《Chương 361》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (41)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Thanh âm nguyền rủa ác độc phát ra từ trong miệng cô ta, bén nhọn lan tràn xuyên thấu thật mạnh vào đám người đang vây xem.
"Đám người Tinh Tế vô tri chúng mày!" Tô Mạn Mạn cả giận nói, bám lên xe tù bên cạnh: "Bà đây chính là tổ tông của chúng mày, từ địa cầu cổ xưa tới để cứu vớt chúng mày, dám xử tử tao..."
Kêu la, cô ta lại cười lên như điên, nâng cằm, chỉ cảm thấy chính mình giờ phút này hệt như liệt sĩ anh dũng.
Ngay cả cảnh tượng bốn phía cũng đều nhiễm bi tráng.
Mà trên thực tế... Đây phải là cảnh tượng cực kỳ quỷ dị mới đúng --
Tiếng gió la liệt, trên quảng trường trung ương to như vậy, phản đồ của nhân loại vốn nên xấu hổ lại không những mắng ngược trở lại dân chúng, mà còn tự xưng là "Lão tổ tông" của mọi người.
Đây, đây...
"Cũng quá không biết xấu hổ rồi đi?"
"Đờ mờ bà điên này! Cô ta cho rằng mình là ai vậy chứ?"
"Nhịn không nổi nữa! Mau đập đi! Đập tỉnh tiện nhân này!"
...
Quần chúng vây xem bị Tô Mạn Mạn không hề biết liêm sỉ chấn kinh trong chớp mắt, một lát sau mới kịp phản ứng lại, đều càng thêm tức giận.
Chỉ một thoáng qua, càng nhiều vật phẩm bị ném mạnh ra ngoài, nhắm thẳng tới xe tù.
...Giữa "Mưa bom bão đạn", Tô Mạn Mạn càng thêm chật vật, nhưng trước sau chỉ có thể kiên trì kêu gào.
Ngay cả Ryan và Nhiếp Cảnh Vân bị vạ lây cũng khởi xướng điên cuồng theo.
"...Ha! Ta là chiến thần Liên Bang! Đám dân ngu ngốc kia, còn không mau thả ta ra!?"
"Chết đi! Đi chết đi! Ta muốn giết chết các ngươi! Đám người ti tiện..."
Xe tù tiếp tục tự động di chuyển chậm, một đoạn ngắn đi đến quảng trường trung tâm này, ba kẻ điên lại tranh nhau trình diễn màn kịch điên khùng.
Trong lúc chen chen chút chút, trên người bọn họ nhao nhao bị thương không nói, lúc va vào nhau thế nhưng còn động thủ!
"Tiện nhân!" "Cút ngay!"...
Mấy ngày nay ở tinh ngục đều như vậy, hai người một trùng "Nội chiến" đến thống khoái.
Quần chúng vốn dĩ đang phẫn nộ đều bị tình huống chó cắn chó này làm kinh ngạc.
Cứ như vậy, cho đến khi bị thương đến chỗ yếu hại--
"Tích tích tích..." Tiếng cảnh báo từ thiết bị cảm ứng trên cổ tay từng người vang lên.
Nháy mắt kia, một dòng điện kịch liệt dâng lên trong chớp mắt.
"Ách a a a!"
Hai người một trùng, thống khổ co quắp cùng một chỗ, cơ bắp toàn thân đều vặn vẹo hết cả lên.
Bị điện giật mất hết sức lực hành động, ba người rốt cuộc cũng an phận lại.
Lúc này, xe tù vừa lúc cũng tới quảng trường trung ương.
Dân chúng không hẹn mà cùng yên tĩnh lại, im lặng chờ đợi thời khắc hình phạt cuối cùng.
Trong một mảnh vắng lặng, ba người Tô Mạn Mạn lần lượt bị treo lên.
Sau đó, quan quân phụ trách xử bắn trịnh trọng xuất hiện.
Trước một giây khi họng súng tối om hạ xuống, đồng tử của Tô Mạn Mạn phóng đại, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi cái chết!
Không!
Ký ức đã từng bị tai nạn giao thông lại lần nữa hiện lên.
Nhưng lần này sau khi nhắm mắt lại, cô ta vẫn sẽ may mắn như vậy ư?
"Tao sẽ trọng sinh!" Tô Mạn Mạn hơi hé miệng, giọng nói vốn suy yếu lại lần nữa bộc phát ra tiếng thét chói tai: "Tao vẫn có thể xuyên qua lần nữa!"
Cô ta tuôn ra lời người khác không thể tưởng tượng nổi, lại ác độc nói: "Kẻ phải chết chính là Tô Vân Khuynh và Mộ Thiệu..."
Nhưng lúc này đây, lời nguyền rủa của Tô Mạn Mạn lại không thể nói hết --
Bởi vì nháy mắt kia, màn hình điện tử trên quảng trường đột nhiên chợt lóe: Một đôi nam nữ đang nắm tay liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Lời Tô Mạn Mạn đang nói bỗng dưng nghẹn xuống.
Nhiếp Cảnh Vân và Ryan trừng lớn mắt, hốc mắt muốn nứt ra.
Còn nhóm quần chúng trên quảng trường, sau một giây xoa mắt xác nhận, đều kích động kêu lên.
"Không nhìn lầm chứ, là vợ chồng thượng tướng của tui!"
"Thượng tướng, nữ thần a a a a a! Cuối cùng hai người cũng tỉnh rồi!"
"Trời ạ! Không phải nằm mơ chứ? Nhìn hình ảnh thì chính là ở quảng trường đó! Hai người ở đâu? Ở đâu vậy?"
...
Ầm ĩ gào to, vui mừng mà khóc... Các loại tạp âm vang lên tại hiện trường.
Dân chúng nhìn hai vị anh hùng Liên Bang rốt cuộc cũng tỉnh dậy, hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Giây tiếp theo.
Chợt thấy hình ảnh của hai người khẽ động.
Sau đó, phảng phất như trong lẫn ngoài màn hình giao hòa.
Dưới sự chăm chú của hàng vạn người, một nhóm quân nhân từ phía sau quảng trường bước ra, giây lát sau liền đón một đôi nhân vật chính mà tất cả đang tâm tâm niệm niệm ra.
Chính là Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu, nắm tay cùng đi tới.
"A a a a a!" "Thật tốt quá, thật sự!"
Nháy mắt khi nhìn thấy người thật kia, trên quảng trường càng như núi lở sóng thần, nổ tung cả chân trời.
...
Rốt cuộc, dưới sự chờ đợi của vạn người, hai người tiến lên phía trước, Vân Khuynh đại diện phát biểu vài lời.
Đứng ở ngay trung tâm, đảo qua những nhân dân Liên Bang trùng điệp đã lo lắng cho bọn họ, nàng chân thành cười một tiếng: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Chúng tôi không sao."
Mộ Thiệu Tu chưa nói gì, nhưng cũng đồng dạng khom người với nhóm công chúng.
"Không có việc gì thì tốt rồi." "Đúng đó! Cứ tĩnh dưỡng cho tốt."
...Những lời đáp lại dịu dàng từ trong miệng mỗi người nói ra, tiếng ồn tại quảng trường hỗn độn thành một mảnh nhưng lại là vô cùng ấm lòng.
Thẳng đến khi một tiếng thét chói tai không hài hòa lần nữa vang lên --
"Ông trời bất công!"
Cách đó không xa, Tô Mạn Mạn trừng mắt cười như điên, thẳng tắp nhìn Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu: "Tao phải bị phán quyết, còn đôi tiện nhân như bọn mày lại có thể tỉnh dậy!! Ông trời bất công!"
Chết tiệt!
Sao con mụ điên này còn chưa chết?
Lúc này, dân chúng ở hiện trường trở nên tức giận đang muốn đáp trả.
Chợt thấy Vân Khuynh nhướng mày cười: "Đúng vậy, chúng tôi đã tỉnh. Có điều... Cô cũng tạm thời không cần phải chết."
!?
Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn ra.
Ngay cả Tô Mạn Mạn đang kêu gào cũng đều ngây dại: "Cái gì?"
Vân Khuynh liếc mắt nhìn cô ta một cái, bên môi gợi lên độ cung quỷ quyệt, vẫn chưa trả lời.
Nhưng Mộ Thiệu Tu lại khẽ gật đầu với người lạ mặt bên cạnh.
Giây tiếp theo.
Một người đàn ông trung niên bước lên phía trước, hướng công chúng nói.
"Tôi là đại diện của tòa án đệ nhất Liên Bang, Chu Viễn. Tại đây, tôi thay mặt tòa án tuyên bố với các vị một chuyện: Ngày xử quyết hai người Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân sẽ được lùi lại! "
Tuyên cáo này vừa ra, toàn trường suýt nữa nổ tung!
Mắt thấy hiện trường sắp bạo động, Chu Viễn hít sâu một hơi, vội nói.
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Sở dĩ có quyết định này là bởi vì hai người bọn họ còn liên quan đến một án tử khác. Sáng nay khi Tô Vân Khuynh nữ sĩ tỉnh lại đã đưa ra tố tụng đối với Tô Mạn Mạn nữ sĩ và Nhiếp Cảnh Vân tiên sinh! Căn cứ vào trình tự, cần phải tiến thêm một bước thẩm tra đối với hai người này..."
Anh ta giải thích, quần chúng cũng dần dần hiểu được --
Nên biết rằng, việc thẩm phán tư pháp này cũng không phải cứ xử chết liền không truy cứu những tội khác nữa.
Cho dù cuối cùng vẫn chỉ có thể là tử hình thì cũng phải thẩm tra rõ ràng tất cả các tội danh, mà thông thường thì thời gian phán quyết cũng không ngắn.
Trên thực tế, quyết nghị tử hình ba người Tô Mạn Mạn lần này cũng có hơi vội vàng.
Chỉ là bởi vì bọn họ đều mang tội danh tối cao phản nhân loại, còn gặp phải chuyện hai đại công thần Mộ Thiệu Tu và Vân Khuynh đều hôn mê, Liên Bang vì trấn an lòng dân nên đã nhanh chóng đưa ra quyết định xử bắn trước mặt mọi người.
Lúc này hai người Vân Khuynh đã tỉnh dậy, lại đưa ra một án khác, việc xử quyết này tất nhiên cũng nên làm theo trình tự...
"Ta nhổ, thì ra con mụ điên này và Nhiếp hỗn đản còn phạm phải tội khác? Còn có liên quan đến nữ thần?"
"Phi! Bại hoại! Nhưng mà tôi thấy như vậy cũng tốt, quay lại tinh ngục chịu tra tấn nhiều một chút! Bây giờ chết đi quả thực là tiện nghi cho bọn chúng..."
"Đúng vậy! Nhiều tội danh như vậy, đến lúc đó cũng đừng xử bắn thống khoái làm gì! Tốt nhất là sử dụng các loại cực hình!"
Trong lúc nhất thời, dân chúng nghị luận sôi nổi, hoàn toàn cảm thấy đại khoái nhân tâm.
Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân sắc mặt đại biến.
Lời xì xào khắp nơi truyền vào tai, hai người lại càng tỉnh táo lại.
Đúng vậy!
Bây giờ chết ngay nói không chừng còn thống khoái hơn, nếu lại phải chịu thêm tra tấn...
Tô Mạn Mạn nghĩ, khuôn mặt xanh mét lại càng trở nên vặn vẹo: "Tô Vân Khuynh, mày con tiện nhân này... Đây là bôi nhọ! Nực cười, tao làm gì còn tội danh nào!?"
- ---
PS. Công đạo cặn bã viết nhiều điểm, tận lực hạ chương chân tướng đại bạch cùng kết cục này thế.. Các bảo bối 520 vui sướng, ái các ngươi ~
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (41)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Thanh âm nguyền rủa ác độc phát ra từ trong miệng cô ta, bén nhọn lan tràn xuyên thấu thật mạnh vào đám người đang vây xem.
"Đám người Tinh Tế vô tri chúng mày!" Tô Mạn Mạn cả giận nói, bám lên xe tù bên cạnh: "Bà đây chính là tổ tông của chúng mày, từ địa cầu cổ xưa tới để cứu vớt chúng mày, dám xử tử tao..."
Kêu la, cô ta lại cười lên như điên, nâng cằm, chỉ cảm thấy chính mình giờ phút này hệt như liệt sĩ anh dũng.
Ngay cả cảnh tượng bốn phía cũng đều nhiễm bi tráng.
Mà trên thực tế... Đây phải là cảnh tượng cực kỳ quỷ dị mới đúng --
Tiếng gió la liệt, trên quảng trường trung ương to như vậy, phản đồ của nhân loại vốn nên xấu hổ lại không những mắng ngược trở lại dân chúng, mà còn tự xưng là "Lão tổ tông" của mọi người.
Đây, đây...
"Cũng quá không biết xấu hổ rồi đi?"
"Đờ mờ bà điên này! Cô ta cho rằng mình là ai vậy chứ?"
"Nhịn không nổi nữa! Mau đập đi! Đập tỉnh tiện nhân này!"
...
Quần chúng vây xem bị Tô Mạn Mạn không hề biết liêm sỉ chấn kinh trong chớp mắt, một lát sau mới kịp phản ứng lại, đều càng thêm tức giận.
Chỉ một thoáng qua, càng nhiều vật phẩm bị ném mạnh ra ngoài, nhắm thẳng tới xe tù.
...Giữa "Mưa bom bão đạn", Tô Mạn Mạn càng thêm chật vật, nhưng trước sau chỉ có thể kiên trì kêu gào.
Ngay cả Ryan và Nhiếp Cảnh Vân bị vạ lây cũng khởi xướng điên cuồng theo.
"...Ha! Ta là chiến thần Liên Bang! Đám dân ngu ngốc kia, còn không mau thả ta ra!?"
"Chết đi! Đi chết đi! Ta muốn giết chết các ngươi! Đám người ti tiện..."
Xe tù tiếp tục tự động di chuyển chậm, một đoạn ngắn đi đến quảng trường trung tâm này, ba kẻ điên lại tranh nhau trình diễn màn kịch điên khùng.
Trong lúc chen chen chút chút, trên người bọn họ nhao nhao bị thương không nói, lúc va vào nhau thế nhưng còn động thủ!
"Tiện nhân!" "Cút ngay!"...
Mấy ngày nay ở tinh ngục đều như vậy, hai người một trùng "Nội chiến" đến thống khoái.
Quần chúng vốn dĩ đang phẫn nộ đều bị tình huống chó cắn chó này làm kinh ngạc.
Cứ như vậy, cho đến khi bị thương đến chỗ yếu hại--
"Tích tích tích..." Tiếng cảnh báo từ thiết bị cảm ứng trên cổ tay từng người vang lên.
Nháy mắt kia, một dòng điện kịch liệt dâng lên trong chớp mắt.
"Ách a a a!"
Hai người một trùng, thống khổ co quắp cùng một chỗ, cơ bắp toàn thân đều vặn vẹo hết cả lên.
Bị điện giật mất hết sức lực hành động, ba người rốt cuộc cũng an phận lại.
Lúc này, xe tù vừa lúc cũng tới quảng trường trung ương.
Dân chúng không hẹn mà cùng yên tĩnh lại, im lặng chờ đợi thời khắc hình phạt cuối cùng.
Trong một mảnh vắng lặng, ba người Tô Mạn Mạn lần lượt bị treo lên.
Sau đó, quan quân phụ trách xử bắn trịnh trọng xuất hiện.
Trước một giây khi họng súng tối om hạ xuống, đồng tử của Tô Mạn Mạn phóng đại, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi cái chết!
Không!
Ký ức đã từng bị tai nạn giao thông lại lần nữa hiện lên.
Nhưng lần này sau khi nhắm mắt lại, cô ta vẫn sẽ may mắn như vậy ư?
"Tao sẽ trọng sinh!" Tô Mạn Mạn hơi hé miệng, giọng nói vốn suy yếu lại lần nữa bộc phát ra tiếng thét chói tai: "Tao vẫn có thể xuyên qua lần nữa!"
Cô ta tuôn ra lời người khác không thể tưởng tượng nổi, lại ác độc nói: "Kẻ phải chết chính là Tô Vân Khuynh và Mộ Thiệu..."
Nhưng lúc này đây, lời nguyền rủa của Tô Mạn Mạn lại không thể nói hết --
Bởi vì nháy mắt kia, màn hình điện tử trên quảng trường đột nhiên chợt lóe: Một đôi nam nữ đang nắm tay liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Lời Tô Mạn Mạn đang nói bỗng dưng nghẹn xuống.
Nhiếp Cảnh Vân và Ryan trừng lớn mắt, hốc mắt muốn nứt ra.
Còn nhóm quần chúng trên quảng trường, sau một giây xoa mắt xác nhận, đều kích động kêu lên.
"Không nhìn lầm chứ, là vợ chồng thượng tướng của tui!"
"Thượng tướng, nữ thần a a a a a! Cuối cùng hai người cũng tỉnh rồi!"
"Trời ạ! Không phải nằm mơ chứ? Nhìn hình ảnh thì chính là ở quảng trường đó! Hai người ở đâu? Ở đâu vậy?"
...
Ầm ĩ gào to, vui mừng mà khóc... Các loại tạp âm vang lên tại hiện trường.
Dân chúng nhìn hai vị anh hùng Liên Bang rốt cuộc cũng tỉnh dậy, hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Giây tiếp theo.
Chợt thấy hình ảnh của hai người khẽ động.
Sau đó, phảng phất như trong lẫn ngoài màn hình giao hòa.
Dưới sự chăm chú của hàng vạn người, một nhóm quân nhân từ phía sau quảng trường bước ra, giây lát sau liền đón một đôi nhân vật chính mà tất cả đang tâm tâm niệm niệm ra.
Chính là Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu, nắm tay cùng đi tới.
"A a a a a!" "Thật tốt quá, thật sự!"
Nháy mắt khi nhìn thấy người thật kia, trên quảng trường càng như núi lở sóng thần, nổ tung cả chân trời.
...
Rốt cuộc, dưới sự chờ đợi của vạn người, hai người tiến lên phía trước, Vân Khuynh đại diện phát biểu vài lời.
Đứng ở ngay trung tâm, đảo qua những nhân dân Liên Bang trùng điệp đã lo lắng cho bọn họ, nàng chân thành cười một tiếng: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Chúng tôi không sao."
Mộ Thiệu Tu chưa nói gì, nhưng cũng đồng dạng khom người với nhóm công chúng.
"Không có việc gì thì tốt rồi." "Đúng đó! Cứ tĩnh dưỡng cho tốt."
...Những lời đáp lại dịu dàng từ trong miệng mỗi người nói ra, tiếng ồn tại quảng trường hỗn độn thành một mảnh nhưng lại là vô cùng ấm lòng.
Thẳng đến khi một tiếng thét chói tai không hài hòa lần nữa vang lên --
"Ông trời bất công!"
Cách đó không xa, Tô Mạn Mạn trừng mắt cười như điên, thẳng tắp nhìn Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu: "Tao phải bị phán quyết, còn đôi tiện nhân như bọn mày lại có thể tỉnh dậy!! Ông trời bất công!"
Chết tiệt!
Sao con mụ điên này còn chưa chết?
Lúc này, dân chúng ở hiện trường trở nên tức giận đang muốn đáp trả.
Chợt thấy Vân Khuynh nhướng mày cười: "Đúng vậy, chúng tôi đã tỉnh. Có điều... Cô cũng tạm thời không cần phải chết."
!?
Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn ra.
Ngay cả Tô Mạn Mạn đang kêu gào cũng đều ngây dại: "Cái gì?"
Vân Khuynh liếc mắt nhìn cô ta một cái, bên môi gợi lên độ cung quỷ quyệt, vẫn chưa trả lời.
Nhưng Mộ Thiệu Tu lại khẽ gật đầu với người lạ mặt bên cạnh.
Giây tiếp theo.
Một người đàn ông trung niên bước lên phía trước, hướng công chúng nói.
"Tôi là đại diện của tòa án đệ nhất Liên Bang, Chu Viễn. Tại đây, tôi thay mặt tòa án tuyên bố với các vị một chuyện: Ngày xử quyết hai người Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân sẽ được lùi lại! "
Tuyên cáo này vừa ra, toàn trường suýt nữa nổ tung!
Mắt thấy hiện trường sắp bạo động, Chu Viễn hít sâu một hơi, vội nói.
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Sở dĩ có quyết định này là bởi vì hai người bọn họ còn liên quan đến một án tử khác. Sáng nay khi Tô Vân Khuynh nữ sĩ tỉnh lại đã đưa ra tố tụng đối với Tô Mạn Mạn nữ sĩ và Nhiếp Cảnh Vân tiên sinh! Căn cứ vào trình tự, cần phải tiến thêm một bước thẩm tra đối với hai người này..."
Anh ta giải thích, quần chúng cũng dần dần hiểu được --
Nên biết rằng, việc thẩm phán tư pháp này cũng không phải cứ xử chết liền không truy cứu những tội khác nữa.
Cho dù cuối cùng vẫn chỉ có thể là tử hình thì cũng phải thẩm tra rõ ràng tất cả các tội danh, mà thông thường thì thời gian phán quyết cũng không ngắn.
Trên thực tế, quyết nghị tử hình ba người Tô Mạn Mạn lần này cũng có hơi vội vàng.
Chỉ là bởi vì bọn họ đều mang tội danh tối cao phản nhân loại, còn gặp phải chuyện hai đại công thần Mộ Thiệu Tu và Vân Khuynh đều hôn mê, Liên Bang vì trấn an lòng dân nên đã nhanh chóng đưa ra quyết định xử bắn trước mặt mọi người.
Lúc này hai người Vân Khuynh đã tỉnh dậy, lại đưa ra một án khác, việc xử quyết này tất nhiên cũng nên làm theo trình tự...
"Ta nhổ, thì ra con mụ điên này và Nhiếp hỗn đản còn phạm phải tội khác? Còn có liên quan đến nữ thần?"
"Phi! Bại hoại! Nhưng mà tôi thấy như vậy cũng tốt, quay lại tinh ngục chịu tra tấn nhiều một chút! Bây giờ chết đi quả thực là tiện nghi cho bọn chúng..."
"Đúng vậy! Nhiều tội danh như vậy, đến lúc đó cũng đừng xử bắn thống khoái làm gì! Tốt nhất là sử dụng các loại cực hình!"
Trong lúc nhất thời, dân chúng nghị luận sôi nổi, hoàn toàn cảm thấy đại khoái nhân tâm.
Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân sắc mặt đại biến.
Lời xì xào khắp nơi truyền vào tai, hai người lại càng tỉnh táo lại.
Đúng vậy!
Bây giờ chết ngay nói không chừng còn thống khoái hơn, nếu lại phải chịu thêm tra tấn...
Tô Mạn Mạn nghĩ, khuôn mặt xanh mét lại càng trở nên vặn vẹo: "Tô Vân Khuynh, mày con tiện nhân này... Đây là bôi nhọ! Nực cười, tao làm gì còn tội danh nào!?"
- ---
PS. Công đạo cặn bã viết nhiều điểm, tận lực hạ chương chân tướng đại bạch cùng kết cục này thế.. Các bảo bối 520 vui sướng, ái các ngươi ~
Danh sách chương