Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Trời biển một màu.

Giữa vô ngàn làn sóng xanh biếc, một chiếc du thuyền xa hoa dừng ở bờ biển.

Tới gần boong tàu, sẽ thấy hình như có tiếng nhạc vang lên.

Tìm kiếm theo âm thanh, mới thấy —- là phòng đàn, cửa khép hờ.

Có tiếng đàn trầm thấp quanh quẩn, nếu có người đi qua căn phòng, sẽ có thể nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ.

Cô gái trang điểm bình thường, ngồi trước đàn dương cầm (*), mười ngón tay bay múa.

(*) Dương cầm: đàn piano.

Tay hạ xuống, đổ ra một chuỗi nốt nhạc mỹ diệu không thể tưởng tượng được.

Một điệu du dương.

Cô gái chỉ trầm tĩnh ấn phím đàn, bình thản.

Sau một lúc lâu.

Nàng mới nhẹ nhàng mở miệng, theo tiếng đàn khẽ ngâm nga.

Avir.harim.zalul.kayayin.Ve-rei’ah.oranim……

Đó là một tiếng ca không cách nào hình dung.

Rõ ràng, tiếng nói đã hỏng mất, nhưng, cố tình lại vì vậy mà mang một hương vị kỳ lạ.

Không trong sáng như đã từng có, nhưng cảm xúc từ cổ họng phát ra lại như lắng đọng.

Mà, mỗi lần nàng luyến âm cuối, lại lộ ra linh hoạt kỳ ảo không thể nói rõ.

Thậm chí, như là chấn động đánh thẳng vào tâm linh.

Bài hát tiếng Hebrew (*), từ bờ môi nàng chảy xuôi.

(*) Tiếng Hebrew, hay còn gọi là tiếng Do Thái, là ngôn ngữ bản địa của Israel, một quốc gia tại Trung Đông, trên bờ đông nam của Địa Trung Hải và bờ bắc của biển Đỏ. Những mẫu viết chữ cổ Hebrew cổ nhất có niên đại từ thế kỷ X trước Công nguyên. Tiếng Hebrew biến mất như một ngôn ngữ nói hàng ngày từ khoảng năm 200 đến 400. Vào thế kỷ 19, nó được hồi sinh như một ngôn ngữ nói và viết, trở thành ngôn ngữ của 5 triệu người trên toàn cầu vào năm 1998. Hầu hết Kinh Thánh Hebrew được viết bằng tiếng Hebrew cổ, vì vậy, từ thời cổ đại, tiếng Hebrew được người Do Thái gọi là Leshon HaKodesh, hay còn gọi là “Thánh ngữ”. Bổ túc kiến thức về ngôn ngữ cổ =))) còn câu hát ở trên mình cũng không biết có ý nghĩa gì đâu nhé, bởi chỉ có phiên âm không thì không có trang nào dịch nổi câu Do Thái này cả.

Phảng phất, là thánh âm chân chính.

Có thể nói, nếu giọng hát này truyền ra ngoài, không biết sẽ được bao người cuồng nhiệt theo đuổi.

Đáng tiếc, người nghe lúc này, chỉ có một.

Người đàn ông lạnh lẽo, dựa vào góc tường, nhắm mắt.

Tựa hồ không có dấu hiệu dao động nào.

Chỉ có ngón tay dài buông bên hông khẽ run, mới lộ ra cảm xúc chân thật của hắn.

Yên lặng.

Thật yên lặng.

Kỳ Kiệt dựa đầu vào vách tường, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh yên lặng.

Thật lâu.

Hắn đã thật lâu, thật lâu không cảm nhận được cảm giác này.

Cho dù cái gọi là “Âm thanh của tự nhiên” kia của Liên Thi Ngữ, cũng chưa từng cho hắn cảm thụ như vậy.

Đương nhiên, nếu theo lời của cô gái này, những bài hát trước kia của Liên Thi Ngữ, thực tế là do cô hát; như vậy, hiện giờ hắn có cảm nhận như vậy, cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Âm nhạc chân chính, ngay tại hiện trường, vĩnh viễn chấn động hơn nhiều so với âm thanh đã qua khoa học kỹ thuật xử lý.

Chỉ là.

Thật sự có người sau khi giọng nói bị hỏng, ngược lại có thể tiến thêm một bước? A.

Kỳ Kiệt đắm chìm trong tiếng hát không thể tưởng được, bầu không khí yên ắng, suy nghĩ thích ý bay xa.

Nhưng mà.

Mặc kệ thế nào, nếu cô gái này đã tự mình dâng đến tận cửa, về sau….

Chính là người của Kỳ Kiệt hắn.

Môi mỏng của người đàn ông đột nhiên xẹt qua ý cười tà nịnh.

Trong đầu, nghiễm nhiên nổi lên ý tưởng cố chấp muốn cầm tù “chim hoàng yến” Vân Khuynh.

Nhưng, tất cả chuyện này, Vân Khuynh tự nhiên không phát hiện.

Nàng chỉ chuyên chú đàn hát.

Dần dần, dường như tiến vào một cảnh giới huyền diệu.

Giọng nói của nguyên chủ, đúng là đã bị hủy.

Nếu không phải nàng trùng hợp đổi kỹ năng “Âm thanh của tự nhiên”, chỉ sợ, căn bản không có cách nào hát lần nữa.

May mắn.

Đồ do hệ thống đưa ra, quả nhiên nghịch thiên.

Tuy rằng không có cách nào chữa trị thanh quản, nhưng, sau khi kỹ năng này dung hợp với thân thể, lại khai thác ra tiềm lực âm nhạc mới.

Thậm chí, so với tiếng nói được trời ưu ái trước kia của nguyên chủ, càng xuất sắc hơn.

Cho nên, đối với người luôn giữ lời hứa như Kỳ Kiệt, Vân Khuynh rất có lòng tin.

Nàng hạ mắt, đàn đoạn nhạc cuối cùng.

Rốt cuộc, tiếng đàn dừng lại.

Cô gái đang ca hát, cũng theo đó im lặng.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Nhưng, dư vị của tiếng nhạc mỹ diệu kia, lại vẫn vang vọng.

Vân Khuynh ngồi bên cạnh dương cầm, hơi nghiêng người, chờ người đàn ông phản ứng.

Vì thế, khoảnh khắc khi Kỳ Kiệt mở mắt, ánh mắt mi mắt, là một cảnh tượng thế này —–

Ánh mặt trời sáng lạn, từ cửa sổ lạc vào trong phòng, từng mảnh ánh sáng nhỏ vụn nhảy múa.

Bốn phía dương cầm, giống như bị cắt thành từng mảnh loang lổ, mà cô gái kia, giữa hai mảnh sáng tối đứt gãy, hướng ánh mắt nhìn vào mình.

Mái tóc dài che hết hơn nửa khuôn mặt, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhìn không ra chút tư sắc nào.

Nhưng, giờ khắc này, hắn chợt cảm thấy, cả người nàng lộ ra vẻ đẹp thuần túy an tĩnh.

Hơn nữa, giống như đã từng quen biết.

Tựa như vô số lần trong giấc mơ….

Kỳ Kiệt nhăn mày, đầu bắt đầu ẩn ẩn đau….

Bỏ đi.

Nếu đã muốn giữ người này bên cạnh, những bí ẩn gì đó, sớm hay muộn hắn cũng hiểu rõ.

Kỳ Kiệt hạ mắt, không suy nghĩ nhiều.

Tiếp theo, hắn bước đôi chân dài, lập tức tới trước mặt Vân Khuynh.

“Cô.”

Người đàn ông cao lãnh rũ mắt nhìn Vân Khuynh, từ trên cao nhìn xuống.

Nàng ngửa đầu.

Nhưng, khoảng cách quá gần, chỉ có thể nhìn đến chiếc cằm đường cong rõ ràng của Kỳ Kiệt, phác ra độ cong hoàn mỹ.

Vân Khuynh không khỏe mà lui lại một chút, mới cười nhạt nói.

“Tôi có thông qua bài kiểm tra của ngài không?”

Người đàn ông thấy được động tác nhỏ của nàng, trong mắt xẹt qua chút không vui.

“Cô về sau, đi theo bên người tôi.”

Kỳ Kiệt lạnh lùng phun ra câu mệnh lệnh.

….. Hoàn toàn không có ý thương lượng với Vân Khuynh.

Vân Khuynh dừng một chút, trong lòng thở dài.

Vị BOSS này, đúng là tính tình duy ngã độc tôn.

Cũng khó trách Liên Thi Ngữ chịu không nổi hắn.

Nhưng mà, may mà mình hiểu biết “cốt truyện”, cũng hiểu rõ người đàn ông này, chỉ là cố chấp với “Âm thanh của tự nhiên” thôi.

Muốn dựa thế mà không phải trả giá, sao có thể?

Vì thế, Vân Khuynh gục đầu xuống, biểu hiện vô cùng nhu thuận.

“Được.”

Môi mỏng Kỳ Kiệt cong lên, sâu trong mắt hiện ra sắc thái vừa lòng.

Giây tiếp theo.

Vân Khuynh đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị một lực nâng mặt lên.

Người đàn ông không biết khi nào kéo gần khoảng cách, ngón tay thon dài miết cằm nàng.

“Cô gái ngoan.”

Giọng nam trầm thấp từ tính, từ trên bay xuống, ái muội thấm vào tai Vân Khuynh.

“Nghĩ cái gì, ân?”

*

Hiện nay, show thi tài của đài truyền hình Tinh Không —– “Lóe Sáng Tân Thanh” ngang trời xuất thế, nổi đến rối tung rối mù.

Nói không rõ là vì sao, nhưng, một chương trình ca nhạc xuống dốc từ mười mấy năm trước, đột nhiên lại ngóc đầu trở lại, kích nổ nhiệt tình của vô số người xem.

Gần nhất, lịch thi đấu đã đi đến vòng bán kết. Các loại tai tiếng cũng theo đó ùn ùn không dứt.

Mà trong đó, đề tài khiến người ta chú ý nhất, không gì hơn việc các Liên Y công kích tuyển thủ Cố Vân Khuynh.

Liên Y, là nick name của một nhóm fans.

Mà chánh chủ của Liên Y, đúng là Tiểu Thiên Hậu hot nhất Trung Quốc hiện nay —– Liên Thi Ngữ.

Ngôi sao nữ này, bước vào giới giải trí, dùng một câu chuyện truyền kỳ, tinh thần kiên trì không lùi bước, giọng hát êm tai nhanh chóng nổi tiếng.

Không nói đến một ít người qua đường có độ hảo cảm cực cao, đám fans này cũng có sức chiến đấu vô cùng khủng bố, có thể nói, khi cùng nhóm fans khác cấu xé, trước nay chưa từng rơi vào thế bị động.

Mà lần này, Cố Vân Khuynh không khéo liền rước lấy rủi ro.

Lúc này, cách vòng bán kết còn hơn mười ngày.

Trên weibo, dưới thông báo của đài truyền hình Tinh Không, nhóm Liên Y đã đồ đỏ một mảnh.

“Đại khoái nhân tâm, cặn bã đã bị trục xuất khỏi cuộc thi, khắp chốn mừng vui ~~~”

“9494 (*), con nhỏ đó, được giới truyền thông gọi một tiếng Tiểu Thi Ngữ đã muốn nổ rồi.”

(*) 9494=就是就是 jiù shì jiù shì: Đúng vậy, đúng vậy

“Vốn dĩ chỉ là mặt hàng hát nhái theo Thi Ngữ, còn muốn khinh thường chính chủ, tôi nhổ vào!”

“Duy trì, tiện nhân cút đi!!!”

……….

Hoàn toàn là một bên tức giận mắng, quần chúng không liên quan cũng cắn hạt dưa xem náo nhiệt, không ai nhàn rỗi đưa ra lời dị nghị gì.

Thậm chí, nhóm antifan của Liên Thi Ngữ cũng trầm mặc.

Bọn họ muốn mượn đề tài để phát huy, nhưng…..

Cố Vân Khuynh, lúc bắt đầu cuộc thi, vì âm thanh rất giống Liên Thi Ngữ nên được mọi người chú ý, lúc sau, càng một đường quá quan trảm tướng, tới vòng bán kết.

Không ngờ, vị này sau khi nghe mọi người gọi mình là “Tiểu Liên Thi Ngữ” thì đen mặt, nói thẳng ra mình khinh thường Liên Thi Ngữ.

………..

EQ này, không có cách nào cứu chữa.

Ngày hôm qua, ngay cả đài truyền hình Tinh Không có thực lực cũng không thể dưới áp lực của dư luận mà phát weibo trục xuất vị này khỏi trận đấu.

Ai.

Xem ra lần này, nhóm Liên Y lại toàn thắng trở về rồi.

Liên Thi Ngữ hứng thú lướt weibo, tùy tay lướt qua, bỗng nhiên thấy hiện ra weibo mới của đài truyền hình Tinh Không.

“Danh sách thí sinh vào vòng bán kết đã có: Chu Mị…… Tưởng Dung, Cố Vân Khuynh.”

Cái gì!?

Trước máy tính, vô số người trừng to mắt.

Không khó để biết, kế tiếp, trên mạng sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

*

Châu Âu, đại lộ Champs-Élysées (*).

(*) Đại lộ Champs-Élysées: một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Nối hai quảng trường Concorde và Étoile, Champs-Élysées là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim…. Đây cũng là nơi tổ chức nhiều sự kiện, lễ hội quan trọng của Paris như Duyệt binh 14/7, chặng cuối của cuộc đua xe đạp Tour de France,….. Champs-Élysées được xem như một trong những đại lộ danh tiếng nhất thế giới.

15110dd1f7bbc6da937481849024

Trước cửa hàng cao cấp xa xỉ đặt tới phố buôn bán phía tây, Vân Khuynh đi theo một bóng người cao dài, cất bước tiến vào.

Nàng rũ mi mắt, hai chân có chút tê mỏi.

Có lầm hay không?

Vân Khuynh luôn có tu dưỡng, lần đầu tiên có dục vọng muốn mắng chửi một người.

Từ Trung Quốc ngàn dặm xa xôi trở về châu Âu, chỉ vì….

Trang điểm cho nàng.

Cái gì gọi là “Dáng vẻ của cô đúng là làm tôi mất mặt” nha….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện