vận chi nữ” xác thật cũng sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh cô ta.

“Ừm.” Mộ Thiệu Tu cũng gật đầu, không có bất kỳ dị nghị nào với lời nàng nói, giao thêm một nhiệm vụ khác cho năm người.

“Video mấy người so tài với Ryan tôi sẽ sai người đoạt về. Sau đó, mấy người…”

…Cứ như thế, ước chừng lại qua mười lăm phút.

Năm người bí mật rời khỏi, lúc đi ra vẻ mặt trầm trọng, rồi lại tựa như có nhẹ nhõm và kích động không đếm được.

Trong ký túc xá.

Vân Khuynh cười cười xoay người lại, bình tĩnh nhìn người nào đó đang ngồi trên sô pha.

“Được rồi. Mộ thượng tướng, việc công đã xong… Em có thể nhận thưởng chưa?”

__________

Dương: Chương sau phát đường (cẩu lương) (¬‿¬)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện