Tan học Lục Thanh đi bộ về nhà, trời ngã về chiều khiến mái tóc đen của cậu bị hoàng hôn hung đỏ, Lục Thanh chậm rãi tiến về con hẻm tối tăm, nơi mà ánh sáng chỉ đến khi đi hết những con hẻm ra đường lớn

Phàn Tứ nhảy ra từ một khúc ngoặt, khoát vai cậu cười ngả ngớn: "Thế nào? không bị đuổi học chứ"

Lục Thanh hất cánh tay đang quàng vai mình hừ lạnh: "Đồ không nghĩa khí như mày còn mặt mũi gặp tao"

"Uầy,... Nhìn cái thái độ này.."

Phàn Tứ lắp bắp: "Không... không phải thật sự bị đuổi học chứ?" Hắn không được học hành nhiều, đến cấp 2 là nghỉ, Lục Thanh thì khác, cậu thông minh lại có bề ngoài ưu tú. Mang tư cách là bạn nối khố của Lục Thanh, hắn thật sự không muốn điều này xảy ra.

Phàn Tứ nóng nảy ra sức lay bả vai Lục Thanh: "mày nói rõ ra xem nào"

"Không có việc gì"

Lục Thanh không muốn đề cập đến việc này chỉ nhắc nhở hắn tối nay 8h hẹn gặp ở chổ cũ rồi đi thẳng về nhà

Vừa rảo bước đến bậc thềm, đã có một bóng vàng nhảy vọt vào lòng Lục Thanh, khiến thân người cậu nghiêng về phía sau.

"Tiểu hoàng nha, lần sau còn làm bẩn áo tao như vậy nữa cẩn thận tao đem mày nấu rựa mận"

Lục Thanh vuốt ve đầu tiểu hoàng một lúc, sau đó mới bỏ dép vào nhà, bên trong rôm rả tiếng cười của đàn ông và phụ nữ, rượu, khói thuốc, mùi tinh dầu rẻ tiền hòa lẫn trong căn nhà ọp ẹp khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh bê tha rẻ rúng. Thế nhưng tất cả những điều này dường như không ảnh hưởng đến Lục Thanh, bởi vì cậu lớn lên cùng nó, đôi khi chính cậu cũng đã tham gia vào những thứ rẻ rúng như vậy

Lục Thanh đóng sập cánh cửa phòng, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài, cậu kéo hộc tủ đầy rẫy những hộp thuốc được xếp ngăn nắp cho vào balo, sau đó là đĩa phim đen không nhãn mác, bao cao su, khăn giấy, nước hoa,... rất nhiều thứ có chứa chất cấm khác vào. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Lục Thanh quơ lấy một bộ đồ thể thao ngoài ban công, chuẩn bị tắm táp một phen thì cửa phòng bị gõ nhẹ

"Lục tử.. mở cửa"

Bên ngoài là một người phụ nữ chưa đến trung tuần, mày liểu mắt cong, tóc uốn xoăn thành từng lọn uốn éo thả ngang trước ngực. Mặc dù nơi khóe mắt đã có vài vết chân chim nhàn nhạt, nhưng cũng không giấu đi nét đẹp câu hồn của bà. Lục Thanh nhíu mày nhìn rãnh ngực sâu hoắm lồ lộ ra bên ngoài, lạnh giọng: "có chuyện gì thì nói mau đi, con còn phải ra ngoài nữa"

Lục Tịnh Phương đảo mắt nhìn qua balo của Lục Thanh, nhịn không được nhắc nhở: "Lục Tử à, lúc chiều chủ nhiệm lớp con gọi điện cho mẹ, nói con... nên hòa đồng với bạn bè một chút. Tránh để người ta kiếm chuyện gây khó dễ..."

"đã biết, nếu không có chuyện gì nữa... con muốn đi tắm"

Lục Tịnh Phương đối mắt với cánh cửa trước mặt, thở dài một hơi rồi quay người đi về bàn mạt chược, sau đó liền nghe thấy tiếng cười uyển chuyển và ngọt ngào của bà

Màn đêm dần nặng màu, đêm lập thu khí trời hơi lạnh, Lục Thanh đội một chiếc nón lưỡi trai màu đen, vành nón kéo sụp xuống che hết gần nữa khuôn mặt. Cậu còn chồng thêm hai lớp khẩu trang, đồ thể thao màu trầm khiến Lục Thanh như hòa vào cảnh đêm, làm vật nền cho thành phố xô bồ rực rỡ

Đông Châu về đêm phồn hoa và huyên náo, trai gái ăn mặc thời thượng đi lại cười nói vui vẻ, những chiếc xe đắt tiền lần lượt tiến vào tầng hầm của Đêm Màu Hồng. Mọi người xung quanh tất bật phục vụ các thượng dế của mình, Lục Thanh cũng không ngoại lệ, cậu thọc tay vào ba lô chính xác rút ra hộp áo mưa đưa cho một cậu sinh viên, một tay khác nhanh chóng thu tiền bỏ vào túi đeo chéo bên hông.

Cô nàng ở phía sau thấy cậu sinh viên rời khỏi liền tiến lên ghé môi vào tai Lục Thanh nói nhỏ

Khóe môi phía sau lớp khẩu trang nhếch thành một đường cong, cậu nhè nhẹ cất giọng hỏi

"chổ tôi có hương cỏ vetiver và oải hương, cô muốn loại nào?"

"oải hương đi" Lục Thanh nhanh chóng lấy ra một lọ nước hoa nhỏ bằng lòng bàn tay, cô gái đưa tiền xong, lắc eo nhỏ muốn đi nhưng bị cậu kéo lại

"Ấy, khoan đã. Đây chỉ là loại hổ trợ thôi, muốn thành công cô phải có vật đi kèm"

Cô gái nhíu mày lưỡng lự: "dùng thuốc rất dễ bị phát hiện đó"

Lục Thanh phát ra tiếng cười khẽ, nhướng mày nói: "dùng thuốc? chổ tôi lại bán loại sản phẩm hạ cấp đó sao" Đồng thời lấy ra một cây son dúi vào tay cô gái " 500 "

"Mắc như vậy.."

"Chỉ cần quệt nhẹ ở viền môi, không cần động tay, không có khả năng phát hiện, lăn một vòng xong chỉ trách đối phương... Dừng một chút, ánh mắt cậu đẩy ẩn ý nhìn cô gái, đưa bàn tay ghé ở môi, gạt âm thanh dồn ở một chổ thì thầm

"...chỉ trách đối phương... khó kiềm chế thôi. Người đẹp, cô nói xem, trót lọt như vậy, lấy của cô như vậy là ưu đãi rồi"

Cô nàng xoay tròn mắt, muốn trả giá một chút

Lục Thanh lại nhìn chiếc túi xách hàng nhái của cô ta, thu lại chiếc son không để ý nói

"Cũng chỉ bằng cái túi rởm của cô, nhưng không chừng sau này lại có cả trăm chiếc hermes. Hời như vậy còn tiếc rẻ cái gì... Không mua thì mau đi, tôi còn muốn buôn bán"

Cô gái vội vàng giật lấy cây son trước khi Lục Thanh bỏ vào lại trong ba lô, nhanh chóng nhét tiền vào tay cậu, hừ nhẹ một tiếng rồi rời khỏi

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Phàn Tứ vẫn chưa đến, Lục Thanh bất mãn gọi điện lần thứ ba, cậu bận bịu chạy lui chạy tới xung quanh khu vực của Đêm Màu Hồng, không có thời gian hối thúc nên tên này lại lười biếng. Lục Thanh có giờ giấc rất cố định, tuy loại việc làm về đêm này kiếm được không ít, thời điểm cao nhất là đến nữa đêm, càng về khuya càng kiếm được những mối lớn. Nhưng Lục Thanh vẫn còn là học sinh, cậu cần tiền nhưng chưa đến mức mê muội, không muốn dính vào những vụ bê bối của các đại thiếu gia, mỗi ngày Lục Thanh chỉ đứng hai tiếng đồng hồ, đúng 10h cậu sẽ trở về

Tút...tút...

Khi Lục Thanh sắp hết kiên nhẫn thì nghe được giọng nói cùng âm thanh thở gấp của Phàn Tứ. Bên này cậu vẫn một tay đưa hàng một tay cầm tiền, ngéo cổ ép điện thoại trên vai nặng giọng khó chịu nói "mày biết mấy giờ rồi không"

"Lục tử, xin lỗi, tao gặp chút chuyện, có lẽ hôm nay không đến được. Mày yên tâm, tụi Tam Xà cũng ở đây, bọn nó không gây trở ngại cho mày đâu"

"Ồ?" Lục Thanh khá tò mò, nhưng không có thời gian hỏi nhiều, nghe giọng nói của Phàn Tứ có vẻ hắn không xảy ra chuyện gì, kiếm tiền vẫn là quan trọng hơn

Bạch Ninh trong bộ dạng của một cô gái núp trong góc tường lặng lẽ dõi theo Lục Thanh. Đây không phải là cốt truyện, Bạch Ninh không xuyên thư, cô chỉ tiếp nhận về cuộc đời của Lục Thanh và có nhiệm vụ phải giúp đỡ hắn. Một nhiệm vụ tùy cơ ứng biến, đôi khi hệ thống sẽ nhắc nhở một số việc nhưng chung quy tất thảy đều do Bạch Ninh làm chủ, căn bản số mệnh của Lục Thanh không có vòng sáng hào quang gì cả, mọi bước ngoặt, ngã rẻ, bản tính của Lục Thanh sẽ do cách làm của Bạch Ninh mà thay đổi. Nếu Bạch Ninh làm không tốt, Lục Thanh vẫn mãi mãi quanh quẩn trong vòng tối, trường hợp xấu hơn nữa hắn sẽ còn cặn bã hơn lúc đầu

Thật lòng mà nói, Bạch Ninh hơi sợ con người của Lục Thanh, ở thời điểm này cô chỉ có một lợi thế là tuổi đời thật lớn hơn hắn, có phần chính chắn hơn, hiểu biết hơn một chút. Nhưng một người có thể nói là tài giỏi như Lục Thanh, về mặt tâm lí hắn kiên định hơn người khác, về mặt từng trải hắn so với những người cùng lứa có sự sâu sắc khó lường, còn về bản tính..

lương thiện? hắn không có, lại còn đang trong giai đoạn biến chất mà trưởng thành. Bạch Ninh có biết trước tương lai của hắn thì thế nào, cô có khả năng ngăn cản sao? Không hề. Bạch Ninh chỉ có thể cố gắng làm một kẻ bao đồng thật tốt mà thôi, đừng hỏi vì sao cô phải tiếp nhận nhiệm vụ này. Hệ thống cũng như một trò chơi, Bạch Ninh thắng - cô được phần thưởng. Tiền, tài, tình, mọi gia vị làm nên hạnh phúc ở thế giới này. Chỉ cần Bạch Ninh hoàn thành nhiệm vụ cô có sẽ có một cuộc sống hoàn hảo

Bạch Ninh hồi tưởng lại quãng thời gian Lục Thanh học trung học năm thứ nhất, hắn sẽ gặp biến cố gì, những biến cố có khả năng biến đen Lục Thanh cô sẽ từng bước loại bỏ. Bạch Ninh thấy Lục Thanh đang kiểm tra lại đồ trong ba lô, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó. Xung quanh quá ồn ào, ở khoảng cách này Bạch Ninh chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Lục Thanh nhưng không rõ cậu nói những gì.

Trong vô thức, Bạch Ninh từng bước tiến lại gần, bắt gặp ánh mắt Lục Thanh, cô dừng lại bình tĩnh giả vờ hỏi

"có bán khăn ướt không?" Bạch Ninh theo dõi Lục Thanh rất lâu, cậu không những bán những thứ có chất cấm, đồ linh tinh như sinh gum, khăn giấy, hộp quẹt đều có cả

Lục Thanh tắt điện thoại nhìn người tới, cậu không vội thọc tay vào ba lô như mọi khi mà rút một hộp thuốc từ trong túi quần chậm rãi mồi một điếu. Cậu nâng ba lô ở trước ngực, tìm tòi một lúc. Môi vẫn ngậm điếu thuốc, từ trong khe hở khói tràn ra mang theo âm thanh trầm trầm

"hết rồi"

Bạch Ninh vốn chỉ viện cớ hỏi, nhưng không ngờ Lục Thanh lại đưa tay vào túi áo thể thao lấy ra một chiếc khăn tay

"cho cô"

Bạch Ninh ngẫn người, kẻ hám tiền như hắn mà lại "cho" hơn nữa thời đại này người tỉ mỉ thế nào mới mang theo khăn tay chứ. Cô bất ngờ nhìn Lục Thanh, lại gặp phải ánh mắt dò xét mang theo chút ý cười. Tự nhiên bàn tay Lục Thanh đổ mồ hôi, tên nhóc này.. khó hiểu như vậy làm gì chứ.. cô không muốn chỉ đối thoại đơn giản mà cũng phải vắt óc suy nghĩ thế này đâu. Bạch Ninh thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, dù sao Lục Thanh hiện tại cũng chỉ mới 14 15 tuổi, hắn cũng không phải tên cặn bã trong tương lai. Có lẽ đơn giản là muốn thả con tép bắt con tôm, tiện tay cho cô một cái khăn, không chừng sau này cô muốn mua gì cô đều nghĩ đến hắn đầu tiên

Nghĩ vậy Bạch Ninh bình thản cười, nhe hẳn 8 cái răng trắng tinh: "cám ơn"

Đây là địa phương ăn chơi trụy lạc, Bạch Ninh đang giả dạng thành một cô gái đua đòi, vì cô không muốn chen chân quá nhiều vào cuộc sống của Lục Thanh, nếu có gặp phải người muốn dạy dỗ hắn, cô ra mặt giúp đỡ cũng không bị họ nhớ mặt ghi thù. Nếu đã đứng ở đây thì phải ra vẻ một chút. Bạch Ninh nhận khăn tay, đi luôn thì hơi kì nên cô lại hỏi

"Áo mưa thì sao, cậu còn chứ?"

Lục Thanh cười khẽ, ngay cả ánh mắt cũng toát lên sự trêu chọc có chút giễu cợt, nhưng cậu lại đưa áo mưa cho Bạch Ninh thật

Là áo mưa, đúng vậy, nghĩa trên mặt chữ, không phải cái loại áo mưa mà cô đang nghĩ kia. Bạch Ninh lườm hắn. Lục Thanh đối mắt với cô, sau đó dời xuống trước ngực, ý cười trong mắt càng đậm

Bạch Ninh hơi xấu hổ, hôm nay cô diện áo croptop màu đen, đội tóc giả xanh đỏ lẫn lộn, mặt trang điểm đậm kiểu phương tây già chát, quần cạp ngắn lộ ra vòng eo mãnh mai nhưng chẳng chút quyến rũ, vì đến rãnh ngực cô còn chưa có. Bạch Ninh không phải không có mắt thẩm mỹ, nhưng đến loại địa phương này, ăn mặc như nữ sinh ngây thơ mới là có vấn đề, không chừng còn hút lấy mấy tên yêu râu xanh biến thái

"tôi muốn bao cao su, cậu có không" Bạch Ninh quăng trả lại cái áo mưa vào ngực Lục Thanh. Cậu lại chẳng nói gì, quăng đầu lọc xuống nền đường, sau đó tiến thêm một bước đến gần trước mặt Bạch Ninh, khom người kê hờ cằm trên vai cô

"Em gái, đêm nay muốn cùng ai..? ...Hay em chọn anh đi" Lục Thanh vừa nói vừa tháo khẩu trang. Nghiêng mặt hôn lên má cô, rồi lập tức dời đến trước mặt nhìn chăm chú

"Thế nào, anh đẹp trai chứ hả"

Mùi thuốc lá như một hương vị đặc trưng của đàn ông, tùy thuộc vào mỗi người nó sẽ mang đến một mùi vị khác nhau. Không thể nghi ngờ, gương mặt yêu nghiệt của Lục Thanh sẽ biến loại mùi vị khó chịu này thành mê hoặc. Nhưng với Bạch Ninh, một cô gái đã bước qua tuổi thanh xuân, chưa hẳn là trưởng thành, nhưng với lưu manh đẹp trai vẫn dư sức miễn dịch

"Cậu bao nhiêu tuổi chứ, đồ hư đốn"

Lục Thanh nghiêng mắt nhìn Bạch Ninh, cô ý thức được lời nói bản thân đi ngược với hành động. Hơn nữa, luận về mọi mặt lúc này cô không hề có tự cách nói "đồ hư đốn" với Lục Thanh

Điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên, Lục Thanh ấn nút nghe đưa lên tai, mắt nhìn Bạch Ninh ý tứ rõ ràng "không mua gì nữa thì cút đi". Nhưng Bạch Ninh nhờ lớp trang điểm của mình, da mặt cũng dày lên không ít, cô giả vờ không hiểu, cứ đứng đó dỏng tai lê nghe ngóng. Lục Thanh đi vài bước cách xa cô một chút, cô lại không chút ngại ngùng mà đi theo giả điên nhìn vẩn vơ xung quanh. Lục Thanh buồn cười, thấy hơi phiền nhưng cũng không tránh nữa

"Nghe đủ..?"

Bạch Ninh biết hắn chuẩn bị đến chổ của Phàn Tứ, nghe qua có lẽ là có cô gái nào đó được bọn hắn giúp đỡ, người trong điện thoại vừa kể vừa hung hăng chửi bới. Cô nghe không rõ, chỉ biết Lục Thanh hôm nay sẽ về sớm. Cô nhớ không lầm, khi Lục Thanh học trung học năm thứ hai, người anh em Phàn Tứ này của hắn phải lòng một cô gái, sau đó không biết thế nào giữa bọn họ xuất hiện mâu thuẫn. Việc này dẫn đến lòng tin của Lục Thanh đối với mọi người xung quanh càng xuống thấp, từ đó chữ "lợi" được Lục Thanh đặt lên trên hết. Đối với mọi người hắn đều phân chia thành hai loại lợi dụng dược và không lợi dụng được. Chỉ cần đạt đến lợi ích tốt nhất. Bạch Ninh nghĩ đây tuy không phải bắt đầu, nhưng cũng là một điểm khiến Lục Thanh ngày càng biến đổi.

Bạch Ninh đi theo Lục Thanh đến đầu phố, trước cửa hàng tạp hóa có một cậu học sinh đang ngồi trên xe máy chờ hắn.

"Lục ca, anh Phàn Tứ bảo em đến đón anh"

Lục Thanh gật đầu tháo ba lô xuống rồi đeo lại ở sau lưng, cậu quay lại nhìn Bạch Ninh

"cô về đi"

"tôi cũng muốn đi"

"chúng ta không quen biết"

"anh vừa mới hôn tôi"

"đó là phí của khăn tay"

"tên khốn kiếp"

Lục Thanh ra vẻ đăm chiêu"được.. vậy cô hôn tôi một cái. Tôi đưa cô đi"

"chị đây mới không thèm chơi trò đùa giỡn với trẻ con"

Hầu Tử rồ ga nhắc nhở Lục Thanh" Lục ca..?"

Lục Thanh không đôi co với Bạch Ninh nữa, cậu leo lên phía sau ra hiệu cho Hầu Tử. Chiếc xe tồi tàn nổ bành bạch thả khói chạy đi, bỏ lại sau lưng ánh đén neon cùng cô gái đang dẫm chân tức giận
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện