Dư Gia Đường cắn dây cỏ bó củi, kéo dài đống củi tới phòng chất củi, sau đó lại cào chỗ củi bị rơi rụng ra trên mặt đất tới đống củi nhỏ sắp bên cạnh phòng bếp.

Diêu Thị đi cầm cái chổi trở về, nhìn thấy tình cảnh này, khó được khi khen anh một câu: “Quả nhiên người thế hệ trước nói không sai chút nào, mèo đen so với mèo khác, linh tính hơn nhiều.”

Phương Tản đối diện với cặp mắt báo màu vàng kim kia, cười cười: “Nương, mỗi năm con đều có lẫm bạc, ngày thường học ở trên huyện có thời gian cũng sẽ chép sách giúp người ta, mỗi tháng đều lấy được không ít tiền, ngài không cần tiết kiện như vậy, bằng không mỗi lần Nguyên nương trở về đều sẽ lo lắng ngài sống không quá tốt, sau đó bảo người đến nhà tiện thể mang theo chút đồ nữa đó……”

“Ngài cũng đâu phải không biết tình cảnh của nàng, nhìn thì gả cao, nhưng chua xót trong đó, nàng không nói, người khác không biết, chẳng lẽ chúng ta còn không biết hay sao? Ngài phải sống cho thật tốt, nàng cũng bớt được chút mối lo.”

“Tức phụ nhà giàu người ta không dễ làm, lần trước con đến Mạnh gia đi bái phỏng Mạnh Tứ Gia, tứ gia cho người mời Nguyên nương đến, lúc ấy con mới được gặp mặt Nguyên nương, cũng chỉ nói được có mấy câu, Mạnh Tứ phu nhân đã sai người tới gọi nàng tận ba lần, cuối cùng ngay cả mấy lời bảo hai huynh muội chúng ta nói chuyện không hợp lễ nghĩa, làm nhục thanh danh Mạnh gia cũng nói ra luôn.”

Diêu Thị vừa nghe, liền quăng luôn cây chổi, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Lão yêu bà Thọ thị kia, lại chà đạp Nguyên nương của ta! Thằng con trai ma ốm kia của mụ, nếu không phải vì Phương gia chúng ta thủ tín, khuê nữ nhà ai mà thèm gả qua cho con trai mụ chứ?”

Lúc Phương phụ còn trên đời, hồi đó từng có giao tình thâm hậu cùng trường với Mạnh Tứ Gia, chẳng qua Mạnh Tứ Gia tài học thường thường, chí lớn không ở trên khoa cử, mà Phương phụ hơn hai mươi tuổi đi thi cử, lại trở thành cử nhân lão gia duy nhất trong thị trấn này.

Ở Yến triều, nếu cử nhân không muốn tiếp tục tham gia khảo thí, có thể trực tiếp cầu chức trong triều, cũng có thể được đề cử làm quan, nếu có phương pháp, còn có thể kiếm được một chức vị không tồi.

Cấp bậc sĩ thứ ở Yến triều rất nghiêm ngặt, dù năm đó Phương phụ chưa từng vào triều làm quan, nhưng Nguyên nương thân là nữ nhi của cử nhân, vẫn rất có tiếng ở Lệ Dương trấn, lúc ấy đến nhà Phương gia cầu thú Nguyên nương cũng không phải chỉ có một nhà hai nhà, ngay cả ngoài trấn, thậm chí ở quận thành cũng có người nghe tin tới cầu thú.

Tổ tiên Diêu gia từng xuất ra một vị quan ngũ phẩm, là nhà giàu ở Lệ Dương trấn, Mạnh Tứ Gia và Phương phụ có giao tình cùng trường, lại quan hệ rất tốt, liền muốn kết giao hai họ với Phương gia.

Vì thế, sau khi Nguyên nương hơi lớn hơn một chút, hai người bạn bè tốt này liền trộm sau lưng lão bà từng người, định ra thư từ hôn ước.

Tổ tông Phương gia đều là thế gia vừa làm ruộng vừa đi học, gia thế trong sạch, hiện giờ Phương phụ lại là cử nhân, tuy nói của cải không phong phú, nhưng lúc ấy thân phận của Nguyên nương cũng tuyệt đối đủ xứng với đích trưởng tử của Mạnh Tứ Gia.

Tiền đề là Phương phụ còn tại trên đời.

Lúc ấy Mạnh Tứ phu nhân chỉ là cảm thấy của cải Phương gia mỏng, nhưng nhìn tại phân thượng Phương phụ có tiền đồ, Phương Tản cũng rất có năng lực, mới đồng ý.

Nào ai có thể nghĩ đến Phương phụ trẻ tuổi lực tráng, lại bị một cơn phong hàn liền lấy tính mệnh.

Tiếp đó Phương Nguyên giữ ba năm trọng hiếu, hết ba năm liền đến tuổi tác gả chồng, Mạnh Tứ phu nhân ngay từ đầu còn không thừa nhận việc hôn nhân này, sau lại bị Mạnh Tứ Gia giáo huấn một trận, lúc này mới tựa như thi ân mà cho phép Phương Nguyên vào cửa.

Lúc ấy hai nhà cũng bởi vì chuyện hôn ước, mà đã nháo quá không chỉ một lần, nếu không phải Diêu Thị nhìn tại phần hôn ước này là do trượng phu đã qua đời định ra, thì vô luận có như thế nào bà cũng sẽ không gả nữ nhi đến Mạnh gia.

Vốn tưởng rằng Phương Nguyên gả qua rồi, có trượng phu che chở, cho dù Mạnh Tứ phu nhân có hoành hành ngang ngược đi nữa, thì cũng sẽ không dám quá phận, nhưng vị Mạnh thiếu gia kia lại là một tên ma ốm, cho dù có tâm cũng không có lực che chở thê tử.

Trước kia lúc Nguyên nương về nhà mẹ đẻ, có lén nói với Diêu Thị, cho đến nay trượng phu vẫn chưa có viên phòng với nàng, Mạnh Tứ phu nhân biết rõ ràng thân thể con trai của mình không được, lại còn ngày ngày trách cứ bụng Nguyên nương không biết cố gắng, nói mấy lời linh tinh tựa như Nguyên nương không ôm được tâm trượng phu, không thể mang đến phúc khí cho trượng phu vân vân.

Phương Tản giao hảo tốt với đích thứ tử của Mạnh đại gia, Mạnh Minh An tự Uẩn Đài, phía trên còn có một vị huynh trưởng con vợ lẽ, chỉ là vị huynh trưởng kia chỉ một lòng luồn cúi thương nhân, không có thiên phú trên chuyện đọc sách như Mạnh Minh An.

Mạnh Minh An được trên dưới Mạnh gia ký thác kỳ vọng cao, địa vị ở Mạnh gia rất cao, nếu không phải có y chăm sóc, ngày tháng Nguyên nương ở nhà chồng chỉ sợ là sẽ càng khổ sở hơn. Đáng tiếc năm kia Mạnh Minh An đã đi kinh thành, tuy rằng trước khi đi đã dặn dò kỹ càng, nhưng một thời gian lâu sau, Mạnh Tứ phu nhân lại chứng nào tật nấy.

Diêu Thị đanh đá, lại phải cố kỵ thanh danh của con trai, mỗi lần nghe được con gái không tốt, cũng chỉ có thể tự mình mắng mỏ hai câu, nhiều nhất là rắc cát lên Mạnh gia, lại không thể thật sự để con gái hòa li với Mạnh Ngũ Lang được.

Phương Tản phải đi con đường khoa cử nhập sĩ, tất sẽ cần đến hai chữ “Thanh danh”, muội muội ruột hòa li sẽ tạo thành chướng ngại với thanh danh của hắn, Diêu Thị dù có lại đau lòng con gái đi nữa, cũng không thể bỏ qua con trai được.

Phương Tản không để bụng chút thanh danh này, hiện giờ trong triều đúng là lúc đang cần dùng người, chỉ cần có học thức có bản lĩnh, ai mà thèm để ý hắn có phải có một muội muội hòa li hay không chứ, cho nên hắn vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để Nguyên nương có thể thoát ra khỏi cái hố to Mạnh gia kia.

Chỉ là mẹ ruột cứ thích kéo chân. Mỗi lần đều toàn biến ưu thế thành hoàn cảnh xấu.

Chẳng qua lần này thì khác……

Phương Tản nhìn thoáng qua con báo nhỏ thành thật giả ngoan nằm một bên, kỳ thật là đang nghe bát quái.

“Không được, ta phải đến Mạnh gia nói nói nói với bọn họ, vừa vặn thân thể Nguyên nương không khoẻ, cũng không cần phải đường xa trở về vấn an, ta tự mình đi Mạnh gia gặp Nguyên nương, nếu như không được ta liền……” Nói đến đây Diêu Thị dừng lại, tầm mắt dừng ở trên người con trai, vẫn không thể nói ra lời kế tiếp.

“Thật sự không được, liền hòa li đi.”

***

Lần này Phương Tản xin nghỉ thăm người thân chừng mười ngày, Diêu Thị ở nhà ồn ào muốn đến Mạnh gia nháo chuyện, ồn ào vài ngày, vẫn không hạ quyết tâm đi được.

Mạnh Minh An lớn hơn Phương Tản vài tuổi, năm ấy vào kinh, năm trước đã kết thúc kỳ thi mùa xuân, trúng tiến sĩ, gần đây nghe nói lại có khả năng sẽ được chọn trúng làm Thứ cát sĩ*.

*Thứ cát sĩ: Thứ Cát Sĩ còn được gọi là chuẩn hàn lâm, bởi khoa cử hàng năm chỉ có trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa mới có thể tiến vào viện Hàn Lâm, vì để làm phong phú đội ngũ Hàn Lâm, đồng thời cũng là vì cho những tiến sĩ ưu tú khác có hi vọng trở thành Hàn Lâm, Hoàng Đế Minh triều cố ý hạ ơn trạch, sáng tạo chế độ Thứ Cát Sĩ.

Thứ cát sĩ có thể nói là “Cận thần của Thiên tử” trên một trình độ nào đó, có câu nói chính là “Không phải tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không phải Hàn Lâm không vào nội các”, mà thứ cát sĩ lại có cái danh xưng là “Trữ tướng*”.

*Trữ tướng: Tương đương dân dự bị cho kỳ sau

Diêu Thị không biết cái gì là “Thứ cát sĩ”, chỉ biết có Mạnh Minh An ở, bà liền không thể nháo với Mạnh gia quá mức. Tiền đồ của con trai, mới là quan trọng nhất.

Tuy nhiên lúc này lại khác, Nguyên nương lúc trước đã nói phải về nhà mẹ đẻ vấn an Diêu Thị, thẳng đến khi Phương Tản kết thúc kỳ nghỉ vẫn không hề thấy bóng người.

Cuối cùng lại là nha hoàn của hồi môn đi theo bên người nàng, một thân chật vật chạy về cầu cứu.

Khi Phương Nguyên xuất giá, Phương Tản kiên trì đưa hết đồ vật đáng giá trong nhà cho muội muội làm của hồi môn, còn cố ý đến chỗ bà mai ở trấn trên, mua hai tiểu nha hoàn về làm của hồi môn, miễn cho tới Mạnh gia rồi, lại không có ai chăm sóc.

Hai tiểu nha hoàn một người kêu là Cẩm Như, một người kêu là Cẩm Miên.

Lần này trở về báo tin chính là Cẩm Miên.

“Đại lang quân, ngài mau đi cứu cứu thiếu nãi nãi của chúng ta đi, nàng sắp bị Mạnh gia trầm đường* rồi!”

*Trầm đường: Người sống bị cột vào đá ném xuống nước cho chết chìm

Không chỉ có Diêu Thị, ngay cả Phương Tản cũng không nghĩ tới sẽ nghe được loại tin tức này, trong lúc nhất thời đều sắc mặt đại biến, Diêu Thị lại càng thiếu chút nữa là ngất xỉu đi.

Sắc mặt Phương Tản trầm xuống lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!”

***

Dư Gia Đường đang trên đường đi nghĩ cách cứu viện em gái, đương nhiên, anh là bị cường ngạnh mang đi.

Mạnh gia gần đây có một vị bạn tốt của Mạnh Minh An ở nhờ, đó là một vị lang quân tuổi xấp xỉ với Mạnh Minh An, họ Ngụy, ở trong nhà đứng thứ hai, nghe nói là con cháu quan gia đứng đắn, phụ thân là Tri Phủ Thiện Châu.

Thiện Châu cách Lạc quận quá xa, ai biết Tri Phủ Thiện Châu có phải thực sự có một đứa con trai như vậy hay không chứ, nhưng nhìn cách nói năng khí phái này, người ta xuất thân nhà giàu là khẳng định không sai.

Ngụy Nhị Lang là bạn tốt của Mạnh Minh An, có tín vật làm chứng. Mỗi cách nửa tháng Mạnh Minh An đều phải đưa tới một phần thư nhà, bảo người Mạnh gia hảo hảo chiêu đãi Ngụy Nhị Lang.

Ở Mạnh gia y có tùy tùng của mình, cũng không phải ở không, Mạnh gia vẫn luôn tự xưng là hiếu khách hào phóng, có thế nào cũng sẽ không đuổi người ra bên ngoài được.

Còn nữa Ngụy Nhị Lang quân học thức uyên bác, thời điểm nhàn hạ, còn có thể chỉ điểm cho mấy tiểu lang quân mới vừa nhập học trong Mạnh gia.

Người Mạnh gia ngay từ đầu còn chỉ cho rằng trong nhà nhiều thêm một vị “Khách thuê”, có một lần kẻ cắp lẻn vào Mạnh gia, vừa vặn bị Ngụy Nhị Lang quân bắt được, mọi người thế mới biết, trên người y còn biết cả công phu.

Không chỉ có như thế, mấy người tùy tùng y mang theo bên người, cũng đều võ nghệ bất phàm.

Yến triều trọng văn khinh võ, người biết võ cực ít, thiếu gia quan gia có thể có được nhiều gã sai vặt biết võ bảo hộ bên người như vậy, lại càng không nhiều lắm.

Lúc này người Mạnh gia mới thật sự tin thân phận của Ngụy Nhị Lang. Lập tức càng thêm kính trọng người này.

Ngụy Nhị Lang này ngày thường rất ít khi ra cửa, sở thích cũng không nhiều lắm, nếu tính ra, cũng chỉ có đối với mèo đen là phi thường yêu thích.

Mạnh gia có vị tiểu thư, có lần theo mẹ đi nhà ngoại ở Lạc quận thăm người thân sau khi trở về, cũng học theo mấy vị tiểu thư nhà giàu Lạc quận người ta nuôi mèo đen, Ngụy Nhị Lang lãnh ngạo khoe khoang, bình thường sẽ không có chuyện tiếp xúc với người Mạnh gia, nhưng lại từng bị vú già Mạnh gia bắt gặp, y uy đồ ăn cho con mèo đen kia.

Lúc ngẫu nhiên đến Mạnh gia Phương Tản có nghe nói như vậy, hắn đã gặp qua vị Ngụy Nhị Lang quân kia, từ khí thế của tùy tùng bên người y mà xem, tuyệt đối không đơn giản chỉ là con trai tri phủ mà thôi.

Lần này mang theo báo nhỏ qua đó, một là mượn cơ hội để kết giao với vị Ngụy Nhị Lang kia, thứ hai là nếu như không kết giao được, nhưng nhìn trên phân lượng hắc báo, ít nhất cũng có thể làm Ngụy Nhị Lang mở miệng, cứu Nguyên nương.

Từ khi Phương Tản phát hiện ra con hắc báo nhỏ này ở trên núi, trong lòng đã ôm một ít tâm tư.

Hắc báo hiếm lạ hơn mèo đen nhiều lắm, lần trước khi nó xuất hiện ở Yến triều, vẫn là từ thời Tiên Đế.

Nói đến cũng thật khéo, người nọ cũng là một thư sinh, cũng đồng dạng nhặt được hắc báo ở trên núi, chỉ là hắn không nghĩ tới mình sẽ có vận khí nhặt được hắc báo, nên không lập tức nhận ra ngay, sau khi nuôi lớn thêm một ít, mới hậu tri hậu giác phát hiện không đúng.

Ngay từ đầu có người còn muốn dùng một số tiền lớn để mua lấy hắc báo từ trong tay thư sinh kia, nhưng thư sinh và hắc báo đã sống cùng nhau một đoạn thời gian, có cảm tình, làm sao nỡ bỏ được, liền cự tuyệt.

Sau đó thư sinh trúng tiến sĩ, hắc báo cũng trưởng thành thành báo lớn, thư sinh xuất phát từ đủ loại áp lực, lại muốn đáp lên một vị quý nhân để mưu được một chức quan tốt, không thể không nhịn đau mà đem hắc báo đã làm bạn nhiều năm đi cho người khác.

Hắc báo sau khi thay đổi chủ nhân, vẫn luôn không chịu thân cận với những người khác, không chịu ăn đồ người khác uy.

Vị quý nhân mua hắc báo kia, sợ hắc báo thật sự đói chết. Mặc kệ là mèo đen hay là hắc báo thì nếu thật sự chết trong phủ của mình, đó cũng đều là phạm vào kiêng kị của thần minh, cho dù có là hậu duệ quý tộc, cũng sẽ bị tổn hại đến phúc khí, thậm chí còn không được chết già.

Nhưng hắn lại không bỏ được trả hắc báo trở về, đành phải trước mỗi lần uy đồ ăn, sẽ đưa những vật còn sống đến chỗ của thư sinh, để hắn đụng tay qua một lần, dính lên hương vị của thư sinh kia, thời điểm đưa đến lồng sắt của hắc báo, nó mới chịu ăn.

Tình hình như vậy vẫn luôn giằng co rất nhiều năm, có một ngày, hắc báo kia đột nhiên nổi cơn điên ở trong lồng, không ngừng gào rống va chạm, cuối cùng vậy mà lại ngạnh sinh sinh huỷ hoại lồng sắt, từ bên trong nhảy ra.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều không rõ nguyên do, sau lại nghe nói thư sinh kia phạm tội, quan binh xông vào phủ trạch của thư sinh kia, thời điểm người dẫn đầu đang muốn chém giết hắn ngay tại chỗ, một con hắc báo đột nhiên trèo tường vọt đi vào, có chết cũng muốn che chở chủ cũ.

Thư sinh kia luồn cúi ở trên triều nhiều năm, có hảo hữu chí giao, cũng có huynh đệ kết nghĩa khác họ, nhưng kết quả là chẳng ai chịu nói thay hắn một lời, cầu một câu tình, không nghĩ tới khi hắn sắp chết, dám đánh bạc tính mệnh để tới cứu hắn, lại là hắc báo đã bị hắn vứt bỏ nhiều năm……

Phương Tản cũng từng nhìn thấy câu chuyện này ở trong sách vở, bởi vì là chuyện ở thời Tiên Đế, khoảng cách thời gian cũng không quá dài, cho nên có thể xác định đây là chuyện thật.

Người khác nhìn thấy câu chuyện này, đều động dung vì hắc báo vẫn luôn trung tâm với cũ chủ đến cực điểm kia, hắn thì lại thấy được, thư sinh xuất thân bần hàn đó, chỉ bằng việc bán một con hắc báo, liền đổi được ngày sau thăng chức rất nhanh.

Tác giả có lời muốn nói: Quan hốt phân còn chưa có lộ chính mặt, chương sau, chương sau Quế Hoa của chúng ta có thể gặp mặt cùng quan hốt phân rồi.

Chương này xem như quá độ, mọi người đừng nóng vội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện