Hạ Viêm trở về liền vào nhà tắm tẩy rửa cơ thể, đến khi bước ra thấy Bạch Nguyệt nhìn mình, hắn có chút ngại ngùng nói:"Chị vẫn chưa ngủ sao, khó ngủ lắm à."
"Không,chỉ muốn nhìn ngươi một lúc thôi."
Hạ Viêm lỗ tai hơi đỏ, nhưng chân thì lại bước tới trước mặt cô.
Bạch Nguyệt buồn cười nhìn hắn:"Ngươi thật đáng yêu, thật không nỡ thấy ngươi buồn mà."
"Chị muốn đi đâu sao?"Hạ Viêm nắm lấy tay cô bất an hỏi.
Bạch Nguyệt búng vào trán hắn:"Đương nhiên rồi."
Hạ Viêm nắm chặt tay cô:"Chị nếu đi phải đem cả ta theo nữa."
Nhìn Hạ Viêm đáng thương nhìn cô, cô càng buồn cười:"Đi ngủ chứ đi đâu nữa,hay là ngươi muốn ngủ cùng giường với ta."
Hạ Viêm ngẩn người nhìn cô, một lúc lâu hắn mới biết mình bị cô chọc ghẹo, mặt liền đỏ như trái cà, buông tay cô ra đi lại giường mình nằm xuống.
Bạch Nguyệt cười đủ cũng chìm vào giấc ngủ, hắn vốn vẫn chưa ngủ, thấy cô ngủ hắn liền đưa mắt nhìn sang.
Hắn biết tình cảm mình dành cho cô là không hợp lệ, bởi hắn là thây ma cô lại là con người, nhưng hắn không kiềm lại được cái cảm xúc đó, trước mắt vẫn là củng cố lại binh đoàn thây ma của hắn, cho cô cuộc sống bao người mơ ước trước đã.
Ngày hôm sau vẫn như mọi ngày...
Nhưng chính Bạch Nguyệt biết, cũng đã đến lúc cô sẽ rời đi rồi, nhưng nói gì cũng phải cho Chính Hào một phần quà nữa.
Nguyệt Nga muốn gặp riêng Bạch Nguyệt để nói chuyện,Hạ Viêm ánh mắt âm trầm nhìn cô ta,dù rất sợ hãi nhưng bài test của cô ta vẫn phải hoàn thành.
Hai người đi ra một góc không ai có thể nghe lén, Nguyệt Nga liền đắc ý nói:"Cô cũng thật có bản lĩnh dám đem thây ma vào căn cứ."
"Thây ma? Cô đang nói mình đấy à."Bạch Nguyệt hài hước nở nụ cười.
Nguyệt Nga tức giận nói:"Cô mới thây ma, cả nhà cô mới là thây ma."
"Tính ra cô đã đạt được tất cả thứ cô muốn, ta cũng chẳng hề có ý sẽ lấy lại, cô còn muốn gì ở ta nữa." Bạch Nguyệt lãnh đạm, ánh mắt như nhìn vào tâm trí của cô ta.
"Hừ! Tôi chính là muốn cô chết, cô còn sống ngày nào, Chính Hào càng để ý cô chừng đó, lẽ ra khi đó tôi nên quăng cô ra chỗ nhiều thây ma hơn."
"Vậy cô đây là đang thừa nhận, ngày hôm đó cô đánh ngất ta đúng không, đã vậy còn dám nói ta bỏ rơi Chính Hào."
"Tôi làm đó thì sao, bây giờ Chính Hào cũng không còn tin tưởng cô nữa, cô đúng là sống đại như đỉa vậy."
"Nếu cô chỉ muốn nói chuyện đó với ta, thì cô nên đi gặp Chính Hào mà nói,ta và hắn đã không còn quan hệ rồi." Bạch Nguyệt mắt lãnh đạm nhìn Nguyệt Nga ghen ghét mà đáp trả, cô cũng chẳng muốn đứng đây cãi nhau với cô ta.
"Cô không tò mò ai đã lấy đi đôi bông tai của cô sao?"
"Không quan trọng, mà đừng nói là cô lấy đấy, cô đã thích như vậy thì cứ giữ luôn đi."
Thấy Bạch Nguyệt muốn rời đi cô ta liền muốn nắm lấy tay cô, bị cô né được liền té nhào xuống đất.
Nguyệt Nga liền nức nở khóc lên, Chính Hào gần đó nghe được liền chạy tới.
"Hào ca, em chỉ muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng..."
"Cô thật quá đáng!"
Bạch Nguyệt cảm nhận trên cơ thể bị bỏ thứ gì đó, theo cô thấy chắc chắn là thuốc ảo giác,cô hơi đưa mắt nhìn Nguyệt Nga đang đắc ý trong lòng Chính Hào, cô liền thuận theo tấn công tới.
Chính Hào nhanh chóng mở ra lớp bảo vệ, Bạch Nguyệt không ngưng tấn công, nhắm thẳng vào Nguyệt Nga đang được bảo vệ.
"Chính Hào, tại sao anh lại bảo vệ một con thây ma vậy?" Bạch Nguyệt cố ý như mình đã trúng ảo giác phẫn nộ nói.
"Cô ta điên rồi, Hào ca em sợ quá." Nguyệt Nga run rẩy trốn trong lòng Chính Hào.
Vì đã phải dùng sức mạnh tinh thần vào dị năng quá nhiều, Chính Hào hắn không thể nào gắng gượng được với những đợt tấn công dồn dập của cô.
Hắn liền tức giận phóng toàn lực sức mạnh, đánh bay cô ra xa, nhưng cái hắn không ngờ khi nào đã có một đám thây ma gần đó, hắn như vô tình tặng cho đám thây ma đó thứ ăn ngon.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt bị xé xác hắn như chết lặng, Hạ Viêm như phát điên lao vào đám thây ma tìm kiếm Bạch Nguyệt, hắn không ngờ chỉ có vài phút không để mắt tới cô mà hắn lại phải thấy cảnh này.
Đôi mắt hắn dần biến đổi từ hổ phách thành màu lục, phẫn nộ gầm lên:"Các ngươi phải chôn cùng cô ấy."
Sông Từ hoảng sợ nhìn sự biến đổi kia của Hạ Viêm liền nhanh chóng thi triển dị năng thời gian của mình lên Hạ Viêm làm hắn tạm thời dừng lại, liền kéo mọi người nhanh chóng rời đi.
Hắn biết nếu muốn đánh nhau với Hạ Viêm lúc này là suy nghĩ điên rồ đến dường nào, Chính Hào bị Sông Từ kéo đi với trạng thái vô hồn.
Nguyệt Nga thấy đã đạt được mục đích thì vui vẻ đỡ lấy Chính Hào nhanh chóng rời đi.
Bọn họ đi chưa bao lâu, Hạ Viêm đã sớm thoát khỏi sự khống chế nhưng hắn không đuổi theo mà chỉ cố gắng nhặt lại từng mảnh vụn thi thể của Bạch Nguyệt.
"Chị đã hứa rồi mà, ta sai rồi chị trở lại đi, đáng lẽ lúc đó ta không nên nghe lời chị bảo rằng chị sẽ ổn, ta thật sự sai rồi." Hạ Viêm dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt, tơ máu trên mắt hắn hiện lên chằng chịt.
"Vương bớt đau buồn, chúng ta sẽ trả thù cho cô ấy." Ba cái thây ma đồng thanh nói.
"Đúng, các người tùy ý mà đánh, chỉ cần bắt sống Chính Hào và Nguyệt Nga lại cho ta là được, những người còn lại các ngươi cứ thoả sức mà ăn."Hạ Viêm âm trầm phát lệnh.
Ba cái thây ma nhận lệnh liền lên đường tấn công khu C.
"Không,chỉ muốn nhìn ngươi một lúc thôi."
Hạ Viêm lỗ tai hơi đỏ, nhưng chân thì lại bước tới trước mặt cô.
Bạch Nguyệt buồn cười nhìn hắn:"Ngươi thật đáng yêu, thật không nỡ thấy ngươi buồn mà."
"Chị muốn đi đâu sao?"Hạ Viêm nắm lấy tay cô bất an hỏi.
Bạch Nguyệt búng vào trán hắn:"Đương nhiên rồi."
Hạ Viêm nắm chặt tay cô:"Chị nếu đi phải đem cả ta theo nữa."
Nhìn Hạ Viêm đáng thương nhìn cô, cô càng buồn cười:"Đi ngủ chứ đi đâu nữa,hay là ngươi muốn ngủ cùng giường với ta."
Hạ Viêm ngẩn người nhìn cô, một lúc lâu hắn mới biết mình bị cô chọc ghẹo, mặt liền đỏ như trái cà, buông tay cô ra đi lại giường mình nằm xuống.
Bạch Nguyệt cười đủ cũng chìm vào giấc ngủ, hắn vốn vẫn chưa ngủ, thấy cô ngủ hắn liền đưa mắt nhìn sang.
Hắn biết tình cảm mình dành cho cô là không hợp lệ, bởi hắn là thây ma cô lại là con người, nhưng hắn không kiềm lại được cái cảm xúc đó, trước mắt vẫn là củng cố lại binh đoàn thây ma của hắn, cho cô cuộc sống bao người mơ ước trước đã.
Ngày hôm sau vẫn như mọi ngày...
Nhưng chính Bạch Nguyệt biết, cũng đã đến lúc cô sẽ rời đi rồi, nhưng nói gì cũng phải cho Chính Hào một phần quà nữa.
Nguyệt Nga muốn gặp riêng Bạch Nguyệt để nói chuyện,Hạ Viêm ánh mắt âm trầm nhìn cô ta,dù rất sợ hãi nhưng bài test của cô ta vẫn phải hoàn thành.
Hai người đi ra một góc không ai có thể nghe lén, Nguyệt Nga liền đắc ý nói:"Cô cũng thật có bản lĩnh dám đem thây ma vào căn cứ."
"Thây ma? Cô đang nói mình đấy à."Bạch Nguyệt hài hước nở nụ cười.
Nguyệt Nga tức giận nói:"Cô mới thây ma, cả nhà cô mới là thây ma."
"Tính ra cô đã đạt được tất cả thứ cô muốn, ta cũng chẳng hề có ý sẽ lấy lại, cô còn muốn gì ở ta nữa." Bạch Nguyệt lãnh đạm, ánh mắt như nhìn vào tâm trí của cô ta.
"Hừ! Tôi chính là muốn cô chết, cô còn sống ngày nào, Chính Hào càng để ý cô chừng đó, lẽ ra khi đó tôi nên quăng cô ra chỗ nhiều thây ma hơn."
"Vậy cô đây là đang thừa nhận, ngày hôm đó cô đánh ngất ta đúng không, đã vậy còn dám nói ta bỏ rơi Chính Hào."
"Tôi làm đó thì sao, bây giờ Chính Hào cũng không còn tin tưởng cô nữa, cô đúng là sống đại như đỉa vậy."
"Nếu cô chỉ muốn nói chuyện đó với ta, thì cô nên đi gặp Chính Hào mà nói,ta và hắn đã không còn quan hệ rồi." Bạch Nguyệt mắt lãnh đạm nhìn Nguyệt Nga ghen ghét mà đáp trả, cô cũng chẳng muốn đứng đây cãi nhau với cô ta.
"Cô không tò mò ai đã lấy đi đôi bông tai của cô sao?"
"Không quan trọng, mà đừng nói là cô lấy đấy, cô đã thích như vậy thì cứ giữ luôn đi."
Thấy Bạch Nguyệt muốn rời đi cô ta liền muốn nắm lấy tay cô, bị cô né được liền té nhào xuống đất.
Nguyệt Nga liền nức nở khóc lên, Chính Hào gần đó nghe được liền chạy tới.
"Hào ca, em chỉ muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng..."
"Cô thật quá đáng!"
Bạch Nguyệt cảm nhận trên cơ thể bị bỏ thứ gì đó, theo cô thấy chắc chắn là thuốc ảo giác,cô hơi đưa mắt nhìn Nguyệt Nga đang đắc ý trong lòng Chính Hào, cô liền thuận theo tấn công tới.
Chính Hào nhanh chóng mở ra lớp bảo vệ, Bạch Nguyệt không ngưng tấn công, nhắm thẳng vào Nguyệt Nga đang được bảo vệ.
"Chính Hào, tại sao anh lại bảo vệ một con thây ma vậy?" Bạch Nguyệt cố ý như mình đã trúng ảo giác phẫn nộ nói.
"Cô ta điên rồi, Hào ca em sợ quá." Nguyệt Nga run rẩy trốn trong lòng Chính Hào.
Vì đã phải dùng sức mạnh tinh thần vào dị năng quá nhiều, Chính Hào hắn không thể nào gắng gượng được với những đợt tấn công dồn dập của cô.
Hắn liền tức giận phóng toàn lực sức mạnh, đánh bay cô ra xa, nhưng cái hắn không ngờ khi nào đã có một đám thây ma gần đó, hắn như vô tình tặng cho đám thây ma đó thứ ăn ngon.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt bị xé xác hắn như chết lặng, Hạ Viêm như phát điên lao vào đám thây ma tìm kiếm Bạch Nguyệt, hắn không ngờ chỉ có vài phút không để mắt tới cô mà hắn lại phải thấy cảnh này.
Đôi mắt hắn dần biến đổi từ hổ phách thành màu lục, phẫn nộ gầm lên:"Các ngươi phải chôn cùng cô ấy."
Sông Từ hoảng sợ nhìn sự biến đổi kia của Hạ Viêm liền nhanh chóng thi triển dị năng thời gian của mình lên Hạ Viêm làm hắn tạm thời dừng lại, liền kéo mọi người nhanh chóng rời đi.
Hắn biết nếu muốn đánh nhau với Hạ Viêm lúc này là suy nghĩ điên rồ đến dường nào, Chính Hào bị Sông Từ kéo đi với trạng thái vô hồn.
Nguyệt Nga thấy đã đạt được mục đích thì vui vẻ đỡ lấy Chính Hào nhanh chóng rời đi.
Bọn họ đi chưa bao lâu, Hạ Viêm đã sớm thoát khỏi sự khống chế nhưng hắn không đuổi theo mà chỉ cố gắng nhặt lại từng mảnh vụn thi thể của Bạch Nguyệt.
"Chị đã hứa rồi mà, ta sai rồi chị trở lại đi, đáng lẽ lúc đó ta không nên nghe lời chị bảo rằng chị sẽ ổn, ta thật sự sai rồi." Hạ Viêm dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt, tơ máu trên mắt hắn hiện lên chằng chịt.
"Vương bớt đau buồn, chúng ta sẽ trả thù cho cô ấy." Ba cái thây ma đồng thanh nói.
"Đúng, các người tùy ý mà đánh, chỉ cần bắt sống Chính Hào và Nguyệt Nga lại cho ta là được, những người còn lại các ngươi cứ thoả sức mà ăn."Hạ Viêm âm trầm phát lệnh.
Ba cái thây ma nhận lệnh liền lên đường tấn công khu C.
Danh sách chương