CHƯƠNG 77

Tống Đoan Nghi mỉm cười: “Ngươi không bị thương là ta an tâm rồi.”

Nếu sư tôn thốt ra lời ấy trong trạng thái trưởng thành, tất nhiên là phong hoa tuyệt đại, khuynh thế vô song, thuận tiện khiến nai con chạy loạn trong ***g ngực cả trai lẫn gái.

Nhưng hiện tại, thân hình nho nhỏ, âm thanh nho nhỏ, biểu tình nho nhỏ…

Mọi người lặng thinh.

Sau đó… hai mắt của “giống cái” Mai Thiệu và giống cái đích thực Ngọc Nhuế đều tỏa sáng lấp lánh.

“Oa oa! Ấu tể của ta đẹp quá!”

“Oa oa! Ấu tể của ngươi đẹp quá!”

Hà Duy câm nín ba giây, đoạn nhanh chóng kéo Mai Thiệu sang một bên, tận tình khuyên bảo và giới thiệu: “Mai Thiệu, nghe ta nói này, đây không phải ấu tể của ngươi…”

Qua một hồi blah blah, vẻ mặt Mai Thiệu từ kinh ngạc đến mất mát, rồi lại lặng lẽ thở phào. Thành thực mà nói, tuy rằng trông thấy ấu tể y có chút kích động, nhưng sau khi bình tĩnh thì hơi sợ, y còn chưa sẵn sàng làm ba ba đâu!

Ngọc Nhuế cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của Hà Duy và Mai Thiệu, Ngọc Nhuế hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: “Vậy thì… Hà Duy, đây cũng là ấu tể nhà ngươi hả?”

Hà Duy: “…” Chuyện tới nước này rồi, cậu chỉ có thể bất chấp tất cả mà thừa nhận thôi, “Đúng vậy.”

Tiếp theo, cậu gần như đọc ra hàm nghĩa trong mắt Ngọc Nhuế: Ngươi giỏi đẻ thật, giỏi đẻ thật, giỏi đẻ, giỏi…

Hà Duy: o(╯□╰)o

Rốt cuộc cũng thu phục xong Mai Thiệu và Ngọc nhuế, Hà Duy vội nhìn sang Tống Tiểu Nghi.

Sau đó cậu càng 囧.

Ngay cả sư tôn đại nhân đa trí như yêu nhà cậu cũng bị thiết lập lừa đảo của làng Phi Linh dọa sợ, hắn cúi đầu, sững sờ nhìn cơ thể nhỏ xinh của mình… Nửa ngày sau, hắn lẳng lặng đứng dậy, ra góc tường ngồi xổm.

Tốt rồi, diện bích tư quá x3.

Hà Duy 囧 hồi lâu, cực kỳ muốn lật bàn! Bởi ta nói… đặc điểm chung của nhóm biến thái là diện bích tư quá tập thể nha!

Diện bích tư quá thuần khiết biết bao, vì quái gì bị các ngươi tư quá xong liền hóa thành biểu tượng biến thái vậy hả? Hà Duy từ từ tỉnh táo lại, cậu thở dài, nhanh chân bước qua, nhỏ giọng giải thích với hắn: “Sư tôn, nơi này là làng Phi Linh, linh thể đến đây sẽ bị phong ấn, thế nên mới biến nhỏ.”

Tống Đoan Nghi ngẩng đầu. Khuôn mặt tinh tế, đôi mắt ngọt ngào, Hà Duy nhìn không chớp mắt, cảm giác trong cặp mắt to có một tia bàng hoàng.

Lòng Hà Duy bỗng mềm nhũn, giọng càng nhẹ: “Đừng lo, chỉ cần rời khỏi đây là khôi phục liền.”

Tống Đoan Nghi im lặng nhìn cậu, Hà Duy cũng nhìn hắn, cố sức trấn an bằng mắt.

Tống Đoan Nghi vươn tay giữ lấy cậu: “Không sao, có ngươi là ta an tâm rồi.”

Hà Duy thoáng ngẩn ra, cứ cảm thấy sư tôn bụng dạ xấu xa nhà mình có ý tứ khác là nàm thao… Mình tự kỷ quá chăng!

Chí ít cũng giúp Tống Tiểu Nghi lấy lại tinh thần rồi, Hà Duy nhẹ nhàng thở ra, cậu toan dẫn hắn đi làm quen các tiểu đồng bọn khác, Tống Đoan Nghi đã nói thêm: “Chờ ta thích nghi một chút là có thể mang ngươi về.”

Hà Duy nghe xong, mắt nhất thời sáng lên, quả nhiên, sư tôn nắm giữ lực lượng không gian nên có biện pháp rời khỏi nơi này!

Tâm trạng Hà Duy phấn chấn hẳn, quen tay bế Tống Tiểu Nghi lên, giờ cậu cũng thành chuyên gia bế trẻ con rồi, tư thế đạt chuẩn, vị trí đạt chuẩn, hết thảy đều chuẩn không cần chỉnh.

Thân thể Tống Tiểu Nghi hơi cứng lại, nhưng vẫn mỉm cười tiếp nhận vòng ôm thân ái của đồ nhi.

Hà Duy vừa ẵm Tống Tiểu Nghi, vừa hỏi một chút, thí dụ như tại sao cách cả tháng sư tôn mới đến, đã gặp phải cái gì trong vết rách không gian?

Tống Đoan Nghi cũng trả lời từng điều một.

Giọng trẻ con mềm mềm đáng yêu, hơn nữa Tống Đoan Nghi trước giờ luôn nói năng nhẹ nhàng chậm rãi, nay lại êm tai như vậy quả là một loại hưởng thụ thính giác.

Nói chung, Hà Duy cảm thấy nghe bao nhiêu cũng không đủ mà.

Lúc gần ra khỏi phòng, Hà Duy cũng đại thể nắm rõ nguyên do.

Cậu đoán chẳng sai, lúc ấy tại vết rách không gian, Tống Đoan Nghi đúng là người mở cửa ra vào phút chót, nhờ thế họ mới thoát khỏi nơi đó và rơi xuống đây.

Còn lý do Tống Đoan Nghi tới chậm, một mặt vì phải giữ vững cửa ra để Hà Duy thành công ra ngoài, mặt khác là cạn kiệt sức mạnh, hắn cần một thời gian hồi phục, sau đó lại phải khoanh vùng mục tiêu lần nữa, thành ra mới kéo dài thời gian.

Nghe Tống Đoan Nghi nói thế, Hà Duy chỉ thấy cõi lòng ấm áp.

Kỳ thực Tống Đoan Nghi chưa nói hết, ý định ban đầu của hắn là đáp xuống cùng Hà Duy, nhưng thời điểm giữ cửa ra lại gặp phải bài xích mạnh mẽ, từng luồng linh khí hung mãnh điên cuồng trào ra, khiến cửa ra hắn kiệt lực tạo nên không chịu nổi gánh nặng. Trong vết rách không gian chẳng thể phân biệt được ai với ai, Tống Đoan Nghi nào dám lơ là, sợ Hà Duy bị nhốt bên trong nên mới sẽ bỏ lỡ cơ hội ra ngoài, mà hắn còn muốn ra ngoài thì phải tụ lực lần nữa, cuối cùng tiêu hao biết bao nhiêu thời gian.

Hắn không nói, Hà Duy hiển nhiên không biết, nhưng nếu hắn nói, Hà Duy sẽ biết nguyên nhân ngay. Sở dĩ Tống Đoan Nghi không thể cùng ra ngoài, đại khái là vì… trên người Hà Duy kéo theo ba tên nữa…

Nhưng dù Hà Duy không nói gì, tới hồi Tống Đoan Nghi nhìn thấy hai bé một chim lăn lộn với nhau trên giường mây thì sẽ hiểu ngay thôi.

Mặt Tống Tiểu Nghi sầm xuống, Hà Duy cũng chẳng cần giới thiệu làm chi, toàn… toàn người quen ấy mà.

Vì thế… nhà Hà Duy càng nhộn nhịp hơn.

Khi trưởng lão trong làng biết nhà Hà Duy có thêm một ấu tể, trưởng lão đại nhân hơn tám trăm tuổi cười đến muốn sái quai hàm, râu dựng thẳng lên, sau khi đi qua đi lại trong nội đường nghị sự ba bốn vòng, ông rốt cuộc cũng vỗ tay cái bốp, có cách rồi.

Trưởng lão càng già càng dẻo dai, giương giọng hô lên: “Mau làm một cái giường thật lớn! Nhà Hà Duy có bốn thằng cu lận, chỗ đâu mà ngủ!”

Ông vừa kêu gọi xong, đám thanh niên trẻ trâu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tức khắc hóa tâm tình mót vợ thành sức mạnh, thu mây thu mây, tạo hình tạo hình. Nhờ tinh thần hợp tác đoàn kết của hơn hai mươi trai tráng nhanh nhẹn, chỉ vỏn vẹn một buổi sáng, một chiếc giường lớn gần mười mét vuông nóng sốt ra lò.

Hà Duy bị nhóm tiểu biến thái chỉnh đến mệt rã rời, nghe thấy âm thanh hò hét trong viện liền nổi giận đùng đùng, nhưng vừa ra khỏi nhà, thấy cảnh trước mắt thì chỉ còn biết trợn mắt há mồm.

Đây… đây cũng gọi là giường á!

To thế thì bao nhiêu người ngủ mới hết!

Nhà cậu mà có cả đội bóng chắc còn đủ ấy chứ!

Hà Duy nào hay biết, nhóm thanh niên Phi Linh tộc đần thối nghĩ vậy thật, mới một tháng đã có thêm một thằng cu, vậy nửa năm… chả phải sẽ thêm sáu đứa sao! Á đù… giường mười mét vuông cũng ếu đủ nha!

May mà đám thanh niên không nói ra, bằng không Hà Duy chắc chắn sẽ liều mạng với họ.

Giường rất lớn rất tốt, có điều nhà Hà Duy không chứa nổi cái giường này, nhưng điều ấy đâu thể làm nguội lòng nhiệt huyết của nhóm thanh niên, bọn họ xoa nắm đấm soàn soạt, lại bắt đầu xây nhà…

Hà Duy miễn cưỡng hiểu được tiếng chim của họ, đầu đầy hắc tuyến.

“Bộ lũ Phi Linh này không có gì làm hả trời!”

Cậu chỉ lầm bầm lầu bầu, không ngờ Ngọc Nhuế lại tiếp lời: “Bọn họ ấy hả, cũng sắp tới thời điểm bận rộn rồi, giờ đang thời kỳ thoải mái nhất trong năm, tiết trời thích hợp sinh dưỡng ấu tể nhất. Nhưng qua ba bốn tháng nữa, họ sẽ đối mặt với khảo nghiệm giày vò nhất năm.“

Hà Duy nghe vậy liền hứng thú, cậu cứ tưởng Phi Linh tộc sống ở chốn bồng lai tiên cảnh thế này, mỗi ngày trôi qua đều dễ chịu, dè đâu vẫn có nguy hiểm ư?

Thời gian này, Hà Duy cũng đâu ngồi không chờ đợi ở làng Phi Linh, cậu chẳng cần cố ý hỏi thăm cũng lý giải cơ bản tình trạng sinh hoạt của Phi Linh tộc.

Bởi hoàn cảnh tương đối đơn giản, cộng thêm nhân khẩu không đông, nên dân phong rất thuần phác và vẫn giữ hình thái sinh sống tập thể, mọi người cùng ra ngoài săn thú, rồi về làng chia sẻ với nhau.

Lâu lâu xảy ra tranh chấp nhỏ cũng có trưởng lão ra mặt hòa giải, cơ hồ không xảy ra mâu thuẫn lớn.

Trong cuộc đời Phi Linh tộc, chuyện quan trọng nhất là cưới vợ sinh ấu tể, vì vậy họ mới niềm nở với Hà Duy và Mai Thiệu như vậy.

Song giờ nghe Ngọc Nhuế nói, Hà Duy không khỏi buồn bực, ở đây mà cũng có thời điểm nguy hiểm à?

Ngọc Nhuế thử hỏi: “Trước kia ngươi không sinh hoạt trong thôn xóm hả?”

Hà Duy vốn đâu phải Phi Linh tộc, nhưng cậu làm sao giải thích rõ được, đành gật đầu.

Ngọc Nhuế tiếp tục nói: “Vậy cũng khó trách, làng Phi Linh chúng ta là hòn đảo trên không, trôi lơ lửng trên ám thế, sở dĩ được sống yên bình như bây giờ là nhờ thánh vật Thiên Tôn lưu lại.”

Hà Duy nghe vào tai mà có chút mù mịt: “Thánh vật?”

Ngọc Nhuế gật đầu: “Gọi là Vân Tủy.”

Vân Tủy… cái tên này không phải nghe lần đầu, trong lòng Hà Duy căng thẳng.

“Thiên Tôn mãi mãi che chở chúng ta, nhưng suy cho cùng sức mạnh của thánh vật cũng không phải cuồn cuộn không ngừng, làng Phi Linh vốn rộng lớn, có thể trôi lơ lửng trên ám thế đúng là không dễ. Cho nên, hàng năm trưởng lão các thôn xóm đều nghĩ cách cho thánh vật cơ hội tạm nghỉ ngơi, song thánh vật mà ngừng vận chuyển, làng Phi Linh có khả năng sẽ chìm xuống ám thế. Thành ra vào thời gian này mỗi năm, Phi Linh tộc trưởng thành sẽ cùng nhau bay xuống bên dưới đảo, dùng sức của chính bản thân để nâng làng Phi Linh.”

Hà Duy sửng sốt nghe xong, thầm kinh ngạc không thôi, cậu thật không ngờ làng phi Linh thoạt nhìn bình yên vô lo hàng năm đều phải đối mặt với kiếp nạn khó khăn nhường ấy!

Ám thế qua lời Ngọc Nhuế có lẽ chính là biển Vô Vọng, dù Hà Duy không biết làng Phi Linh nằm tại vị trí nào trên biển Vô Vọng, nhưng theo [Vong Đồ], diện tích biển này gấp đại lục Đấu Linh mấy chục lần có dư. Với diện tích khổng lồ như thế, hoàn toàn không cách nào phán đoán vị trí của làng.

Đành rằng Phi Linh tộc thân thể mạnh mẽ, giỏi bay lượn, song cũng như Hà Duy nghĩ lúc trước, nếu họ ra khỏi làng Phi Linh thì tuyệt đối sống không nổi.

Hà Duy thở dài: “Đến lúc ấy, chúng ta có thể giúp đỡ gì không?”

Ngọc Nhuế cười bảo: “Có chứ, chúng ta phải chăm chỉ chuẩn bị thức ăn cho họ!”

Hà Duy nghe cái đáp ngay: “Ừ!” Công tác hậu cần cũng quan trọng lắm, tuy cậu không có cánh, nhưng cũng nên làm ít việc đủ khả năng vì họ.

Hàn huyên vài câu với Ngọc Nhuế, Hà Duy lại kiềm lòng chẳng đậu mà nghĩ, xem ra thậm chí nếu sư tôn hết cách mở cánh cửa Hắc Sát, bọn họ cũng có biện pháp rời đi.

Tuy nhiên, rơi xuống biển Vô Vọng nghe hơi dọa người, giả như có phương pháp an toàn hơn thì tốt biết mấy.

Hai người đang tán gẫu thì đột nhiên cảm giác được một trận động đất.

Hà Duy ngốc lăng, Ngọc Nhuế cũng không rõ lắm.

Cả hai đều không biết lý do, nhưng Hà Duy lo lắng cho tiểu biến thái trong phòng nên chẳng dám trò chuyện lâu với Ngọc Nhuế, hấp tấp đứng dậy: “Ta về trước xem tụi nhỏ đây!”

Hà Duy đứng dậy, Ngọc Nhuế cũng đứng theo, cậu ta cau mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng, nhưng không dám nhiều lời, chỉ đáp vội: “Ta đi hỏi xem thế nào.”

Hà Duy gật đầu, về nhà trước.

Cậu mới vào nhà đã nhận thấy động đất, thực ra không mạnh lắm, cũng giống như ngồi thuyền đụng phải dòng nước xiết, chỉ hơi lắc lư chứ chưa đủ làm lật thuyền, song Hà Duy lại cứ có linh cảm không hay.

Cậu cuống quýt bước vô, thấy khung cảnh trước mặt, đầu liền to như trâu.

*đầu liền to như trâu: kiểu như đau đầu kinh khủng

Lăng Tiểu Dực lại đang “ám sát” Trúc Uyên, lần này còn có đồng lõa…

Sư tôn à, đừng tưởng ta không thấy động tác nhỏ của ngươi nha!

Tống Tiểu Nghi là người đầu tiên thấy Hà Duy vào, hắn hơi rủ mắt xuống, giấu đi tiếc nuối trong mắt.

Hà Duy đang hoảng nên cũng chẳng nghĩ nhiều, bước đến gần bọn họ rồi nói ngay: “Ta mới nghe Ngọc Nhuế bảo qua ba bốn tháng nữa, trưởng lão Phi Linh tộc sẽ cho Vân Tủy tạm nghỉ ngơi, tới lúc ấy sợ là…”

Cậu chưa dứt câu, Tống Đoan Nghi đã đứng bật dậy, mắt to nheo lại: “Vân Tủy?!”

Hà Duy đực ra: “Đúng vậy.”

Tống Đoan Nghi giỏi giấu giếm biểu cảm, nhưng giờ phút này, ai nấy đều thấy rõ vẻ thất thố trên mặt hắn.

Trúc Uyên thoáng giương mắt nhìn hắn một chút.

Nháy mắt sau, Tống Đoan Nghi lập tức giấu kín mọi cảm xúc.

Hà Duy không hiểu mấy, đang tính nói thêm thì bỗng cảm giác được một trận động đất cực mạnh.

Khác với hai lần trước, trận động đất lần này mạnh tới độ khiến Hà Duy đứng không vững, hắn nhào về phía trước, suýt nữa đè bẹp Lê Tiểu Viêm.

Hên là Hà Duy kịp chống người mới không hại bé cưng dưới thân phải gánh thể trọng vượt quá sức chịu đựng.

Trong phòng đang rối rắm, cửa phòng lại đột ngột mở ra, một người quen cũ tất tả chạy vào.

Chính là Phi Linh tộc trưởng thành nhặt Hà Duy về lúc đầu — Tát Vân.

Tát Vân trông thấy Hà Duy, bèn cất giọng gấp gáp: “Mau! Mau dẫn ấu tể đi theo ta!”

Hà Duy thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, cũng không dám sơ xuất, mau chóng đứng dậy hỏi: “Tát Vân đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là thánh vật,” Mặt Tát Vân tràn đầy nôn nóng, “chẳng hiểu sao thánh vật chống đỡ làng Phi Linh lại lỏng ra!”

Hà Duy thất kinh… Cậu mới nghe chuyện Vân Tủy từ miệng Ngọc Nhuế mà, sao… sao giờ đã…

Tát Vân vẫn nói không ngừng: “Đây là tình huống chưa từng phát sinh, ngay cả khi các trưởng lão lấy thánh vật ra, nó cũng chưa bao giờ xao động như thế!”

Với Phi Linh tộc mà nói, Vân Tủy vô cùng trọng yếu, nếu thực sự xuất hiện sai sót gì, e rằng cả làng Phi Linh sẽ phải…

Hà Duy khẩn trương, vội vã nói: “Tát Vân đại ca, mặc kệ thế nào, trước tiên cũng nên sắp xếp mọi người làm tốt công tác chuẩn bị chống đỡ làng Phi Linh!”

“Là vầy, các trưởng lão đang an bài, bọn họ sẽ xem xét thánh vật, các thôn dân cũng đã được điều động rồi.” Tát Vân bổ sung, “Đầu tiên ta sẽ dẫn một nhà năm người các ngươi đến nơi khác, mau đi cùng ta!”

Hà Duy không dám trì hoãn tiếp, bèn một trái, một phải, cõng một, cuối cùng là trên vai, cậu sắp đặt cho cả bốn xong xuôi mới chạy chậm ra ngoài.

Dẫu đang lúc cấp bách, Hà Duy vẫn nhịn không được nhớ tới vẻ mặt ban nãy của sư tôn.

Sư tôn rất kinh ngạc khi cậu nhắc đến Vân Tủy.

Sư tôn vừa đặt chân lên làng Phi Linh, Vân Tủy liền xao động.

Trong đó… liệu có mối liên hệ gì hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện