CHƯƠNG 79

Trên biển có bão!

Hà Duy vừa nghe xong, trong lòng kêu thình thịch loạn cả lên.

Bên dưới làng Phi Linh chính là biển Vô Vọng, bão đương nhiên đến từ chính nơi đó.

Ngay cả khi yên ổn, vùng biển tai họa này đã có thể hủy thiên diệt thế bất kỳ lúc nào, nay lại nổi bão thì quả là chết đến nơi rồi.

Về phần tại sao nổi bão vào thời điểm hiện tại, nếu không phải đám Hà Duy quá mức xui xẻo, thì là do Vân Tủy xao động.

Vân Tủy là thánh vật của trời, độ cường hãn trong sức mạnh khỏi tả nhiều làm gì. Lực lượng mạnh mẽ đến vậy lại đột nhiên bạo phát, Phi Linh tộc hiển nhiên sẽ gặp tai ương, song biển Vô Vọng cũng cảm nhận được uy hiếp.

Gió bão trên biển là đòn phản kích của nó!

Trước mắt không còn thời gian suy nghĩ sâu xa, tuy Vân Tủy đã được trấn an, nhưng nó vẫn chưa ổn định như cũ, thế nên các trưởng lão hoàn toàn không dám đặt nó về vị trí ban đầu, mà nó không nằm chính giữa làng Phi Linh thì không thể bao phủ toàn bộ đảo nhỏ. Đứng trước cơn bão đáng sợ phía dưới, làng Phi Linh thật chẳng khác một em bé yếu ớt mong manh.

Những Phi Linh đang đội cả hòn đảo từ bên dưới càng khiến người ta nóng như lửa đốt hơn!

Nếu mặc cho cơn bão hoành hành, bọn họ tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào bị thôn phệ đầu tiên. Hoặc giả bọn họ bị cuốn vào biển Vô Vọng, vậy chẳng phải toàn bộ làng Phi Linh sẽ bị hủy diệt sao!

Khoan đề cập tới các trưởng lão đang gấp bù đầu, mặt mũi nhóm giống cái trên mặt đất cũng tái mét hết cả, hoảng sợ và tuyệt vọng trong mắt cơ hồ sắp trào ra cùng nước mắt.

Một khi đã kết hợp, tình cảm của các Phi Linh đều vô cùng vững bền, giống đực dành trọn cuộc đời để trân trọng họ, họ làm sao không yêu bạn đời mình cho được? Đối diện với kiếp nạn thế này, họ sắp phải trơ mắt chứng kiến người yêu dấu nhất đời chết đi, mấy ai có thể chịu đựng nỗi đau khủng khiếp nhường ấy.

Nhóm người lớn đều trầm mặc, ấu tể vốn hiếu động cũng ngoan ngoãn đến lạ, đa số chúng vẫn chưa hóa hình người, chỉ là một cục lông xù ngày thường nghịch ngợm quậy phá bao nhiêu, mà giờ phút này lại thành thật nằm yên trong lòng phụ thân, lộ ra mỗi đôi mắt nhỏ, ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó nhỏ giọng chiêm chiếp.

Hà Duy quan sát từ bờ bên kia, chỉ thấy trong ngực đong đầy phiền muộn.

Cậu có thể hiểu thấu tâm trạng của họ, cũng vì hiểu được nên biết rõ sẽ tuyệt vọng và bất lực tới mức nào.

Hà Duy bất giác ghì chặt bốn nhóc trong lòng hơn một chút, suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh.

Phải làm thế nào, rốt cuộc nên làm gì bây giờ!

Đau lòng cũng vô dụng, bọn họ đâu thể ngồi chờ chết!

Bầu không khí căng thẳng cực điểm, Hà Duy không ngừng hồi tưởng, gần như lướt qua mọi thứ có trong [Vong Đồ], nhưng trong đó không viết nhiều về biển Vô Vọng và làng Phi Linh, càng miễn bàn tới Vân Tủy.

Trái tim co chặt, nháy mắt sau, Hà Duy chợt mở mắt, sư tôn… sư tôn chắc chắn biết!

Hà Duy vội vàng cúi đầu chẳng chút băn khoăn, cậu chưa kịp mở miệng hỏi, Tống Đoan Nghi đã lên tiếng: “Ngươi muốn cứu bọn họ?”

Hà Duy ra sức gật đầu, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc: “Nhất định phải cứu họ!”

Dù Tống Đoan Nghi đang ngửa đầu nhìn cậu, nhưng ánh mắt hắn rất trầm tĩnh, vô hình trung lại an ủi Hà Duy.

Hà Duy thoáng bình tĩnh hơn, sốt ruột hỏi: “Sư tôn, người có biện pháp không?”

“Có.” Tống Đoan Nghi đáp, rồi dừng một lát.

Tình thế hiện nay chẳng hề lạc quan, Hà Duy căn bản không có thời gian chờ đợi, cậu truy vấn: “Là gì?”

Tống Đoan Nghi nhìn cậu, nhẹ nhàng cười khẽ: “Miễn ngươi thuyết phục được họ.”

Họ… Tống Đoan Nghi không nói rõ, nhưng Hà Duy đời nào không hiểu, ý chỉ Lăng Vân Dực Lê Viêm với Trúc Uyên sao?

Thấy Hà Duy không đáp, Tống Đoan Nghi mới thong thả nói: “Sở dĩ linh thể trong người chúng ta ngủ say là bởi Vân Tủy quấy nhiễu, nếu bảo các trưởng lão Phi Linh tộc gỡ Vân Tủy ra, để nó tạm nghỉ một lúc, đợi khi lực lượng của nó tụ tập rồi, linh thể sẽ thức tỉnh. Đến lúc ấy, sức mạnh của chúng ta có thể áp chế cơn bão.”

“Tất nhiên…” đáy mắt Tống Đoan Nghi thấp thoáng ý cười, “sẽ phải trả một cái giá khá đắt.”

Trong lòng Hà Duy kêu lộp bộp.

“Không chết được.” Tống Đoan Nghi không nhìn sang bên cạnh, chỉ tiếp tục nói, “Khó tránh khỏi chịu ít thương tích thôi.”

Hà Duy nói chẳng ra lời, cậu hiểu ý Tống Đoan Nghi, nhưng cậu làm sao mở nổi miệng.

Một bên là tính mạng Phi Linh tộc, một bên là tính mạng bốn người họ.

Tống Đoan Nghi nói không chết được, song Hà Duy biết biển Vô Vọng hung hiểm cỡ nào, dẫu bọn họ mạnh mẽ ngút trời, nhưng sức mạnh bản thân họ có thể đối phó với nguồn gốc tai ương khủng bố kia ư? Cho dù giữ được mạng, nhưng bị thương nặng rồi, ai bảo đảm sẽ không gặp phải biến cố gì?

Nếu… nếu thực sự dính dáng tới tính mạng, cậu nên làm thế nào cho phải đây!

Nhất thời, tâm can Hà Duy xoắn bện vào nhau.

Nếu có thể, cậu thật lòng hy vọng chính mình có thể làm gì đó, nhưng làm gì bây giờ?

Hệ thống vô dụng rồi, không mở nhiệm vụ thì đâu thể làm mới cửa hàng, không làm mới thì chả mua được gì sất!

Tuy rằng cậu có cả thánh linh lẫn tà linh, nhưng do thời gian tu luyện quá ngắn, lâu rồi không kích phát năng lực linh thể, đánh thức chúng nó cũng chẳng ích lợi gì!

Tình thế lưỡng nan như vầy, cậu biết lựa chọn làm sao chứ?

Cơ mà… chả lẽ phải trơ mắt…

“Ta đồng ý.”

Hà Duy ngốc lăng, chưa kịp cúi xuống, tay trái đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, giọng nói mềm mềm đượm vẻ non nớt trẻ con, nhưng vẫn có sự lạnh lùng của riêng hắn, chảy xuôi vào lòng từng chút từng chút một như dòng suối trong.

Lăng Vân Dực ngẩng đầu, đồng tử vẫn đen tuyền như thường ngày, cảm xúc khó phân nhưng chỉ chứa bóng hình một người: “Nếu đó là mong muốn của em, ta sẽ thực hiện thay em.”

Hà Duy cúi đầu nhìn hắn, cảm giác trong lòng không sao tả xiết!

Cậu ấp úng không nói nên lời, ngay sau đó tay phải lại bị kéo mạnh, tiếp theo đầu ngón tay nhói đau, bé cưng tóc đỏ nhướn mày, khóe miệng còn vương tia máu, đôi mắt to tròn cũng híp lại, chan chứa ngạo mạn và bất kham: “Ở mãi cái nơi quỷ quái này ta sắp phát ốm rồi, chờ ra ngoài ta nhất định phải…”

Hắn chưa dứt lời, Hà Duy đã nhét ngón tay vào miệng hắn, máu chảy ồ ồ, bé con mới rồi còn khí phách bừng bừng lập tức trở nên ngoan hiền dễ cưng.

Hà Duy chưa bao giờ cam tâm tình nguyện cho Lê Viêm hút máu như vậy, nhưng lúc này, cậu không nghĩ ra cách cám ơn nào khác.

Tống Đoan Nghi bình thản theo dõi, cuối cùng hơi dời tầm mắt lên.

Bé gà vàng đứng trên vai Hà Duy đúng lúc cúi xuống, hai người đối mắt, sau một giây đã vội tách ra.

Trúc Uyên chỉ thoáng ngập ngừng một lát đã gọi: “Hà Duy.”

Thân thể Hà Duy hơi cứng lại, tức tốc quay sang nhìn hắn.

Trúc Uyên hình người phong hoa tuyệt đại đã khó hiểu vô cùng rồi, nay Trúc Uyên đại đại lại mang hình dáng gà cưng, Hà Duy tỏ vẻ, càng sâu không lường được nha!

May mà nửa ngày sau, Trúc Uyên đại đại đã nói: “Mau đi nói chuyện với đám người chim kia đi, ngươi tưởng ta thích giữ hình dạng này lắm à?”

Hà Duy: “…”

Sau ba giây choáng váng, Hà Duy rốt cuộc cũng hiểu, kế đó cảm xúc của cậu văng tung tóe!

Mặc dầu họ đều là biến thái, nhưng giây phút này, cậu thực tình chẳng thấy họ biến thái chỗ nào hết!

Những tưởng bọn họ sẽ ngồi xem không thèm để ý, chả quan tâm sống chết của Phi Linh tộc, song giờ đây họ lại đồng ý cái rụp!

Thâm tâm Hà Duy xúc động không thôi, quả tình không biết nên biểu đạt thế nào, cậu vừa gọi Phi Linh mang mình qua vực sâu, vừa yên lặng hứa hẹn dưới đáy lòng:

Họ cứu vớt Phi Linh tộc, mà cậu nhất định phải bảo vệ họ thật tốt!

Sẽ không ai chết hết, cậu chắc chắn sẽ dốc toàn lực thủ hộ họ chu toàn!

Bởi ta nói, Hà Duy đã định trước không phải biến thái, bởi cậu căn bản không lý giải nổi đường về não của biến thái.

Đang lúc cậu cảm động khôn xiết, kích động khôn nguôi, ý định của nhóm biến thái chỉ có một.

— cuối cùng cũng thoát rồi, còn nấn ná ở đó mãi, có khi bị cậu ta xem thành con cưng (chim béo) thật chứ đùa!

Tuy bảo bốn nhóc trong lòng Hà Duy đã sẵn sàng đích thân (khôi phục) hiến dâng (toàn vẹn), nhưng bên Phi Linh tộc cũng có chút xôn xao nhỏ.

Phi Linh tộc đúng là chủng tộc thiện lương đơn thuần, nhưng không có nghĩa bọn họ là đồ ngốc.

Đối với họ mà nói, Vân Tủy quá quan trọng, Hà Duy lại tùy tiện đề nghị để Vân Tủy tạm nghỉ vào thời khắc mấu chốt này, quả thực chẳng khác nào bảo họ tự sát tập thể.

Cơn bão trên biển sắp bùng nổ, nếu mất sự thủ hộ của Vân Tủy, cả làng Phi Linh tất sẽ hóa thành tro tàn, sao họ có thể đồng ý lao vào con đường chết chắc ấy?

Nói thì nói thế, song họ cũng không nổi giận với Hà Duy, chỉ an ủi: “Ngươi yên tâm, chúng ta cam đoan sẽ làm thánh vật ổn định lại, chỉ cần khiến thánh vật quay về vị trí cũ, làng Phi Linh chúng ta sẽ ổn thôi!”

Ông nói rất có lý, đúng vậy, nếu Vân Tủy ngoan ngoãn nghe lời như xưa, Phi Linh tộc tuy rằng sẽ chịu ít tổn thất khó tránh, nhưng nhất định có thể vượt qua kiếp nạn.

Có điều… tiền đề hoàn toàn không thể thành lập!

Vân Tủy vẫn nôn nóng bất an, vừa bình phục đã bắt đầu không an phận vì cơn bão bên dưới. Các trưởng lão kiệt lực trấn an, song kỳ thực cũng biết sẽ chống chọi không nổi, dù bọn họ may mắn bảo vệ thành công đảo Phi Linh, nhưng lại chẳng thể bảo vệ những Phi Linh phía dưới!

Đó là tất cả giống đực trưởng thành của làng Phi Linh, nếu bọn họ chết, giữ lại một làng Phi Linh trống rỗng có ích gì!

Nghĩ đến đây, Hà Duy vực dậy tinh thần, mau chóng cất lời: “Trưởng lão! Đừng gạt ta, bão trên biển sắp bùng nổ rồi, các ngài khẳng định sẽ không bình ổn được thánh vật trong thời gian ngắn như vậy! Dù có thể miễn cưỡng khiến Vân Tủy bảo vệ đảo nhỏ, nhưng những chiến sĩ bên dưới thì sao?”

Hà Duy nói toạc ra tình hình thực tế, chư vị trưởng lão đều chẳng thể đáp lại.

“Nhóm giống đực chết hết, ngài nghĩ các giống cái trên đảo còn sống nổi ư? Tới khi ấy, dẫu cho bảo vệ được làng Phi Linh, nhưng so với bị bão táp thôn phệ thì có gì khác biệt?”

Hà Duy bất động nhìn họ chằm chằm, đoạn cậu cất giọng vô cùng kiên định: “Xin hãy tin tưởng ta! Hãy để Vân Tủy tạm nghỉ, ta cam đoan có thể bảo vệ làng Phi Linh, nhất định giúp tất cả mọi người sống sót!”

Cậu nói quá bình tĩnh, mọi người kiềm không được nhìn hết về phía cậu.

Hà Duy cũng không phải gương mặt quen thuộc, đối với những người đã sống mấy trăm năm, mấy tháng ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt, ấn tượng của họ về cậu rất hời hợt.

Bình thường họ hết sức quan tâm cậu, đồng thời cũng thật lòng thật dạ đối tốt với cậu, song tại thời khắc nguy hiểm này, họ không thể nào giao phó tính mạng toàn tộc cho cậu.

Đâu phải họ không tín nhiệm tấm lòng của Hà Duy, vấn đề nằm ở năng lực của cậu kìa.

Hà Duy biết chứ, nhưng chỉ cần Vân Tủy còn ở đây, cậu vô phương phô bày lực lượng.

Tuy nhiên, lúc này thật sự không thể dây dưa nữa, Hà Duy cắn chặt răng, thốt ra câu chí mạng: “Ta có lòng tin tuyệt đối rằng có thể thủ hộ làng Phi Linh, khiến tất cả mọi người sống sót!” Hà Duy ngừng một lát, tiếp tục nói, “Cho nên đừng chần chừ nữa, hoặc toàn tộc diệt vong, hoặc tin tưởng ta!”

Đúng thế… điều Hà Duy muốn nói là đây, đó không phải một câu lựa chọn!

Giữa tử vong và sinh tồn, chỉ có thể chọn sinh!

Tĩnh lặng tầm mười giây, rốt cuộc cũng có người gật đầu, vị Phi Linh cường tráng này chính là trưởng lão của thôn Hà Duy: “Ta tin cậu ấy.”

Ông sống lâu lắm rồi, tuy hoàn cảnh ở làng Phi Linh rất đơn giản, nhưng năm tháng dài đằng đẵng mang lại cho ông sự từng trải không cách nào mài mòn và trực giác cực kỳ sâu sắc.

Dưới tình thế nguy cấp và cảnh ngộ tuyệt vọng, ông tình nguyện tin tưởng Hà Duy.

Đây là một canh bạc, nhưng chỉ có một lựa chọn.

Ông hiểu Phi Linh tộc hơn Hà Duy nhiều, nếu giống đực phía dưới chết đi, dẫu giống cái sẽ gắng gượng sống tiếp vì ấu tể, nhưng e rằng cũng chẳng đứng vững được bao lâu.

Tới hồi chỉ còn mấy lão già bọn họ, vậy làng Phi Linh tiếp tục tồn tại bằng cách nào đây.

Đây là canh bạc một mất một còn, mà Hà Duy mở lối thoát duy nhất cho họ.

Cho dù có là ảo tưởng hão huyền, họ cũng muốn hướng về trước tìm kiếm!

Cuối cùng, toàn bộ trưởng lão đều gật đầu.

Bọn họ đổi thủ pháp, từ trấn an Vân Tủy biến thành gỡ nó ra.

Vân Tủy vốn đang muốn vùng khỏi trói buộc, chỉ mới kéo nhẹ, nó đã lao lên từ mặt đất và bay ra.

Hà Duy cách nó rất gần nên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, đó là một cụm ánh sáng trắng cực độ chói mắt, sắc trắng thuần khiết, khí tức như bông tuyết lạnh giá, nhưng tính chất lại mềm tựa mây… Chẳng qua nó vẫn chưa giãn ra, các trưởng lão lập tức thả ra một chiếc hộp đen, cố gắng bao nó lại.

Gần như trong thoáng chốc, Hà Duy liền cảm giác linh khí sôi trào trong cơ thể!

Bọn họ thoát khỏi cấm chế của Vân Tủy rồi!

Giây tiếp theo, Hà Duy nhận thấy trên tay nhẹ bẫng, hoàn toàn bị hào quang trước mặt chiếu đến nheo mắt.

Đâu chỉ cậu, hầu như mọi người ở đây đều kinh ngạc dòm qua.

Ánh sáng rực rỡ chói sáng đến cực hạn, ngược lại biến thành một màn sáng trắng. Nếu nói Vân Tủy vừa rồi khiến người ta không mở nổi mắt, vậy ánh sáng hiện tại làm người ta chẳng thể nhìn thẳng.

Sau khi ánh sáng mạnh tới tột độ rồi tản đi, tầm mắt mọi người cũng từ từ tụ lại, những cảnh tượng đập vào mắt càng khiến người ta kinh ngạc tán thán.

Đó là bốn nam tử còn lóa mắt hơn cả ánh sáng vừa nãy.

Dung mạo không một từ ngữ nào tả xiết, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, phong hoa tuyệt thế tới nỗi có thể đoạt mất tâm trí người ta!

So với khiếp sợ của bọn họ, khoảnh khắc nhìn thấy bốn người, lòng Hà Duy bỗng dâng trào buồn bã, nhưng ngay lập tức bị xót xa bao trùm, đủ loại cảm xúc khó tả ùa lên, rồi lại bị cậu mạnh mẽ kiềm nén. Không thể trì hoãn nữa, Phi Linh tộc mất đi sự bảo hộ của Vân Tủy bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ diệt tộc.

Trong khoảng thời gian tạm lắng, có người đột ngột hô lên.

“Lục dực! Kim Sắc Lục Dực!”

“Thiên Tôn, là Thiên Tôn đó!”

Sau một đợt hít khí, mọi người đồng loạt quỳ xuống.

—–

Đừng lớn mà QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện