CHƯƠNG 93
Trời sụp đất nứt lần đầu sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, cái vẹo gì đây!
Trời sụp đất nứt lần hai sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, đồ khỉ gió nhà mi lại tới nữa hả!
Cho nên… vì đã có kinh nghiệm nên khi thấy đất dưới chân bắt đầu tan rã, Hà Duy nhanh nhẹn gọi Băng Thế hoa, phóng thuật ngự linh, miễn cưỡng giữ được hai người.
Lê Viêm phản ứng chậm một bước, nhưng dù sao cũng thân kinh bách chiến, Hà Duy vừa hành động, hắn ngay lập tức đáp lại, Huyết Anh hoa đỏ tươi bừng nở, thay thế Băng Thế hoa chiếu rọi vực sâu thành màu đỏ rực.
“Chuyện gì thế này?”
Hà Duy biết mới lạ, tuy cậu từng trải một lần, nhưng ai biết lần này là sao? Chẳng lẽ… Lê Viêm cũng sắp rơi xuống thành Vong Tiên kia?
Linh cảm siêu siêu không ổn dâng lên, bên tai Hà Duy truyền đến giọng Lê Viêm: “Đằng kia hình như có gì đó, đi, qua xem thử!”
Hà Duy nhìn theo ánh mắt hắn, tiếp theo thực sự có cảm giác số mệnh trùng hợp.
Tại nơi sâu nhất của đáy vực, đích xác có một điểm sáng, màu tím thăm thẳm như muốn dung nhập vào bóng tối, màu sắc mù mịt như vậy, Hà Duy thật chẳng hiểu Lê Viêm làm thế nào thấy được.
Nhưng Lê Viêm khác Lăng Vân Dực, căn bản không đợi Hà Duy lên tiếng, hắn đã khống chế Huyết Anh hoa vọt xuống trong nháy mắt.
Ở một nơi trống rỗng khôn cùng, một tia dị sắc cực mỏng manh cũng trở nên chói mắt.
Bốn bề đen đặc cực điểm, ánh chớp màu tím như ngọn đèn bé nhỏ soi đường dẫn lối họ đi tới.
Chẳng rõ qua bao lâu, đến khi ánh chớp càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ, bọn họ mới cưỡi Đấu Linh vọt vào.
Sau quầng sáng chói lọi là bầu trời bao la khiến người ta choáng váng.
Hà Duy chầm chậm thở ra, từ từ mở mắt, trên đường tới đây cậu đã mơ hồ có suy đoán, thậm chí đề phòng sẵn.
Lê Viêm tám phần cũng sẽ gặp thành Vong Tiên, nên cậu phải cẩn trọng hơn, không được để hắn với Lăng Vân Dực đánh nhau…
Tính toán xong, Hà Duy rủ Lê Viêm thu Đấu Linh và đáp xuống một khu rừng, cậu không nhớ đường mấy, nhưng may mà vừa mới đi qua đoạn đường này, thành ra cũng có thể cân nhắc.
Đi một mạch về phía trước, quả thực giống y như suy nghĩ, từ xa đã thấy thành Vong Tiên.
Trong lòng có chút ngờ ngợ, Hà Duy như muốn xác minh điều gì đó, bèn nghiêm túc hỏi: “Lê Viêm, ngươi từng thấy nơi này chưa?”
Lê Viêm nhướn mày: “Chưa từng, mà kể cũng kỳ, dưới đáy biển Vô Vọng lại có động thiên, thành bang này rất phồn thịnh, khá giống lãnh địa Nhân tộc… Lẽ nào,” Lê Viêm cười khẽ, “đây thực ra là ảo cảnh?”
Hà Duy không tỏ ý kiến trước sự nhạy cảm của Lê Viêm, cậu chỉ nhấn mạnh lần nữa: “Thật chưa từng gặp hả? Ngay cả trong mơ cũng không luôn à?”
Thấy Hà Duy hỏi kỹ như vậy, Lê Viêm bèn quay sang, mắt đỏ khóa chặt cậu, sau đó hơi nhếch môi cười, cười đến là đểu: “Ta chỉ mơ thấy cảnh cùng em hoan ái, hơi đâu nghĩ ngợi mấy chuyện vô vị.”
Hà Duy nhất thời câm nín, ông nói gà bà nói vịt, khác biệt chủng tộc, cậu không cách nào giao tiếp với tên Huyết tộc này!
Nom Hà Duy có vẻ giận, thân là anh chồng tốt, Lê Viêm đành phải dỗ dành: “Không chọc em đâu mà, ta thực sự chưa từng thấy, hơn nữa…” Lê Viêm ngừng một lát mới nói tiếp, “trước nay ta chưa bao giờ nằm mơ.”
“Hả?” Hà Duy hoàn hồn, nhìn hắn hỏi, “Sao lại không mơ?”
“Cục cưng ơi,” Lê Viêm sáp đến gần cậu hơn, “chồng em có phải người đâu.”
Hà Duy giương mắt lườm hắn, dọa nạt: “Không được gọi ta kiểu đó!”
“Ừ.” Lê Viêm hôn chụt lên môi cậu, “Nghe lời em, cục cưng!”
Hà Duy điên tiết cắn hắn một phát, mùi máu bốc ra.
Như người thường thì nổi cáu là chắc, nhưng với Huyết tộc mà nói, đây-căn-bản-là-ve-vãn nha!
Thế nên, Hà Duy xém nữa bị biến thái này xử tử tại chỗ.
Hên là thắng kịp, Hà Duy giữ được bình tĩnh, hô hấp hơi loạn, nhưng có thể bảo trì tỉnh táo: “Lê Viêm! Dừng ngay!”
Lê Viêm bất mãn ngẩng đầu: “Sợ cái gì, có ai đâu mà.”
Hà Duy hít một hơi, quát: “Trong thành Vong Tiên đầy ngươi ra đấy, không có ai hồi nào!”
“Thành Vong Tiên?” Lê Viêm chợt ngừng động tác, ngẩng đầu hỏi, “Em nói… gì cơ?”
Hà Duy không rõ câu nào của mình kích động tới hắn, nhưng làm hắn dừng lại là tốt rồi. Hà Duy thở hắt một hơi, đợi trái tim bình ổn mới ngẩng lên bảo: “Thì ở đây nè, ở đây chính là thành Vong Tiên.”
“Sao em biết?”
Hà Duy ngơ ngác: “Chẳng phải có viết sao?”
Lê Viêm khẽ buông cậu ra, mắt đỏ nghiêm túc hiếm thấy: “Nơi này không ghi gì cả.”
Hà Duy vừa nghe liền ngước lên nhìn, kế đó ngây ngẩn cả người, trên cổng thành đúng là không có tấm biển kia.
Thế này là sao? Chính Hà Duy cũng không hiểu nổi.
Lê Viêm lẳng lặng nhìn cậu một lúc, nói: “Mà thôi, nếu đây quả thực là thành Vong Tiên, vậy mình vô xem đi.”
Lê Viêm chả mấy khi đứng đắn, Hà Duy có chút không quen, tuy đang sóng vai đi, nhưng Hà Duy cứ luôn nhìn hắn: “Lê Viêm, thành Vong Tiên có gì đặc biệt với ngươi không?”
“Không, mà cũng không hẳn.” Lê Viêm nhìn cổng thành, nheo mắt, “Ta không có quá khứ, kể từ khoảnh khắc ta ra đời, thế giới này mới có Huyết tộc. Ta không biết mình xuất hiện thế nào, cũng chẳng biết mình sẽ đi về đâu, nhưng lại chưa từng quên ba chữ ấy.”
Lê Viêm đáp rất hời hợt, song Hà Duy nghe mà khiếp sợ không thôi. Tại đại lục Đấu Linh, có một truyền thuyết về Huyết tộc.
Thiên địa vốn không tồn tại chủng tộc hung sát này, nhưng hàng vạn năm trước có một thần giả vô tội uổng mạng, máu hắn từ trên trời rơi xuống hợp thành một dòng sông. Vùng đất xung quanh dòng sông tên là Thẩm Phán, sinh linh ra đời từ máu hắn chính là Huyết tộc.
Ngay từ lúc sinh ra, Lê Viêm đã đứng đầu Huyết tộc. Hà Duy nhíu mày, giấc mộng xa xôi ngày nào bỗng ùa về, nam nhân ngã xuống từ chân trời, tóc bạc tựa tuyết, mắt đen như màn đêm, mà đôi cánh lay động giữa không trung lại vương đầy sắc đỏ, đó là máu hắn, máu rải khắp vùng đất.
Nhoáng cái, dây đàn trong đầu cậu nối liền với nhau.
Nhưng cậu không lên tiếng, chỉ theo Lê Viêm vào thành Vong Tiên.
Hà Duy mới rời đi không lâu mà tòa thành đã đổi sang dáng vẻ khác, kiến trúc trong thành cũ kỹ hơn, không hề thấy mấy gương mặt thân thuộc, dân chúng đi lại trên đường cũng vượt xa những người trước, ai nấy cũng có Đấu Linh, thậm chí nhiều người đã biến hình.
Lê Viêm cùng Hà Duy sánh bước, tiếp nhận rất nhiều tầm mắt, nhưng khác xa cảnh tượng với Lăng Vân Dực.
Dân thành vẫn nhìn chăm chú, song là ánh mắt đánh giá người xa lạ chứ chả phải ngưỡng mộ.
Suy đoán trong lòng Hà Duy bắt đầu dao động…
Có lẽ giữa họ không có quan hệ gì.
Nghĩ một hồi, bọn họ đã tiến thẳng đến giữa đường lớn, phía trước chính là cung điện đồ sộ kia.
Lê Viêm cười nói: “Mắt nhìn của thành chủ này không tồi, kiến trúc cung điện rất hợp ý ta, đi thôi, đêm nay chúng ta ở đây.”
Hà Duy lười chửi hắn, cậu hơi lo lắng, chả biết Lăng Vân Dực còn trong cung không.
Đang mải nghĩ thì phía trước bất chợt có một đám người kéo tới, điệu bộ gấp gáp, bước chân dồn dập, dù vậy nhưng vẫn khá vững vàng, xem ra cũng có chút công lực.
Yêu tộc đi đầu quỳ phịch xuống đất, hoa văn trên trán hắn sắc nét hơn, lần đầu gặp Hà Duy nghĩ là rắn nhỏ, nhưng hôm nay dòm lại mới láng máng nhìn ra, rắn đâu mà rắn, rành rành là rồng nhỏ.
Người này chính là Ly Ưu, nhưng khiến Hà Duy ngạc nhiên là mấy canh giờ trước vẫn còn trẻ và tràn ngập sức sống, sao giờ đã biến thành dạng này?
Tóc mai hoa râm, nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt, ngay cả giọng nói cũng mang âm hưởng già nua và trầm ấm của tuổi trung niên.
“Đồ nhi Ly Ưu bái kiến sư tôn!”
Nghe hắn gọi thế, đầu Hà Duy ong lên.
Nhận lầm một người thì thôi đi, đổi thành Lê Viêm mà vẫn lầm là sao! Kỳ quái quá đi mất!
Hay bọn họ có hai sư tôn?
Một người giống Lăng Vân Dực như đúc, còn người kia giống Lê Viêm?
Cơ mà thế thì vớ vẩn quá, thường nghe một sư phụ thu nhiều đồ đệ, chứ mấy khi nghe một đồ nhi bái mấy sư phụ! Nhất là tại niên đại này nữa!
Lê Viêm cũng không làm giống Lăng Vân Dực, hắn nhếch mày, cười nhạo một tiếng, mắt thấy câu ‘Ai là sư tôn của các ngươi’ sắp thốt ra đến nơi, Hà Duy vội kéo hắn.
Lê Viêm rút lời về, quay sang nhìn cậu, Hà Duy ra hiệu bằng mắt, Lê Viêm nhướn mày, Hà Duy trừng, Lê Viêm lại nhướn mày, Hà Duy… được rồi, thỏa hiệp.
Lê Viêm cao hứng, mắt đỏ sáng lên, lúc nhìn về hướng Ly Ưu thì đã thu hồi biểu cảm.
“Đứng lên đi.”
Ly Ưu cuống quít đứng dậy, Lê Viêm nhẹ nhàng mỉm cười: “Mấy ngày nay ngươi vẫn ổn chứ?”
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, Hà Duy lại đơ ra.
Hình ảnh sao giống dữ vậy!
Lời nói, nét mặt, thậm chí tư thế hơi cúi người kia nữa, hai người đều cực kỳ tương tự nhau!
Hà Duy đang kinh ngạc, Ly Ưu đã thưa tiếp: “Phiền sư tôn nhớ mong rồi, mấy ngày nay sư huynh đệ chúng con đều ổn.”
Không đợi Hà Duy hướng dẫn tiếp, Lê Viêm đã nói rất thỏa đáng: “Tu vi tiến bộ chưa? Có chỗ nào khó khăn không?”
Nghe hắn hỏi, mắt Ly Ưu đột nhiên sáng rỡ, vội đáp: “Sư tôn! Ngài từng nói nếu lên kỳ linh cảnh thì chúng con sẽ không già đi nữa, có điều mãi không thể đột phá biến hình cấp chín, chúng con năm mươi tuổi cả rồi, có… có thể chẳng còn bao nhiêu thời gian!”
Lời Ly Ưu khiến Hà Duy ngốc lăng, Lê Viêm lại khẽ cười nói: “Có gì khó đâu? Để ta cho ngươi một ít linh dược.”
Hắn vừa nói xong, Hà Duy muốn ngăn cản mà không kịp.
Lê Viêm tưởng Hà Duy muốn giúp bọn họ, mà việc này với hắn cùng lắm là tiện tay, vì mang đến niềm vui cho vợ yêu, hắn cam tâm tình nguyện.
Thấy mắt đám Ly Ưu càng thêm sáng lấp lánh, lời tới bên miệng của Hà Duy không nói ra được nữa.
Cậu nhớ rõ trước đó không lâu, cậu với Lăng Vân Dực cũng ở trong cung điện này, cùng nhóm Ly Ưu trò chuyện vui vẻ. Cậu cũng nhớ rõ, lòng nhiệt tình của họ khiến gương mặt quanh năm băng giá của Lăng Vân Dực hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hơn mười ngày không dài, nhưng tình nghĩa sớm chiều ở chung một hai lời nào có thể nói hết.
Tuy chưa hiểu tình cảnh trước mắt, song Hà Duy chung quy không thể trơ mắt nhìn họ già đi. Nếu Lê Viêm có biện pháp, giúp một tay cũng chẳng sao.
Lần nán lại này không ngờ kéo dài hơn mười ngày.
Mắt thấy nhóm Ly Ưu lần lượt vượt qua kỳ biến hình và tiến vào kỳ linh cảnh, Lê Viêm bèn tìm đến Hà Duy đòi phần thưởng như tranh công.
Hà Duy làm gì có tâm tư, vừa tính ngủ để trốn, dè đâu nam tử tóc đỏ mới rồi còn híp mắt đòi hôn tự dưng gập ep.
Hà Duy chợt hoảng hốt, sốt ruột gọi: “Lê Viêm? Lê Viêm ngươi làm sao vậy!”
Lê Viêm dường như đang chịu đau đớn kịch liệt, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.
Hà Duy vội đỡ lấy hắn, sự lạnh lẽo trong tay khiến lòng cậu run lên, ngay sau đó, mùi máu gay mũi cũng ập vào mặt.
“Đây là sao?” Hà Duy nắm chặt tay Lê Viêm, lớn tiếng hỏi.
Lê Viêm từ từ nhắm nghiền mắt, cố nén đau nhức, âm thanh cơ hồ phát ra từ kẽ răng: “Đừng… sợ, ta không sao.”
Dáng vẻ như này mà không sao cái gì!
Bốn phía không có ai, trời đã khuya, Hà Duy quả quyết tế ra Kết Linh Tiên Y, nhanh chóng dẫn vào thật nhiều huyết linh để trấn an Lê Viêm, dè đâu huyết linh dồi dào dũng mãnh tràn vào không hề có tác dụng xoa dịu, mà như khiến cơn đau thêm trầm trọng!
Hà Duy trơ mắt nhìn hắn chịu tội, chỉ thấy lòng nóng như lửa đốt. Cậu cố bình ổn tinh thần giữa lúc bối rối, cấp tốc phóng thuật trị liệu trung cấp, không ngờ kỹ năng xưa nay luôn hữu ích lại trực tiếp nhắc nhở cậu: “Tình trạng của mục tiêu xâm lăng không ổn, không thể sử dụng kỹ năng.”
Rốt… rốt cuộc làm sao vậy!
Mọi chiêu đều vô dụng, biện pháp gì cũng không có, trong đầu Hà Duy nảy ra một ý niệm.
Sư tôn, có thể đi tìm sư tôn mà!
Chắc chắn sư tôn có cách!
—–
Mai đi chơi lễ nên nghỉ 1 bữa nhen >▽<
Danh sách chương