Tần Quân Thụy đợi cả buổi tối vẫn không thấy cô đi ra, đành ngậm ngùi cất đồ ăn vào tủ lạnh, lấy giấy ghi chú viết vài lời ghim lên mặt tủ lạnh cho cô.
Đang ngang qua phòng cô, hắn có chút hụt hẫng vẫn là trở về phòng. Hắn đâu biết cô sau một hồi đấu tranh tư tưởng đã ngủ quên lúc nào không hay.
Đợi cô tỉnh dậy đã là nữa đêm rồi, cô tắm rửa thay đồ liền đi ra ngoài tìm đồ ăn, bước xuống bếp, cô liền thấy tờ ghi chú ghim trên mặt tủ lạnh.
"Đồ ăn anh để trong tủ lạnh, em chỉ cần hâm lại là được, nếu không thích ăn hâm lại thì gõ cửa phòng anh, anh nấu món khác cho em, đừng giận anh nữa nhé. Yêu em."
Bạch Nguyệt đọc xong tờ ghi chú cô nổi hết da gà, cô vẫn là tự hâm đồ ăn vậy, cô cố gắng ăn nhanh nhất có thể để tránh phải gặp mặt Tần Quân Thụy vào lúc này.
Tần Quân Thụy vốn không hề ngủ, hắn nghe được tiếng cô mở cửa lẫn lục đục trong bếp, nhưng hắn phải kiềm chế bản thân không bước ra làm cô khó xử.
Nhưng chỉ hơn 5 phút sau hắn đã nghe cửa phòng cô đóng lại, hắn vẫn là không tin được vào tai mình, cô đây là sợ gặp hắn sao. Tần Quân Thụy cứ như vậy mà mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, hắn vẫn chở Bạch Nguyệt đi học như bình thường, hắn muốn hôn một cái nhưng cô chỉ hôn nhẹ lên má hắn liền bước ra khỏi xe, làm cảm giấc hụt hẫng trong lòng hắn càng tăng cao.
Bạch Nguyệt cũng thấy hắn có chút bơ phờ chắc là do mất ngủ, nhưng cô không thể mềm lòng vào lúc này, cô không muốn chỉ vì một giây mở lòng mà chọn sai người, cô chắc chắn bản thân sẽ không còn cơ hội nữa.
Tần Quân Thụy ở nhà ngồi trầm tư trên ghế sofa trong phòng khách, mèo con lại xuất hiện an ủi hắn: "Chủ nhân, tôi nói rồi mà, người cũng thấy kết quả ở những thế giới cô ấy xuyên qua rồi mà."
"Cô ấy cũng đã qua lại với nhân bản của người rất nhiều thế giới nhưng chỉ có những thế giới về sau cô ấy mới bắt đầu có tình cảm với nhân bản của người."
"Tôi khuyên ngài phải thể hiện cho cô ấy thấy người yêu cô ấy như thế nào, kiểu giống như Cố Trạch Dương vậy, mưa dầm thấm đất, hoặc như Hạ Viêm ân cần, còn Mộ Hàn chính là sự kiên nhẫn không hấp tấp."
Tần Quân Thụy thở dài hơi gật đầu, là do hắn quá nóng lòng rồi, hắn luôn nghĩ khi cô đã quen thuộc với nhân bản của hắn, thì đến khi gặp bản thể như hắn cô sẽ nhanh chóng chấp nhận hắn, nhưng hắn đã lầm.
"Cảm ơn ngươi, A Miêu."
"Chủ nhân, tôi cũng nhắc người, sau một tháng người phải trở về Trung tâm thời không, người chỉ cần làm một tháng bọn họ sẽ tiếp tục cho người nghĩ 2 tháng."
"Nếu ta không làm thì sao, ta không thể bỏ Bạch Nguyệt ở đây một mình được." Một tháng đối với hắn không phải là dài, nhưng hắn đang trong thời gian bồi dưỡng tình cảm đi như vậy, tình cảm hắn bồi đắp lại thành công cốc rồi.
"Bọn họ bảo sẽ xoá sổ Bạch Nguyệt, nếu người cương quyết không trở về làm việc, điều kiện kia cho người đã là quá nhân nhượng rồi."
"Đám lão già chết tiệt đó." Tần Quân Thụy trầm mặt nói.
"Chủ nhân, người sau 1 tháng nghỉ phép người sẽ chọn cái nào." Mèo con cũng chỉ là người truyền đạt, đám người kia sẽ không dám làm gì động đến chủ nhân của nó, nhưng Bạch Nguyệt thì khác hoàn toàn.
Chủ nhân bao nhiêu năm qua không hề bị nắm đằng cán bây giờ lại khổ sở như thế này, đúng là một khi bị con quỷ tình yêu vướng vào thì chỉ có khổ mà thôi.
"Ngươi nói với họ, sau một tháng ta sẽ trở về, nhưng chỉ cần trong một tháng ta vắng mặt ở thế giới này mà Bạch Nguyệt có chuyện gì, ta thề bọn họ cũng sẽ gánh chịu cùng hậu quả."
"Vâng, chủ nhân." Mèo con nhận mệnh liền biến mất.
Tần Quân Thụy trầm mặt một lúc cũng ăn uống rồi vào phòng nghỉ ngơi, đợi chờ thời gian trôi tới chiều còn đi rước cô.
Về phía Bạch Nguyệt, sau khi vào lớp cái đuôi Thư Di mới xuất hiện chạy ngay lại trước mặt cô nói: "Bạch Nguyệt, cái tên hôm qua kiếm chuyện với cậu, hôm nay không thấy tới trường."
"Tớ cứ lo hắn sẽ nói với ba hắn đuổi học cậu không đấy?"
Bạch Nguyệt hơi nhướng mày nhưng không hề nhìn Thư Di, cô cũng không tò mò chuyện đó làm gì, miễn sao không ai tới kiếm chuyện với cô là được.
Thư Di thấy cô không quan tâm cũng ngồi xuống chuẩn bị đồ để bắt đầu vào buổi học.
Một ngày bình thường lại trôi qua, đó Bạch Nguyệt cũng không thích nói chuyện nên Thư Di và cô cũng chẳng nói gì với nhau.
Tới giờ cơm trưa, khi hai người đã tìm được chỗ ngồi ăn ưng ý, Thư Di mở lời: "Cái người đưa rước cậu đi học thật sự là con cậu sao?"
"Cậu giả ngốc hay ngốc thật vậy!" Bạch Nguyệt hơi nhướng mày nhìn Thư Di ngồi đối diện.
"À tớ hiểu rồi." Thư Di ngại ngùng cười, cuối đầu ăn cơm.
Bạch Nguyệt chỉ nở nụ cười khó hiểu rồi thu lại nụ cười ấy tập trung ăn cơm.
Thư Di sau đó không hỏi cô thêm một câu ngu ngốc nào nữa, làm cô khá hài lòng.
Còn Tần Quân Thụy sau ngày hôm qua cũng không đòi hỏi cô quá đáng, xin hôn một cái cũng chỉ là đơn thuần hôn lên môi một cái rồi thôi.
Thời gian trôi, cũng gần qua 1 tháng, cô thấy Tần Quân Thụy có chút khó hiểu nhìn cô.
Cô có chút khó chịu đành mở miệng hỏi: "Anh có vấn đề gì thì nói đi, sao cứ nhìn em như thế vậy?"
"Ngày mai anh phải đi làm lại rồi."
"Tốt chứ sao,..."
Bạch Nguyệt chưa nói hết câu hắn rầu rĩ cắt ngang lời cô nói: "Anh sẽ phải rời xa em tận 1 tháng, anh sẽ nhớ em chết mất, em sẽ nhớ anh chứ?"
"Không." Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nhàn nhạt đáp lại hắn.
Tần Quân Thụy rầu rĩ không vui nhìn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh mình: "Em thật lạnh lùng mà, nhưng anh lỡ yêu em rồi biết làm sao được, ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ,đồ ăn anh để sẵn trong tủ lạnh rồi đấy, anh sẽ cho ngươi lái xe đưa em đi học, nhớ là anh nhắn tin phải trả lời anh đó, không được im lặng, có chuyện gì cũng phải nhắn anh biết, anh sẽ về ngay."
"Anh cứ như mẹ em vậy, em đâu còn nhỏ nữa." Bạch Nguyệt lấy tay bịch miệng hắn lại, nhưng lại bị hắn dùng lưỡi liếm lên lòng bàn tay, cô rùng mình một cái liền rút tay về, lườm hắn.
"Em nhớ hết chưa?"
"Biết rồi, khi nào anh sẽ về?" Bạch Nguyệt nhăn mặt nhìn hắn, sau đó vẫn mở lời hỏi hắn.
"Sau 1 tháng anh sẽ về."
"Vậy thì cũng phải ăn uống đầy đủ vào, làm việc vừa thôi đừng để bản thân mệt mỏi quá." Bạch Nguyệt quan tâm nói vài lời.
Tần Quân Thụy tươi cười ôm lấy cô: "Anh sẽ cố gắng về sớm, A Nguyệt của anh phải ngoan đấy, đừng có nhớ anh lại khóc nhè, anh sẽ đau lòng lắm."
"Ai khóc nhè, anh thì có." Bạch Nguyệt bực dộc ngắt hắn một cái ngay eo, hắn chỉ cười ôm cô.
Hắn biết chứ, cô là một cô gái mạnh mẽ, hắn thật lòng cũng muốn nhìn thấy cô khóc một, yếu đuối một chút để hắn có thể đứng ra dỗ dành cô.
Nhưng cuối cùng kẻ được dỗ dành luôn là hắn, biết làm sao được hắn không làm vậy có khi sẽ bị cô đá đít lâu rồi.
"Thật sự không muốn đi làm mà." Tần Quân Thụy rầu rĩ ôm ngang Bạch Nguyệt.
"Anh nói gì?" Bạch Nguyệt lườm hắn một cái, hắn liền cười cười không nói nữa.
Ngày hôm sau, Tần Quân Thụy vẫn chở cô đi học, trước khi cô xuống xe cô sẽ hôn lên má hắn một cái, nhưng lần này hắn làm nũng muốn cô hôn lên môi.
Bạch Nguyệt cũng chiều hôn một cái, liền bước xuống xe không quên nói: "Bảo trọng sức khoẻ."
"Anh biết rồi, anh thật sự không muốn đi chút nào."
"Không được lười biếng." Bạch Nguyệt trừng hắn một cái, liền xoay người bước vào trong trường.
Tần Quân Thụy nhìn theo bóng dáng cô khuất dạng trong trường mới chậm chạp rời đi.
Tần Quân Thụy vừa trở lại trung tâm thời không, hắn liền bị lôi vào giải quyết một mớ hỗn độn tồn động khi hắn vắng mặt.
Cũng 1 năm lẻ 1 tháng hắn không làm việc, nhìn đóng file trên màn hình ảo, sắc mặt của hắn đã trầm đến cực điểm.
Cái làm hắn muốn nổi điên nhất không phải công việc nhiều, mà là chỉ vấn đề nhỏ nhặt nhất đám người kia cũng không giải quyết được, mà để đó cho hắn làm.
Ngày hôm đó, Tần Quân Thụy phải mở cuộc họp gấp cả công ty, ai nấy đều lạnh sống lưng khi nhìn thấy nét mặt đang tươi cười nhưng đen tuyền của hắn.
"Hình như cái trung tâm này, không có tôi, thì chắn chắc không làm việc được đúng không?" Tần Quân Thụy cười tươi nhìn từng người có mặt trong buổi họp.
"Cái này, Tần tổng à! Bọn tôi chỉ bị ép thôi, mấy sếp ở trên bảo chúng tôi phải để việc đó cho người làm, bọn tôi không dám cãi." Một nhân viên công tác rụt rè lên tiếng.
"Hay cho câu không dám cãi, bảo mấy lão già đó tới đây cho ta, A Miêu."
"Vâng chủ nhân."
Mèo con biến mất một lúc, đến khi quay lại thì đi theo là 5 vị khác, trong miệng hắn luôn gọi lão già nhưng bọn họ nhìn cũng chỉ hơn 35 tuổi.
"Nào nào, Tiểu Thụy bé bỏng ai làm cưng tức giận như vậy?" Một giọng nữ kiều mị vang lên.
"Mẫn Hoa tất cả là ý của bà đúng không?" Tần Quân Thụy trầm mặt nhìn người phụ nữ ẻo lả trước mắt.
"Ấy...phải gọi là chị chứ? Tiểu Thụy lại hay quên rồi." Mẫn Hoa chau mày tươi cười nhắc nhở hắn.
"Bà vẫn là xem lại tuổi tác của mình, tôi chỉ kêu bà bằng chị nếu bà lớn hơn tôi 10 tuổi."
Tần Quân Thụy đề cập đến tuổi tác như cây giáo cắm chặt trên người Mẫn Hoa, nhìn bà ta chỉ như không quá 30 nhưng thật ra là đã gần 60 tuổi rồi.
"Mẫn Hoa, em vẫn là đừng để ý lời tên nhóc đó nói." Một người trong số 4 người còn lại lên tiếng.
"Cẩm Thành, cảm ơn anh." Mẫn Hoa gượng ép nở nụ cười.
Ba người còn lại là Trương Tấn, Kiều Y Na và Cao Khải Trạch.
Kiều Y Na và Cao Khải Trạch chỉ đứng xem kịch không can dự, chỉ có Trương Tấn mở lời: "Quân Thụy, cậu chỉ cần sự lý những công việc khó và cần gấp, còn lại cứ chuyển xuống cho nhân viên công tác làm."
"Anh Trương Tấn,..." Mẫn Hoa cắn môi nhìn ông ta.
Trương Tấn lạnh nhạt nhắc nhở: "Ta quá dung túng em rồi, về nhà kiểm điểm lại bản thân, ta không muốn chỗ làm việc lại thành chỉ một người làm việc, em hiểu chưa.Nếu em còn cố ý kiếm chuyện, thì em đi mà làm hết đi, ta nói trước nội quy trung tâm này đề ra không phải để trưng."
"Em biết rồi."Mẫn Hoa bị chỉ trích trước mặt toàn thể nhân viên làm hận ý trong lòng bà tăng vọt, nhưng bên ngoài chỉ lộ vẻ nhịn nhục đáng thương.
Đang ngang qua phòng cô, hắn có chút hụt hẫng vẫn là trở về phòng. Hắn đâu biết cô sau một hồi đấu tranh tư tưởng đã ngủ quên lúc nào không hay.
Đợi cô tỉnh dậy đã là nữa đêm rồi, cô tắm rửa thay đồ liền đi ra ngoài tìm đồ ăn, bước xuống bếp, cô liền thấy tờ ghi chú ghim trên mặt tủ lạnh.
"Đồ ăn anh để trong tủ lạnh, em chỉ cần hâm lại là được, nếu không thích ăn hâm lại thì gõ cửa phòng anh, anh nấu món khác cho em, đừng giận anh nữa nhé. Yêu em."
Bạch Nguyệt đọc xong tờ ghi chú cô nổi hết da gà, cô vẫn là tự hâm đồ ăn vậy, cô cố gắng ăn nhanh nhất có thể để tránh phải gặp mặt Tần Quân Thụy vào lúc này.
Tần Quân Thụy vốn không hề ngủ, hắn nghe được tiếng cô mở cửa lẫn lục đục trong bếp, nhưng hắn phải kiềm chế bản thân không bước ra làm cô khó xử.
Nhưng chỉ hơn 5 phút sau hắn đã nghe cửa phòng cô đóng lại, hắn vẫn là không tin được vào tai mình, cô đây là sợ gặp hắn sao. Tần Quân Thụy cứ như vậy mà mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, hắn vẫn chở Bạch Nguyệt đi học như bình thường, hắn muốn hôn một cái nhưng cô chỉ hôn nhẹ lên má hắn liền bước ra khỏi xe, làm cảm giấc hụt hẫng trong lòng hắn càng tăng cao.
Bạch Nguyệt cũng thấy hắn có chút bơ phờ chắc là do mất ngủ, nhưng cô không thể mềm lòng vào lúc này, cô không muốn chỉ vì một giây mở lòng mà chọn sai người, cô chắc chắn bản thân sẽ không còn cơ hội nữa.
Tần Quân Thụy ở nhà ngồi trầm tư trên ghế sofa trong phòng khách, mèo con lại xuất hiện an ủi hắn: "Chủ nhân, tôi nói rồi mà, người cũng thấy kết quả ở những thế giới cô ấy xuyên qua rồi mà."
"Cô ấy cũng đã qua lại với nhân bản của người rất nhiều thế giới nhưng chỉ có những thế giới về sau cô ấy mới bắt đầu có tình cảm với nhân bản của người."
"Tôi khuyên ngài phải thể hiện cho cô ấy thấy người yêu cô ấy như thế nào, kiểu giống như Cố Trạch Dương vậy, mưa dầm thấm đất, hoặc như Hạ Viêm ân cần, còn Mộ Hàn chính là sự kiên nhẫn không hấp tấp."
Tần Quân Thụy thở dài hơi gật đầu, là do hắn quá nóng lòng rồi, hắn luôn nghĩ khi cô đã quen thuộc với nhân bản của hắn, thì đến khi gặp bản thể như hắn cô sẽ nhanh chóng chấp nhận hắn, nhưng hắn đã lầm.
"Cảm ơn ngươi, A Miêu."
"Chủ nhân, tôi cũng nhắc người, sau một tháng người phải trở về Trung tâm thời không, người chỉ cần làm một tháng bọn họ sẽ tiếp tục cho người nghĩ 2 tháng."
"Nếu ta không làm thì sao, ta không thể bỏ Bạch Nguyệt ở đây một mình được." Một tháng đối với hắn không phải là dài, nhưng hắn đang trong thời gian bồi dưỡng tình cảm đi như vậy, tình cảm hắn bồi đắp lại thành công cốc rồi.
"Bọn họ bảo sẽ xoá sổ Bạch Nguyệt, nếu người cương quyết không trở về làm việc, điều kiện kia cho người đã là quá nhân nhượng rồi."
"Đám lão già chết tiệt đó." Tần Quân Thụy trầm mặt nói.
"Chủ nhân, người sau 1 tháng nghỉ phép người sẽ chọn cái nào." Mèo con cũng chỉ là người truyền đạt, đám người kia sẽ không dám làm gì động đến chủ nhân của nó, nhưng Bạch Nguyệt thì khác hoàn toàn.
Chủ nhân bao nhiêu năm qua không hề bị nắm đằng cán bây giờ lại khổ sở như thế này, đúng là một khi bị con quỷ tình yêu vướng vào thì chỉ có khổ mà thôi.
"Ngươi nói với họ, sau một tháng ta sẽ trở về, nhưng chỉ cần trong một tháng ta vắng mặt ở thế giới này mà Bạch Nguyệt có chuyện gì, ta thề bọn họ cũng sẽ gánh chịu cùng hậu quả."
"Vâng, chủ nhân." Mèo con nhận mệnh liền biến mất.
Tần Quân Thụy trầm mặt một lúc cũng ăn uống rồi vào phòng nghỉ ngơi, đợi chờ thời gian trôi tới chiều còn đi rước cô.
Về phía Bạch Nguyệt, sau khi vào lớp cái đuôi Thư Di mới xuất hiện chạy ngay lại trước mặt cô nói: "Bạch Nguyệt, cái tên hôm qua kiếm chuyện với cậu, hôm nay không thấy tới trường."
"Tớ cứ lo hắn sẽ nói với ba hắn đuổi học cậu không đấy?"
Bạch Nguyệt hơi nhướng mày nhưng không hề nhìn Thư Di, cô cũng không tò mò chuyện đó làm gì, miễn sao không ai tới kiếm chuyện với cô là được.
Thư Di thấy cô không quan tâm cũng ngồi xuống chuẩn bị đồ để bắt đầu vào buổi học.
Một ngày bình thường lại trôi qua, đó Bạch Nguyệt cũng không thích nói chuyện nên Thư Di và cô cũng chẳng nói gì với nhau.
Tới giờ cơm trưa, khi hai người đã tìm được chỗ ngồi ăn ưng ý, Thư Di mở lời: "Cái người đưa rước cậu đi học thật sự là con cậu sao?"
"Cậu giả ngốc hay ngốc thật vậy!" Bạch Nguyệt hơi nhướng mày nhìn Thư Di ngồi đối diện.
"À tớ hiểu rồi." Thư Di ngại ngùng cười, cuối đầu ăn cơm.
Bạch Nguyệt chỉ nở nụ cười khó hiểu rồi thu lại nụ cười ấy tập trung ăn cơm.
Thư Di sau đó không hỏi cô thêm một câu ngu ngốc nào nữa, làm cô khá hài lòng.
Còn Tần Quân Thụy sau ngày hôm qua cũng không đòi hỏi cô quá đáng, xin hôn một cái cũng chỉ là đơn thuần hôn lên môi một cái rồi thôi.
Thời gian trôi, cũng gần qua 1 tháng, cô thấy Tần Quân Thụy có chút khó hiểu nhìn cô.
Cô có chút khó chịu đành mở miệng hỏi: "Anh có vấn đề gì thì nói đi, sao cứ nhìn em như thế vậy?"
"Ngày mai anh phải đi làm lại rồi."
"Tốt chứ sao,..."
Bạch Nguyệt chưa nói hết câu hắn rầu rĩ cắt ngang lời cô nói: "Anh sẽ phải rời xa em tận 1 tháng, anh sẽ nhớ em chết mất, em sẽ nhớ anh chứ?"
"Không." Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nhàn nhạt đáp lại hắn.
Tần Quân Thụy rầu rĩ không vui nhìn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh mình: "Em thật lạnh lùng mà, nhưng anh lỡ yêu em rồi biết làm sao được, ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ,đồ ăn anh để sẵn trong tủ lạnh rồi đấy, anh sẽ cho ngươi lái xe đưa em đi học, nhớ là anh nhắn tin phải trả lời anh đó, không được im lặng, có chuyện gì cũng phải nhắn anh biết, anh sẽ về ngay."
"Anh cứ như mẹ em vậy, em đâu còn nhỏ nữa." Bạch Nguyệt lấy tay bịch miệng hắn lại, nhưng lại bị hắn dùng lưỡi liếm lên lòng bàn tay, cô rùng mình một cái liền rút tay về, lườm hắn.
"Em nhớ hết chưa?"
"Biết rồi, khi nào anh sẽ về?" Bạch Nguyệt nhăn mặt nhìn hắn, sau đó vẫn mở lời hỏi hắn.
"Sau 1 tháng anh sẽ về."
"Vậy thì cũng phải ăn uống đầy đủ vào, làm việc vừa thôi đừng để bản thân mệt mỏi quá." Bạch Nguyệt quan tâm nói vài lời.
Tần Quân Thụy tươi cười ôm lấy cô: "Anh sẽ cố gắng về sớm, A Nguyệt của anh phải ngoan đấy, đừng có nhớ anh lại khóc nhè, anh sẽ đau lòng lắm."
"Ai khóc nhè, anh thì có." Bạch Nguyệt bực dộc ngắt hắn một cái ngay eo, hắn chỉ cười ôm cô.
Hắn biết chứ, cô là một cô gái mạnh mẽ, hắn thật lòng cũng muốn nhìn thấy cô khóc một, yếu đuối một chút để hắn có thể đứng ra dỗ dành cô.
Nhưng cuối cùng kẻ được dỗ dành luôn là hắn, biết làm sao được hắn không làm vậy có khi sẽ bị cô đá đít lâu rồi.
"Thật sự không muốn đi làm mà." Tần Quân Thụy rầu rĩ ôm ngang Bạch Nguyệt.
"Anh nói gì?" Bạch Nguyệt lườm hắn một cái, hắn liền cười cười không nói nữa.
Ngày hôm sau, Tần Quân Thụy vẫn chở cô đi học, trước khi cô xuống xe cô sẽ hôn lên má hắn một cái, nhưng lần này hắn làm nũng muốn cô hôn lên môi.
Bạch Nguyệt cũng chiều hôn một cái, liền bước xuống xe không quên nói: "Bảo trọng sức khoẻ."
"Anh biết rồi, anh thật sự không muốn đi chút nào."
"Không được lười biếng." Bạch Nguyệt trừng hắn một cái, liền xoay người bước vào trong trường.
Tần Quân Thụy nhìn theo bóng dáng cô khuất dạng trong trường mới chậm chạp rời đi.
Tần Quân Thụy vừa trở lại trung tâm thời không, hắn liền bị lôi vào giải quyết một mớ hỗn độn tồn động khi hắn vắng mặt.
Cũng 1 năm lẻ 1 tháng hắn không làm việc, nhìn đóng file trên màn hình ảo, sắc mặt của hắn đã trầm đến cực điểm.
Cái làm hắn muốn nổi điên nhất không phải công việc nhiều, mà là chỉ vấn đề nhỏ nhặt nhất đám người kia cũng không giải quyết được, mà để đó cho hắn làm.
Ngày hôm đó, Tần Quân Thụy phải mở cuộc họp gấp cả công ty, ai nấy đều lạnh sống lưng khi nhìn thấy nét mặt đang tươi cười nhưng đen tuyền của hắn.
"Hình như cái trung tâm này, không có tôi, thì chắn chắc không làm việc được đúng không?" Tần Quân Thụy cười tươi nhìn từng người có mặt trong buổi họp.
"Cái này, Tần tổng à! Bọn tôi chỉ bị ép thôi, mấy sếp ở trên bảo chúng tôi phải để việc đó cho người làm, bọn tôi không dám cãi." Một nhân viên công tác rụt rè lên tiếng.
"Hay cho câu không dám cãi, bảo mấy lão già đó tới đây cho ta, A Miêu."
"Vâng chủ nhân."
Mèo con biến mất một lúc, đến khi quay lại thì đi theo là 5 vị khác, trong miệng hắn luôn gọi lão già nhưng bọn họ nhìn cũng chỉ hơn 35 tuổi.
"Nào nào, Tiểu Thụy bé bỏng ai làm cưng tức giận như vậy?" Một giọng nữ kiều mị vang lên.
"Mẫn Hoa tất cả là ý của bà đúng không?" Tần Quân Thụy trầm mặt nhìn người phụ nữ ẻo lả trước mắt.
"Ấy...phải gọi là chị chứ? Tiểu Thụy lại hay quên rồi." Mẫn Hoa chau mày tươi cười nhắc nhở hắn.
"Bà vẫn là xem lại tuổi tác của mình, tôi chỉ kêu bà bằng chị nếu bà lớn hơn tôi 10 tuổi."
Tần Quân Thụy đề cập đến tuổi tác như cây giáo cắm chặt trên người Mẫn Hoa, nhìn bà ta chỉ như không quá 30 nhưng thật ra là đã gần 60 tuổi rồi.
"Mẫn Hoa, em vẫn là đừng để ý lời tên nhóc đó nói." Một người trong số 4 người còn lại lên tiếng.
"Cẩm Thành, cảm ơn anh." Mẫn Hoa gượng ép nở nụ cười.
Ba người còn lại là Trương Tấn, Kiều Y Na và Cao Khải Trạch.
Kiều Y Na và Cao Khải Trạch chỉ đứng xem kịch không can dự, chỉ có Trương Tấn mở lời: "Quân Thụy, cậu chỉ cần sự lý những công việc khó và cần gấp, còn lại cứ chuyển xuống cho nhân viên công tác làm."
"Anh Trương Tấn,..." Mẫn Hoa cắn môi nhìn ông ta.
Trương Tấn lạnh nhạt nhắc nhở: "Ta quá dung túng em rồi, về nhà kiểm điểm lại bản thân, ta không muốn chỗ làm việc lại thành chỉ một người làm việc, em hiểu chưa.Nếu em còn cố ý kiếm chuyện, thì em đi mà làm hết đi, ta nói trước nội quy trung tâm này đề ra không phải để trưng."
"Em biết rồi."Mẫn Hoa bị chỉ trích trước mặt toàn thể nhân viên làm hận ý trong lòng bà tăng vọt, nhưng bên ngoài chỉ lộ vẻ nhịn nhục đáng thương.
Danh sách chương