CHƯƠNG 102 PN3

Hà Duy vuột mất chín trăm năm đằng đẵng, nếu như ở xã hội hiện đại, đây quả là quãng thời gian khó mà tưởng tượng nổi, đủ khiến một người hoàn toàn thoát ly xã hội, bị cô lập triệt để, thậm chí sống cũng chả khác gì chết.



Nhưng hên là cậu ở đại lục Đấu Linh, tại đây, chỉ cần tu vi đạt tới kỳ tiên cảnh, tuổi thọ sẽ kéo dài vô hạn. Chín trăm năm rất dài, nhưng chưa đến mức khiến người quen của Hà Duy xa rời thế gian này.

Chẳng qua là cô bé con lớn lên thành đại mỹ nhân, nhóc con ương bướng cũng thành chủ một gia đình chững chạc đáng tin, sau lại kết hôn sinh con.

Vân Uyển Nhi với Đan Vũ bên nhau, Hà Duy cũng chẳng lấy làm kinh ngạc, chuyện làm Hà Duy hết hồn đến xém rớt cằm là Mai Thiệu cơ!

Vốn tưởng Mai Thiệu vẫn bị nhốt ở làng Phi Linh, song thực chất từ gần bảy trăm năm trước, Đoan Thanh đã thu hồi Vân Tủy, mà làng Phi Linh cũng về hẳn đại lục Đấu Linh, Mai Thiệu tự nhiên cũng vững vàng đáp xuống đất rồi.

Y dừng chân tại làng Phi Linh tròn hai trăm năm, đã sớm quen thuộc cuộc sống nơi ấy, ngoại trừ nhớ thương gia đình và lo lắng cho Hà Duy, thiệt đúng là chẳng có vấn đề chi trắc trở.

Thậm chí còn yêu đương nữa kia mà, đối phương là thủ lĩnh của thôn láng giềng, một giống đực trẻ trung anh tuấn. Hắn có tham dự sự kiện biển Vô Vọng bạo động, nhờ nắm giữ sức mạnh cường hãn nên hắn là giống đực cuối cùng rời khỏi đảo Phi Linh. Cũng chính bởi thế mà hắn bị thương nặng, rơi xuống rừng, sau được Mai Thiệu nhặt về.

Trong thôn của Tân Nại Nhĩ chả có lấy một giống cái, nên vừa liếc thấy đại mỹ nhân Mai Thiệu, tức thì chết mê chết mệt đến quên luôn lối về, thương thế lành rồi liền ở lì nhà Mai Thiệu không chịu đi…

Tân Nại Nhĩ không hổ là lão xử nam ba trăm năm, vì theo đuổi vợ mà không tiếc vứt bỏ tiết tháo, đột phá hạn cuối, nhờ vào bản mặt dày cui siêu phàm thoát tục mà xuất ra đủ chiêu trò như giả bộ mất trí nhớ, vờ vịt bất lực, giả đò đáng thương.

Từng Phi Linh đều đẹp như tranh, Tân Nại Nhĩ tóc vàng mắt xanh, diện mạo rạng rỡ tựa ánh mặt trời. Mai Thiệu tự nhận là đàn ông, đàn ông đều sợ mềm yếu, Tân Nại Nhĩ không biết xấu hổ liều mạng bán manh, Mai Thiệu thực tình không có cách đuổi hắn đi.

Cứ vầy cứ thế cứ vậy sống chung hơn nửa năm, Tân Nại Nhĩ bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng lại ngấm ngầm hạ gục tất tật đối thủ cạnh tranh, khiến xung quanh Mai Thiệu không còn bóng dáng giống đực nào xuất hiện.

Mai Thiệu cảm thấy, úi chà, tháng ngày yên bình hơn nhiều rồi, thành thử dòm Tân Nại Nhĩ cũng thấy thuận mắt hơn.

Tân Nại Nhĩ độc thân lâu như vậy, dù rằng thèm lắm, nhưng khả năng nhẫn nhịn cũng thiệt phi phàm, mắt thấy vợ sắp chấp nhận mình, hắn kiên cường nhịn tiếp, rồi cứ thế nhịn suốt hai trăm năm…

Biến cố phát sinh lúc Đoan Thanh thu hồi Vân Tủy.

Nơi này sắp phải bàn giao lại rồi, Phi Linh tộc cũng không phải dân bản địa của đại lục Đấu Linh, họ ra đời vào thời khắc Linh Thủy thiên tôn ngã xuống.

Hàng vạn hàng nghìn cánh chim rơi xuống ngưng tụ thành Trúc Uyên, đồng thời cũng tạo nên hàng vạn hàng nghìn Phi Linh tộc. Vân Tủy là thánh vật nhận chủ, nó bảo vệ những hậu duệ của thần, rồi tìm được làng Phi Linh trên bầu trời, bấy giờ mới giúp bọn họ từ từ sinh sôi nảy nở.

Để ngưng tụ hồn phách của Hà Duy, Đoan Thanh cần Vân Tủy hỗ trợ, thế nên mới giải phóng Phi Linh tộc.

Phi Linh tộc rơi xuống đại lục Đấu Linh, cảnh tượng này cực giống Băng Tộc năm xưa.

Tướng mạo tuyệt đẹp, cố tình lại yếu đuối nhu nhược (không có Đấu Linh), đây quả là vật cưng quý báu khiến người ta chạy theo như vịt.

Song sự thật hoàn toàn ngược lại, bản thân Phi Linh tộc toàn linh thể, lúc trước tưởng rằng Vân Tủy áp chế, bọn họ chỉ lo tăng cường khí lực, hôm nay hạ xuống đại lục, thoáng cái bộc phát lực lượng mạnh mẽ. Hơn nữa vì thiên tôn hồi sinh, bọn họ cũng thành đội thân vệ độc hữu của hắn.

Đó là một đội ngũ khiến người ta rúng động, nếu không vì Hà Duy, Đoan Thanh dư sức làm sinh linh đại Đấu Linh đồ thán chỉ bằng bọn họ.

Phi Linh tộc sáp nhập đại lục Đấu Linh, Mai Thiệu cũng trở về Mai gia. Dẫu xa cách hai trăm năm, nhưng cha mẹ người nhà đều còn sống, Mai Thiệu khóc rống một trận ra trò, sau lại biết chuyện Hà Duy hồn tán, không khỏi bi thương thêm lần nữa. Cũng may Đoan Thanh còn nhớ y, sai người gởi thư cho y, bấy giờ Mai Thiệu mới an tâm.

Có người đàn ông kia, y tin rằng Hà Duy sẽ sống lại.

Sau nữa, chính là hơn trăm năm yêu hận vướng mắc.

Hà Duy hỏi hồi lâu, song Mai Thiệu lại đáp hàm hồ, thật không muốn trả lời lắm.

Nhưng dù vậy, Hà Duy cũng láng máng đoán được chút đỉnh.

Mai Thiệu có một sư thúc, dù vai vế lớn hơn y một bậc, nhưng kỳ thực tuổi cũng xấp xỉ. Hai người lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, bình thường không thể so được.

Mai Thiệu mất tích suốt hai trăm năm, Mai Thanh liền tìm y hai trăm năm, dẫu cha mẹ Mai Thiệu đã sắp tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn không ngừng tìm kiếm.

Cho đến khi Phi Linh tộc xuất hiện, Mai Thiệu về nhà.

Mai Thanh là người đầu tiên thấy y, chẳng qua cũng đồng thời bắt gặp một nam tử sau lưng y.

Mái tóc dài vàng kim chói lóa như ánh mặt trời, đôi mắt tựa suối sâu xanh thẳm, và cả cánh chim trắng muốt đại diện cho huyết mạch của thần đang dang rộng.

Ấy là một Phi Linh tộc, ngoài ra còn là một nam tử có cử chỉ thân mật với Thiệu nhi của hắn.

Đằng sau niềm vui sướng khổng lồ chính là cảnh còn người mất.

Mai Thanh chưa bao giờ kể hai trăm năm nay mình làm gì, nhưng cha mẹ Mai Thiệu lại không thể im lặng.

Tình cảm Mai Thanh dành cho Mai Thiệu, bọn họ đều thấy rõ. Dù đều là thân nam nhi, song tuổi thọ của người tu luyện vốn dài, mà cảnh giới càng cao, năng lực sinh đẻ càng kém. Họ cũng muốn bế cháu, nhưng Mai Thanh trả giá nhiều đến thế, nếu Mai Thiệu cũng có ý với hắn, họ sẽ không ngăn cản. Có thể sánh bước cùng người chân tâm mới không cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa dòng chảy tháng năm dài dằng dặc.

Ai ai cũng nói thế, Mai Thiệu lại triệt để ngẩn ngơ.

Đã qua hơn hai trăm năm, từ lâu y đã không còn là thiếu niên nhanh nhẹn ấy nữa, cũng thông thấu rất nhiều chuyện.

Thuở thiếu thời, y cũng tỉnh tỉnh mê mê mà thích sư thúc.

Hiềm nỗi… hai trăm năm rồi… y…

Tân Nại Nhĩ.

Hắn… gắn bó bên mình hai trăm năm.

Nói tới đây, Mai Thiệu thực sự nói không nổi nữa, Hà Duy cũng chẳng nhẫn tâm hỏi tiếp.

Bởi cậu biết kết quả, Mai Thiệu đến với Tân Nại Nhĩ, Mai Thanh đã rời Mai gia, đi đâu không ai rõ.

Hà Duy thở dài một hơi.

Mai Thanh kiếm tìm và chờ đợi Mai Thiệu hai trăm năm.

Tân Nại Nhĩ ở bên Mai Thiệu hai trăm năm.

Mà cuối cùng, Mai Thiệu lựa chọn người đã ở bên mình.

Có đôi khi, tình cảm thật khó mà diễn tả thành lời, nó gắn kết vô cùng chặt chẽ với số mệnh.

Nghĩ thế, Hà Duy lại thấy sờ sợ.

Chín trăm năm, thời gian cậu và Đoan Thanh bỏ lỡ còn dài hơn Mai Thiệu với Mai Thanh nhiều, nhưng may là Đoan Thanh một mực chờ đợi cậu, thật may, thật may.

***

Thích nghi với sinh hoạt sau tỉnh dậy rồi, Hà Duy lại chăm chăm xoắn xuýt một chuyện, thay vì nói là xoắn xuýt, chẳng bằng bảo là tiếc nuối.

Cậu rất muốn biết, thời điểm bốn người họ mới dung hợp, liệu có phải rối loạn lắm không? Nhịn rồi nhịn mãi, thật đúng là ngứa ngáy khó ở, thế rồi vào một lần này nọ này kia xong, nhè lúc Đoan Thanh đang vui, cậu tựa lên cánh tay hắn, rốt cuộc mở miệng hỏi.

Đoan Thanh rủ mắt nhìn cậu, cười khẽ một tiếng: “Vậy em có thể cho ta biết em thích ai nhất không?”

Hà Duy loáng cái bị chọt trúng, bứt rứt hồi lâu, mãi chẳng dám trả lời.

“Lăng Vân Dực? Tống Đoan Nghi? Trúc Uyên hay Lê Viêm?”

Hắn hỏi nhẹ nhàng chậm rãi tới vậy, mà Hà Duy lại chỉ biết chớp mắt.

Vấn đề này thiệt tình khó trả lời quá nha! Trả lời kiểu chi cũng sai, ngay cả đáp án vạn năng “đều thích” cũng không được, tình yêu là một một, đều thích là cái khỉ gì!

Giả như tự nói với mình… thiệt ra Hà Duy cũng thốt không nên lời.

Nếu cậu biết bọn họ không phải một người, vậy cậu có thể khẳng định rằng, cậu thích Lăng Vân Dực.

Nhưng khi biết họ là một người xong, cậu lại có loại cảm giác “té ra là thế”.

Phải ha, họ đích xác nên là một người, tách ra người nào cũng thành không hoàn chỉnh, dung hợp mới là một người chân chính.

Trúc Uyên cường thế, Lăng Vân Dực cố chấp, Lê Viêm phóng túng và Tống Đoan Nghi lãnh đạm.

Những điều này tách riêng ra đều thành một mặt cực đoan, mà hòa quyện với nhau mới thực sự đủ đầy.

Cường thế nhưng vẫn ôn hòa, cố chấp nhưng vẫn lý trí, phóng túng nhưng vẫn biết kiềm chế, vẫn tâm cơ thâm trầm nhưng sẽ không tìm niềm vui bằng cách hành hạ người khác.

Hà Duy chân chính hiểu được rằng, nếu tách ra, kết cục chờ họ chỉ có hủy diệt.

Có thể đạt được hạnh phúc hiên tại, Hà Duy đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Cậu không thể trả lời vấn đề này, nên quyết định dời tầm mắt.

Hà Duy sáp lên hôn hắn, Đoan Thanh nhìn cậu không chớp mắt, đoạn hắn khẽ cúi người, lần theo nhiệt độ vừa rồi tiến vào thật nhanh.

Khoảnh khắc lên đỉnh, Hà Duy ghé sát tai hắn, thủ thỉ: “Em thích anh, thích hết thảy của anh, em biết là anh… Em yêu anh.”

Đoan Thanh hiếm có lúc ngẩn người, sau đó tròng mắt đen lóe sáng, hôn khẽ lên trán cậu: “Cám ơn em.”

—–

HẾT.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện