Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Tưởng Trịnh nhẫn nhịn cô ta đã lâu, nghe thấy cô ta kêu lên như thế, lập tức phát hỏa.

“Đương nhiên phải tự diễn!”

Ông giận dữ mắng, khuôn mặt tang thương tràn đầy uy nghiêm: “Phim của Tưởng mỗ, không có chỗ cho trò bịp bợm!”

Liên Thi Ngữ nghe vậy, càng thêm luống cuống.

Tuy trước đó cô ta có nghe nói Tưởng Trịnh quay phim rất nghiêm khắc, nhưng không nghĩ tới, nghiêm khắc tới mức độ này!

Rốt cuộc, giới nghệ sĩ hiện tại, đều là hoa trong lồng kính, ai thực sự có bản lĩnh? Diễn “đấu võ” mãi rồi cũng quen mắt, thậm chí một ít bộ phim bình thường, cũng có “đấu văn”.

Đương nhiên, phim của Tưởng Trịnh, Liên Thi Ngữ cũng không trông cậy vào diễn viên đóng thế.

Nhưng, cô ta không nghĩ tới, tiết mục “biểu diễn” này, phải làm ngay tại hiện trường!

Các đạo diễn khác để tăng hiệu quả, đều là quay xong hết rồi bổ sung!

Phải biết rằng cần hát thật, đừng nói vai phụ, liền tính vẫn diễn vai chính, cô ta cũng không tới!

Hiện giờ, Cố Vân Khuynh lôi việc hát nhép ra ngoài, may mà còn chưa có chứng cứ trực tiếp!

Bởi vậy, Liên Thi Ngữ hiện tại mới có thể cao giọng mắng câu bôi nhọ!

Nhưng, nếu cô ta mở miệng trước mặt đoàn phim, chẳng phải trực tiếp đưa chứng cứ đến trước mặt tiện nhân kia sao?

“Không, không được,” Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Liên Thi Ngữ bất chấp gầm lên với Tưởng Trịnh, nói thẳng: “Tôi không quay!”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Lúc này, Tưởng Trịnh thật sự bốc lửa rồi.

“Tưởng mỗ tuy bất tài, nhưng đoàn phim của tôi, cũng không phải nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”

“Chu Bình Lâm!” Ông lạnh lùng nói. “Chu Bình Lâm đâu? Lăn ra đây!”

Nơi xa, Chu Bình Lâm đang vênh mặt hất hàm sai khiến trợ lý bị điểm danh, lập tức nhanh chóng chạy lại.

“Đạo diễn Tưởng… Làm sao vậy?”

Gã chạy tới hiện trường, thấy Liên Thi Ngữ vẻ mặt hoảng loạn, Tưởng Trịnh bộ dáng nổi trận lôi đình, trong lòng rơi lộp bộp.

Cô nàng này, chọc gì ông già này thế?

“Làm sao vậy?” Tưởng Trịnh cười lạnh.

“Hồng Phương cậu đề cử không diễn nữa! Tôi thấy ánh mắt của phó đạo diễn cậu cũng chẳng ra gì, dứt khoát cút đi cùng cô ta đi!”

Cái gì!

Thoáng chốc, cặp mắt đậu xanh của Chu Bình Lâm căng thẳng, làm sao mà được?

“Không, không!” Gã lập tức tiến lên, túm chặt Liên Thi Ngữ. “Nháo loạn cái gì! Anh hôm nay phải nói chuyện với em!”

Nói xong, cũng không màng Liên Thi Ngữ mạnh mẽ giãy giụa, liền kéo đối phương đi rồi.

Tại chỗ.

Vân Khuynh lẳng lặng xem xong trò khôi hài này, lạnh ‘xuy’ một tiếng, môi đỏ khẽ nhếch.

Nàng cũng tò mò, Liên Thi Ngữ cuối cùng có thể diễn hay không?

Xem xem, Chu Bình Lâm có thủ đoạn gì.

Chẳng qua, bất luận cô ta có diễn hay không, mình cũng có cách —

Buộc, cô, ta!

Mà lúc này.

Liên Thi Ngữ bị kéo tới một góc nấp, cố sức giãy giụa.

“Anh buông ra……”

Nhưng mà, không đợi cô ta thoát thân, Chu Bình Lâm đã nâng tay, một cái tát vang đánh xuống.

“Bang!”

“A,” Liên Thi Ngữ ăn đau thét chói tai, “Anh dám đánh tôi!”

“Đàn bà thối, tôi đánh cô thì làm sao?” Lại mấy cái tát nữa, Chu Bình Lâm bắt lấy tóc cô ta, tàn nhẫn nói.

“Dám liên lụy họ Chu tôi không thể yên ổn ở đoàn làm phim? Đánh cô đã là nhẹ!”

Liên Thi Ngữ khi nào phải chịu loại đối đãi bạo lực này? Mấy cái tát tát xuống, đáy mắt lửa giận bừng bừng, lập tức mềm xuống.

“Anh Chu, anh Chu em sai rồi, xin anh bớt giận……”

“Hừ!”

Chu Bình Lâm đại gia đáp lời, ném cô ta ra.

“Tê.”

Liên Thi Ngữ chật vật ngã trên mặt đất, nội tâm lại hận đến cắn răng!

“Nói cho cô! Nếu muốn đóng máy sớm một chút, về Tinh Quang giải thích rõ ràng…… Cô liền ngoan ngoãn diễn cho tôi!”

Chu Bình Lâm kiêu ngạo nói.

Mà Liên Thi Ngữ, lại không thể tin ngẩng đầu lên!

“Có ý gì?! Anh không phải nói, đã giúp tôi nói rõ ràng rồi sao?”

……….

Hơn mười phút sau, Liên Thi Ngữ bị Chu Bình Lâm “hộ tống” trở về phim trường, sắc mặt âm trầm. Càng không thể bỏ qua chính là, dấu bàn tay đỏ chói trên mặt cô ta.

Vân Khuynh nhăn mày, không nghĩ tới Chu Bình Lâm sẽ dùng loại thủ đoạn này.

Nhưng, nếu Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch đã lựa chọn hợp tác với loại tiểu nhân này, thì cũng nên tính đến, đối phương không phải dễ đối phó.

Chẳng qua…

Nhân vật không yên ổn như vậy ở đoàn làm phim, mình cũng phải cẩn thận hơn mới được.

*

Cảnh “biểu diễn tỉ thí” này, sau khi Liên Thi Ngữ đánh thêm lớp phấn dày che lại vết hồng, cuối cùng bắt đầu quay.

Vân Khuynh sắm vai Điệp Ảnh biểu diễn trước, một khúc Dạ lai hương, tất nhiên được toàn trường ủng hộ.

Gió nam kia thổi tới mát lạnh, chim sơn ca kia đang khẽ hót… (*)

(*) Lời bài hát Dạ lai hương – Lưu Đào.

Trưởng Trịnh đứng sau máy quay gật đầu liên tục, bài hát này, ông quá vừa lòng!

Một hàng nhân viên công tác, cũng đều thán phục say mê.

“Cut! Rất tốt! Hồng Phương lên sân khấu!”

Rốt cuộc, tới màn biểu diễn của Liên Thi Ngữ.

Cô ta miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười, đứng trên sân khấu.

Sau vài động tác diễn ngượng ngùng, Hồng Phương mở miệng: “Chân trời góc biển, kiếm tìm kẻ tri kỷ…”

“Cut! Cut!”

Chưa được hai câu, Tưởng Trịnh đã lớn tiếng kêu dừng: “Sao lại thế này? Cô lẩm bẩm thế mà gọi là hát à?!”

“Giọng hát của Hồng Phương tuy kém, nhưng chưa đến mức giống như tắt thở!”

“Phốc –“

Lời bình vừa nói xong, một đám nhân viên công tác, nhịn không được bật cười to.

Xác thật, giọng hát của Liên Thi Ngữ tuy cũng coi như dễ nghe, nhưng hát một bài, làn điệu kệch cỡm, từng chữ đọc nhấn rõ ràng mà lại nhỏ như tơ nhện, không phải giống “tắt thở” thì là gì?

“Trời, coi như tôi tin, trước kia đúng là hát nhép không thể nghi ngờ!”

“Xì, giờ cô mới tin? Tôi đã sớm nói chị Cố mới là chính chủ rồi, chỉ là không nghĩ tới ngón giọng nguyên bản của Liên Thi Ngữ thảm đến không đành lòng nhìn thế.”

“Ai, đáng tiếc anh Chu đứng một bên nhìn chằm chằm không cho ghi âm, nếu không…”

“Suỵt!”

Trong tiếng nói nhỏ khe khẽ, sắc mặt Liên Thi Ngữ đen lại, quả thực muốn chạy trối chết!

Nhưng, nghĩ đến lời uy hiếp của Chu Bình Lâm, lại chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cô ta muốn nhanh ra ngoài, thương lượng biện pháp giải quyết với Trần Trạch!

Nếu không, bộ phim này vừa ra, bọn họ lập tức xong rồi!

Bởi vậy, Liên Thi Ngữ lúc này chỉ có thể áp xuống cơn giận, trong tiếng chửi mắng của Tưởng Trịnh, không ngừng NG (*)!

(*) NG: viết tắt của ‘No Good’, dùng để chỉ những phần quay không đạt yêu cầu.

“Chưa ăn cơm à?!”

“Không được, hát lại lần nữa!”

……….

Rốt cuộc, sau lần NG thứ 31, Tưởng Trịnh đen mặt, không kiên nhẫn nữa: “Dừng đi, sau đó cắt ghép lại.”

Âm thanh phát ra từ môi Liên Thi Ngữ đã trở nên nghẹn ngào.

Cũng may, đây là cảnh quay cuối cùng của cô ta rồi! Rốt cuộc có thể rời khỏi chỗ yêu ma quỷ quái này!

Cô ta ngồi dậy, không nói một lời, chỉ tàn nhẫn trừng mắt nhìn Vân Khuynh.

Vân Khuynh cười lạnh, xoay người đi thẳng.

Nàng biết, sau khi Liên Thi Ngữ trở về, nhất định sẽ hành động! Nhưng, trận chiến này, người thắng lợi cuối cùng —

Nhất định là mình.

Không cần gấp.

Hiện giờ, chỉ có trình độ như vậy, thiếu nguyên chủ, còn hát thế nào được nữa?

Báo thù, chỉ vừa bắt đầu thôi.

*

Cùng ngày, Liên Thi Ngữ ngồi xe suốt đêm rời đi.

Mà Vân Khuynh, rốt cuộc cũng bắt đầu quay cảnh đầu tiên với Kỳ Kiệt —

Sau khi mở máy, vị BOSS này lại ào đi xử lý công việc, nhanh chóng hoàn thành trong mấy ngày, thẳng đến hôm nay mới về đây được.

Cái gì, quy tắc của đạo diễn Tưởng rất khắc nghiệt?

Khụ, hiển nhiên không áp dụng được lên người vị này.

Phim trường.

Tần Sâm chỉ có 3 cảnh diễn, khi Kỳ Kiệt diễn, từ đầu đến cuối đều bị ‘vạn chúng chú mục’, trước camera, vẫn biểu hiện vô cùng hoàn hảo.

Mà Vân Khuynh trải qua tôi luyện, kỹ thuật diễn cũng được nâng cao rất nhiều.

Lúc này.

Điệp Ảnh và Tần Sâm đã thử nhau lần thứ nhất. Người đàn ông tối mắt nghiền ngẫm vắt chéo đôi chân dài, làm động tác mời với đối phương. Lại thấy cô gái thanh lịch diễm lệ kia xảo diệu nghiêng người, đi đến cạnh cửa, mới quay đầu thoáng nhìn, môi đỏ khẽ nhếch.

“Cut! Tốt, quá tốt!”

Vừa diễn xong, Tưởng Trịnh đã nhịn không được, dẫn đầu trầm trồ khen ngợi!

Ông thật sự không nghĩ tới —

Vừa rồi, khi hai người cùng diễn, ở giữa có thể phát ra loại sức dãn này!

Quả thực như khói lửa tung bay, khiến người ta không tự giác căng thẳng!

Mà chúng nhân viên công tác, lại đang thì thầm to nhỏ.

“Loại hormone này đúng là…”

“Không, tôi thấy là hương vị tình yêu đó!”

Mà Vân Khuynh ra khỏi trạng thái diễn, đi tới bên cạnh Kỳ Kiệt.

Dưới cái nhìn chăm chú không rõ ý vị của hắn, tiếp nhận ly rượu vang đỏ trên tay hắn, uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm.

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi.

Thẳng đến —

Cảnh diễn cuối cùng.

“Cut! Kỳ gia…” Tưởng Trịnh có chút bực bội kêu dừng, cũng không thèm gọi tên Kỳ Kiệt: “Cậu làm sao thế?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện