Editor: Dương Gia Uy Vũ

Bác chủ* mỹ thực, mười năm sau, rất nhiều người đã trở thành một phần của đại V võng hồng* trên Weibo.

*Bác chủ: đại loại như chủ blog, chủ kênh ấy, mình chả biết để sao nên để nguyên văn, ai biết từ nào hay thì góp ý nhau.

* Đại V: người có chứng nhận V trên Weibo, có đông đảo fan hâm mộ là người sử dụng Weibo.

* Võng hồng: Hot face, những người nổi tiếng trên mạng.

Nhưng ở thời điểm hiện tại thì vẫn chưa xuất hiện…

Mà hiện giờ, cho dù Vân Khuynh lật khắp toàn bộ Weibo cũng sẽ không tìm thấy một người sử dụng xem đây là đề tài để khai thác.

Không chỉ có như thế, các loại hình bác chủ khác như trang điểm ăn mặc, gây cười, các loại thú cưng hoặc là chỉ dựa vào mặt, xào hắc liêu, thậm chí là marketing cũng không hề thấy bóng dáng.

Đây là một cơ hội.

Ý niệm vừa rồi lại hiện lên lần nữa, Vân Khuynh di chuột, thuận thế quét mắt nhìn thời gian ở góc phải bên dưới, ngày 1 tháng 12 năm 2009…

Chính là tháng thứ hai Weibo chính thức mở đăng ký.

Lúc này, công cụ xã giao phát động trào lưu ở tương lai căn bản vẫn chưa phát huy được uy lực.

Đồng thời, các nhóm võng hồng dựa vào Weibo để nổi tiếng, càng chưa xuất hiện.

Thậm chí… ngay cả người sử dụng bình thường cũng không có bao nhiêu.

Có thể dẫn dắt chỉ có những người nổi tiếng được mời, như một ít minh tinh, CEO của các công ty niêm yết, nhưng nội dung đưa ra rõ ràng vẫn chưa đủ hấp dẫn.

Dù sao thì, Weibo hấp dẫn người ta nhất chính là điểm “Tác động tức thời” này, dưới tình huống không có nhiều người sử dụng lắm, mọi người tất nhiên không thể nào lập tức cảm nhận được mị lực của nó.

Lúc này, chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể nghĩ đến, qua hơn nửa năm sau, bắt đầu từ năm 2010, Weibo sẽ nghênh đón sự phát triển thần tốc, dần dần đến tột đỉnh vinh quang.

Mà rất nhiều trong lúc vô ý tìm đến miếng đất hoang này, bởi vì đạt được tiên cơ, trở thành võng hồng.

Như vậy… Nếu đã nắm bắt được cơ hội này, sao nàng có thể bỏ qua?

Vân Khuynh nghĩ, không khỏi cong môi lên.

Lập nghiệp từ blog mỹ thực trên mạng, lại phát triển đến mở cửa hàng, phương thức này đối với giới đầu bếp truyền thống mà nói quả thật là chiêu số lỗ mãng.

Nhưng cũng rất thú vị, không phải sao? Hà tất một hai phải đi con đường tầm thường?

Cho dù là ở nguyên thế giới, sau này không phải Từ Dương cũng nhân lúc bắt kịp xu hướng truyền thông, xào thành “Đầu bếp minh tinh” hay sao?

Vân Khuynh cười cười, hoàn toàn định ra phương hướng phát triển, ném dự định lúc đầu lên chín tầng mây ——

Dựa theo suy nghĩ vốn dĩ của nàng, chính là sau khi khôi phục thương thế ở tay sẽ tiến vào giới đầu bếp Đế Đô lần nữa.

Không sai.

Lục Dao Dao buông lời muốn phong sát nguyên chủ, nhưng trên thực tế, Vân Khuynh thông qua tin tức thế giới biết được: Đối phương tuy là con gái của Lục thị, nhưng chỉ là dòng bên, muốn hoàn toàn phong sát một người ở giới đầu bếp Đế Đô?

Khả năng này căn bản không lớn.

Chờ đến khi nàng khôi phục trù nghệ, gia nhập dưới trướng thế gia trù nghệ khác tìm kiếm che chở, Lục Dao Dao tám chín phần mười sẽ không quản được.

Có điều…

Hiện giờ có một lựa chọn càng tốt hơn, Vân Khuynh cũng dứt khoát từ bỏ kế hoạch này.

So ra, đi theo hướng truyền thống vẫn có nguy hiểm nhất định.

Nhưng nếu nàng lựa chọn phát triển trên internet, loại uy hiếp “Phong sát” kia của Lục Dao Dao sẽ hoàn toàn biến thành chuyện cười.

Dù sao đối với giới đầu bếp năm 2009 mà nói, internet, hoàn toàn là một khu vực chân không…

Vân Khuynh nghĩ, lưu loát đổi tên Weibo thành “Phòng Mỹ Thực Của Vân Đóa”… Khụ.

(Dương: Vân Đóa từng là bút danh của Khuynh Khuynh trong TG7 đó)

Tuy nghe có vẻ ấu trĩ, nhưng đơn giản thô bạo, có thể nói là cực kỳ trực quan, vậy là đủ rồi.

Bước đầu phát triển, đương nhiên nàng sẽ không dùng tên thật, âm thầm phát triển, tụ lực dọa cho đôi cẩu nam nữ kia nhảy dựng mới là chính đạo.

Như vậy, làm một bác chủ muốn phát triển mỹ thực lâu dài, chiêu thứ nhất nên phát cái gì đây?

Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, lập tức cân nhắc.

Đầu tiên, lúc này Weibo đã có chức năng video quote, như vậy tốt nhất là văn hay tranh đẹp, động tĩnh kết hợp, càng có lực hấp dẫn.

Tiếp theo, nếu đã đi con đường võng hồng này, đối mặt phần lớn đều là quần chúng bình thường, nội dung phát ra lúc đầu không nên quá cao sang, tốt nhất nên là trình độ thường thấy.

Đương nhiên, nếu thương thế ở tay không tốt lên trước, cũng rất khó phô trương kỹ năng…

*

Hôm sau, 9 giờ tối.

Kết thúc hành trình một ngày, người nào đó bị Lý Hoành nhắc đi nhắc lại đến không chịu nổi, rốt cuộc sau khi về nhà, lười biếng đặt chân lên Weibo.

Đăng cái gì đây?

Người đàn ông nhàn nhã ngồi dựa trên sô pha, tùy ý lướt lướt, tương đối có nhân khí đơn giản chính là một ít hình selfie của đồng nghiệp, hoặc là các Đại Ngưu* kinh doanh.

* Đại Ngưu: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ người có năng lực vượt người thường hoặc người có sức ảnh hưởng lớn trong một lĩnh vực nào đó. (Theo Baike)

Nhàm chán.

Hắn mím môi mỏng, nhớ tới suy nghĩ nảy lên ngày hôm nay, đột nhiên hứng khởi.

Giây lát sau, mười ngón thon dài bay múa, đánh ra hai chữ “Mỹ thực”, tìm tòi.

Khoảng thời gian giao diện chuyển đổi, người đàn ông không chút để ý chống cằm.

Vài giây sau, mí mắt hắn nhướng lên, không ôm hy vọng quét mắt, lại bất chợt dừng lại.

Trên danh sách tìm kiếm người dùng có liên quan, một bác chủ gọi là “Phòng Mỹ Thực Của Vân Đóa” thình lình xuất hiện, avatar là một bé mèo ú màu trắng phiên bản hoạt hình.

Một loại xúc động khó hiểu đột nhiên dâng lên, người đàn ông nheo mắt lại, nhấp vào.

Rất nhanh, đối phương chỉ có một động thái Weibo, lập tức ánh vào mi mắt hắn.

Đó là video đầu tiên được chia sẻ lại từ Youku, chỉ có một câu tóm tắt【Học cấp tốc trong 3 phút, mỹ vị dành cho người nghèo, công lược cơm chiên hoàng kim đơn giản nhất! 】.

Thấy vậy, người đàn ông hơi nhướng mày, trong đôi mắt sâu thẳm lại hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

Bác chủ này, ngược lại có chút thú vị.

Mô tả này nhìn có vẻ đơn sơ nhưng lại chứa những từ ngữ như “3 phút”, người nghèo”, lại đề cập đến “Cơm chiên hoàng kim” của 《Tiểu đầu bếp cung đình*》… Sức hấp dẫn không nhỏ.

* Chú thích khá dài nên mình để ở cuối chương nhé.

Nhưng không biết, tay nghề chân chính của đối phương như thế nào?

Hắn nghĩ, môi mỏng hơi câu lên, đốt ngón tay nhẹ gõ lên bàn máy tính, mới nhấp mở video.

Xuất hiện đầu tiên là một đôi tay dài trắng nõn nhỏ nhắn, rất rõ ràng, là một cô gái.

Chẳng qua, cũng chỉ có tay, đối phương vẫn chưa lộ mặt, video chỉ quay tới chỗ hai tay.

Lại qua vài giây, âm nhạc êm dịu vang lên, phụ đề cũng theo đó hiện lên, hình ảnh sắc điệu nhu hòa, rõ ràng được chế tác cực kỳ tỉ mỉ.

Nguyên liệu chợt xuất hiện trên màn hình, chủ nhân của video rốt cuộc cũng mở miệng.

Là một giọng nữ vô cùng trong trẻo: “… Đầu tiên, chuẩn bị tốt nguyên liệu chủ yếu: Cơm nguội, trứng gà, gia vị gồm có muối, hành thái, tiêu xay, dầu…”

Nói, đối phương cũng theo đó bắt đầu chuyển động, trình tự lại hoàn toàn khác với cơm chiên trứng thông thường.

“Trước tiên bỏ cơm nguội vào trong tô, tẩm một ít nước lạnh, mang bao tay, cẩn thận trộn đều cơm, rồi dùng một cái ray để cho ráo nước là được.”

“Tiếp theo là đánh trứng. Cho dầu vào chảo… Nắm chắc thời cơ, cho cơm nguội vào, nhanh chóng đảo đều. Sau khi thấy cơm nở ra rồi dính lại, lại cho trứng vào… Cuối cùng thêm muối và hành lá thái nhỏ là xong.”



Ngắn ngủn 3 phút, cô gái trong video vừa giới thiệu vừa làm, nước chảy mây trôi, nhìn qua, bất quá cũng chỉ là nói một số bí quyết nhỏ, lơ đãng đảo xào vài cái.

Nhưng, khi thành phẩm ra lò ——

Từng hạt cơm rõ ràng, màu sắc đều là màu vàng kim xinh đẹp, trứng hoàn toàn bao vây lấy hạt cơm, ẩn ẩn hiện hiện, chỉ có hành thái nhỏ và tiêu điểm xuyết tất cả.

Màu vàng kim và màu xanh xám, đặt trên đĩa sứ…



Cho dù chỉ vỏn vẹn nhìn qua màn hình cũng khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Người đàn ông ngồi trước máy tính càng không khỏi khựng lại, dựa vào nhãn lực của hắn, thứ nhìn ra được tất nhiên còn thâm sâu hơn nhiều so với người thường.

Giới đầu bếp vẫn luôn có một câu tục ngữ, cơm chiên trứng, đơn giản nhất cũng là khó nhất, đặc biệt khảo nghiệm bản lĩnh của người nấu nướng.

Mà bác chủ này, quả thật cũng không phải là người chỉ theo chủ nghĩa hình thức, có điều, vẫn có thiếu sót…

Hắn di chuột, nhấp mở khung bình luận, vừa định comment, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh tiếp theo trên video, lại lần nữa dừng lại ——

CHÚ THÍCH

《Tiểu đầu bếp cung đình》, bên TQ được biết đến với cái tên 《Tiểu Đương gia》, là tựa manga được sáng tác bởi Ogawa Etsushi. Năm 1997, bộ truyện được chuyển thể thành anime cùng tên. Truyện kể về một cậu bé thiên tài với mong muốn trở thành một đầu bếp giỏi nhất. Truyện lấy bối cảnh Trung Hoa thế kỷ 19, dưới triều Mãn Thanh. (Theo Wikipedia)

Món cơm chiên hoàng kim là món ăn đầu tiên mà cậu bé chính thức làm ra, là món ăn làm nên tên tuổi của cậu.

https://www.youtube.com/watch?v=pvefK-VJpD0

(từ phút thứ 14:33)

Nói trắng ra thì nó là cơm chiên trứng đó mà. Nhưng sau khi xem xong video trên mọi người sẽ hiểu tại sao nó có cái tên hoàng kim. Sáng mù mắt người ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện