Nửa ngày sau, Diệp Linh mới có phản ứng. Hơi thở của anh nóng ấm hòa quyện với hương thơm của nữ hài tử, mùi nam tính nồng đậm mát lạnh phả vào người Diệp Linh, nháy mắt cả người liền đỏ lại như con tôm luộc.
“Cái này…khóe miệng em dính cơm” Diệp Hoa trầm mặc, lí do này chỉ sợ đến hắn còn không tin.
“Anh hai…lưu manh…đại lưu manh…” Người cô mềm nhũn, vô kế khả thi, chỉ yếu mềm lộn xộn nói ra một câu, giống như mèo con bất lực, giọng nói nỉ non, nước mắt thuận hai gò má trắng nõn trượt xuống.
Diệp Hoa chạm phải giọt nước mắt của cô, nghe được tiếng khóc nỉ non nghẹn ngào, trong lòng dâng lên cảm xúc thương hại, cánh tay hơi siết chặt, xoay người cô đối diện với mình.
Diệp Linh khóc.
Cô vừa khóc liền không dừng được.
“Vì sao muốn khi dễ em…” Diệp Linh khóc nói: “Anh không biết hành động như vậy chỉ dành cho hai người yêu nhau thôi sao?”
Quả nhiên từ trên xuống dưới đều là một trang giấy trắng.
Diệp Hoa thở nhẹ một cái, chạm trán mình vào trán cô, khẽ cười nói: “Em không muốn như vậy sao?”
Đáy mắt Diệp Hoa lóe lên một tia âm u.
Diệp Hoa thứ hắn muốn thì không ai có thể ngăn cản, cái gọi là đạo lý luân thường đối với hắn cũng chỉ như một tầng giấy mỏng, đơn giản tùy ý là có thể chọc thủng.
Chính vì vậy hắn đối với em gái của mình tuy đã vượt trên tình cảm anh em nhưng đã đến nước này thì hắn cũng không cần phải xóa bỏ, nếu hắn đã không quên được thì cứ việc mặc kệ nó thôi.
Nhưng Tình ý của hắn đối với cô dày đặc như vậy mà cô vẫn chưa nhận ra sao? Diệp Hoa chợt cảm thấy thất vọng nhưng sau đó rất nhanh lắc lắc đầu gạt bỏ.
Không vội, cô đã không hiểu thì để hắn từ từ làm cô hiểu ra vậy.
Diệp Linh gạt đi nước mắt, đầu nhỏ khẽ gật.
“Thứ anh muốn, tất nhiên phải thuộc về anh” Diệp Hoa lẩm bẩm, bỗng nhiên xé bỏ chiếc áo của mình, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Mùa hè nóng nực, Diệp Hoa chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản.
Làn da rám nắng, cơ bắp lộ rõ ràng lồng ngực cường tráng hữu lực hiện ra trước mặt Diệp Linh.
Con mắt Diệp Linh khẽ run, dùng sức nghiêng đầu đi chỗ khác.
Diệp Hoa cầm tay của cô, cầm bàn tay tinh tế trắng noãn, móng tay cắt chỉnh tề sạch sẽ, đầu ngón tay phấn nhuận, đặt vào lồng ngực mình.
Hắn để Diệp Linh cảm nhận lồng ngực cường tráng đó.
"Tiểu Linh, em sẽ thích anh, không có nữ nhân nào không thích anh hết!" Hắn cười, thổi vào bên tai Diệp Linh một cái.
Diệp Linh nước mắt dần dần chảy khô, rốt cuộc không nói thành tiếng. Cô mờ mịt cắn chặt môi.
Từ khi nào anh hai của cô trở nên xấu xa như vậy? Nhưng thật hổ hẹn khi cô cảm thấy một tia vui mừng khi anh nói.
Diệp Linh sắc mặt càng lúc càng hồng.
“Em không thích, em vĩnh viễn sẽ không thích cái loại biến thái như anh!”Diệp Linh tiếp tục nói, âm thanh lí nhí như muỗi kêu: “Với lại chúng ta là anh em…”
Diệp Hoa trầm mặc, thần sắc yên tĩnh, lúc Diệp Linh mắng hắn biến thái, hắn như nghe được câu nói tâm tình, không có chút tức giận, chỉ cảm thấy thú vị.
“Người trong mộng của em nhất định phải là một bạch mã hoàng tử chứ không phải loại người ác ma xấu xa như anh!” Diệp Linh nói, hai con ngươi bị nước mắt tẩy qua giống như nước biển tinh khiết ôn nhu dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng u lam kiên định mà đối chọi với gay gắt với anh.
“Em nói gì?” Diệp Hoa nhếch môi, tia sắc bén trong mắt như xuyên thủng thân hình nhỏ nhắn của cô.
Diệp Linh cảm thấy hơi sợ hãi, vừa muốn chạy thoát thì cánh tay của anh siết chặt cô lại, hắn để cô nhìn vào mắt mình.
Đôi mắt nâu thẳm giờ đã bị con ngươi đỏ rực thay thế, trên trán gân xanh cũng nổi lên, lúc này quả thật giống với ác ma mà Diệp Linh nói.
Diệp Hoa siết chặt eo của cô, nửa ngày sau hắn mới lạnh nhạt phun ra một câu.
“Bạch mã hoàng tử sao?” Diệp Hoa cười khẩy, như nghe thấy một chuyện hài hước, khóe miệng của hắn nhếch lên, sắc mặt âm trầm khủng bố.
“Nếu em muốn bạch mã của em trở thành ngựa què thì cứ bảo nó phi đến đây…còn cái gì hoàng tử nếu ngại hắn ta sống đủ lâu thì em cứ việc thích hắn đi, chỉ sợ đến lúc đấy hoàng tử em thích cũng không còn lành lặn mà thôi…”
Hắn nói xong, ý cười trong đáy mắt càng đậm, lời nói hết sức tùy ý dường như đối với việc này hắn thật sự có bản lĩnh làm ra.
“Anh…anh…” Diệp Linh tức giận thở hổn hển, ngực đập phập phồng, cổ họng như nghẹn bởi thứ gì, thật lâu sau vẫn không nói lên lời.
Ánh mắt của hắn rơi vào cánh môi của cô, môi của cô rất non mềm, mỗi lần nói chuyện run lên một cái là giống như đậu hũ màu cánh hoa hồng, mềm ngọt mịn màng.
Diệp Hoa cắn môi của cô mấy lần, lúc này mới đứng dậy, đặt cô về ghế ngồi.
Diệp Linh vừa thoát khỏi ma trảo của Diệp Hoa, cô vội vàng phi thân một mạch về phòng, chỉ sợ chậm một giây là thể xác đều bị ác ma ăn đến không còn xương tủy.
Diệp Hoa nâng mắt, đuôi lông mày hơi giãn ra, cảm nhận vị ngọt ở đầu môi hắn không khỏi liếm vài lần. Ánh mắt càng trở lên u ám.
Xem ra nhóc con của hắn càng ngày càng không nghe lời rồi…
Diệp Linh tự nhốt mình trong phòng.
Cô chưa từng trải, nhưng cũng không ngốc, cô biết được anh hai muốn cô. Có thích hay không chưa bàn luận, muốn ngủ với cô không cần nói cũng biết.
Lúc nào anh hai ăn cô cô còn không biết, nhìn tâm tình của anh, Diệp Linh không có một chút quyền tự chủ.
Diệp Linh liên tục hít khí, luôn cảm giác trong phòng ngột ngạt, hô hấp không thể thông, nhớ đến cảnh quay sắp tới cô gạt đi suy nghĩ trong đầu rồi đắp chăn đi ngủ nhưng thật không ngờ chỉ cần nhắm mặt lại hiện ra khuôn mặt đáng ghét của anh hai.
Xin lỗi mọi người để thỏa mãn con thú trong người mình vì vậy sẽ có nhiều đoạn ngược sương sương a:((
và đặc biệt tháng mới nên mặt dày cầu kim phiếu a ^^
“Cái này…khóe miệng em dính cơm” Diệp Hoa trầm mặc, lí do này chỉ sợ đến hắn còn không tin.
“Anh hai…lưu manh…đại lưu manh…” Người cô mềm nhũn, vô kế khả thi, chỉ yếu mềm lộn xộn nói ra một câu, giống như mèo con bất lực, giọng nói nỉ non, nước mắt thuận hai gò má trắng nõn trượt xuống.
Diệp Hoa chạm phải giọt nước mắt của cô, nghe được tiếng khóc nỉ non nghẹn ngào, trong lòng dâng lên cảm xúc thương hại, cánh tay hơi siết chặt, xoay người cô đối diện với mình.
Diệp Linh khóc.
Cô vừa khóc liền không dừng được.
“Vì sao muốn khi dễ em…” Diệp Linh khóc nói: “Anh không biết hành động như vậy chỉ dành cho hai người yêu nhau thôi sao?”
Quả nhiên từ trên xuống dưới đều là một trang giấy trắng.
Diệp Hoa thở nhẹ một cái, chạm trán mình vào trán cô, khẽ cười nói: “Em không muốn như vậy sao?”
Đáy mắt Diệp Hoa lóe lên một tia âm u.
Diệp Hoa thứ hắn muốn thì không ai có thể ngăn cản, cái gọi là đạo lý luân thường đối với hắn cũng chỉ như một tầng giấy mỏng, đơn giản tùy ý là có thể chọc thủng.
Chính vì vậy hắn đối với em gái của mình tuy đã vượt trên tình cảm anh em nhưng đã đến nước này thì hắn cũng không cần phải xóa bỏ, nếu hắn đã không quên được thì cứ việc mặc kệ nó thôi.
Nhưng Tình ý của hắn đối với cô dày đặc như vậy mà cô vẫn chưa nhận ra sao? Diệp Hoa chợt cảm thấy thất vọng nhưng sau đó rất nhanh lắc lắc đầu gạt bỏ.
Không vội, cô đã không hiểu thì để hắn từ từ làm cô hiểu ra vậy.
Diệp Linh gạt đi nước mắt, đầu nhỏ khẽ gật.
“Thứ anh muốn, tất nhiên phải thuộc về anh” Diệp Hoa lẩm bẩm, bỗng nhiên xé bỏ chiếc áo của mình, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Mùa hè nóng nực, Diệp Hoa chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản.
Làn da rám nắng, cơ bắp lộ rõ ràng lồng ngực cường tráng hữu lực hiện ra trước mặt Diệp Linh.
Con mắt Diệp Linh khẽ run, dùng sức nghiêng đầu đi chỗ khác.
Diệp Hoa cầm tay của cô, cầm bàn tay tinh tế trắng noãn, móng tay cắt chỉnh tề sạch sẽ, đầu ngón tay phấn nhuận, đặt vào lồng ngực mình.
Hắn để Diệp Linh cảm nhận lồng ngực cường tráng đó.
"Tiểu Linh, em sẽ thích anh, không có nữ nhân nào không thích anh hết!" Hắn cười, thổi vào bên tai Diệp Linh một cái.
Diệp Linh nước mắt dần dần chảy khô, rốt cuộc không nói thành tiếng. Cô mờ mịt cắn chặt môi.
Từ khi nào anh hai của cô trở nên xấu xa như vậy? Nhưng thật hổ hẹn khi cô cảm thấy một tia vui mừng khi anh nói.
Diệp Linh sắc mặt càng lúc càng hồng.
“Em không thích, em vĩnh viễn sẽ không thích cái loại biến thái như anh!”Diệp Linh tiếp tục nói, âm thanh lí nhí như muỗi kêu: “Với lại chúng ta là anh em…”
Diệp Hoa trầm mặc, thần sắc yên tĩnh, lúc Diệp Linh mắng hắn biến thái, hắn như nghe được câu nói tâm tình, không có chút tức giận, chỉ cảm thấy thú vị.
“Người trong mộng của em nhất định phải là một bạch mã hoàng tử chứ không phải loại người ác ma xấu xa như anh!” Diệp Linh nói, hai con ngươi bị nước mắt tẩy qua giống như nước biển tinh khiết ôn nhu dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng u lam kiên định mà đối chọi với gay gắt với anh.
“Em nói gì?” Diệp Hoa nhếch môi, tia sắc bén trong mắt như xuyên thủng thân hình nhỏ nhắn của cô.
Diệp Linh cảm thấy hơi sợ hãi, vừa muốn chạy thoát thì cánh tay của anh siết chặt cô lại, hắn để cô nhìn vào mắt mình.
Đôi mắt nâu thẳm giờ đã bị con ngươi đỏ rực thay thế, trên trán gân xanh cũng nổi lên, lúc này quả thật giống với ác ma mà Diệp Linh nói.
Diệp Hoa siết chặt eo của cô, nửa ngày sau hắn mới lạnh nhạt phun ra một câu.
“Bạch mã hoàng tử sao?” Diệp Hoa cười khẩy, như nghe thấy một chuyện hài hước, khóe miệng của hắn nhếch lên, sắc mặt âm trầm khủng bố.
“Nếu em muốn bạch mã của em trở thành ngựa què thì cứ bảo nó phi đến đây…còn cái gì hoàng tử nếu ngại hắn ta sống đủ lâu thì em cứ việc thích hắn đi, chỉ sợ đến lúc đấy hoàng tử em thích cũng không còn lành lặn mà thôi…”
Hắn nói xong, ý cười trong đáy mắt càng đậm, lời nói hết sức tùy ý dường như đối với việc này hắn thật sự có bản lĩnh làm ra.
“Anh…anh…” Diệp Linh tức giận thở hổn hển, ngực đập phập phồng, cổ họng như nghẹn bởi thứ gì, thật lâu sau vẫn không nói lên lời.
Ánh mắt của hắn rơi vào cánh môi của cô, môi của cô rất non mềm, mỗi lần nói chuyện run lên một cái là giống như đậu hũ màu cánh hoa hồng, mềm ngọt mịn màng.
Diệp Hoa cắn môi của cô mấy lần, lúc này mới đứng dậy, đặt cô về ghế ngồi.
Diệp Linh vừa thoát khỏi ma trảo của Diệp Hoa, cô vội vàng phi thân một mạch về phòng, chỉ sợ chậm một giây là thể xác đều bị ác ma ăn đến không còn xương tủy.
Diệp Hoa nâng mắt, đuôi lông mày hơi giãn ra, cảm nhận vị ngọt ở đầu môi hắn không khỏi liếm vài lần. Ánh mắt càng trở lên u ám.
Xem ra nhóc con của hắn càng ngày càng không nghe lời rồi…
Diệp Linh tự nhốt mình trong phòng.
Cô chưa từng trải, nhưng cũng không ngốc, cô biết được anh hai muốn cô. Có thích hay không chưa bàn luận, muốn ngủ với cô không cần nói cũng biết.
Lúc nào anh hai ăn cô cô còn không biết, nhìn tâm tình của anh, Diệp Linh không có một chút quyền tự chủ.
Diệp Linh liên tục hít khí, luôn cảm giác trong phòng ngột ngạt, hô hấp không thể thông, nhớ đến cảnh quay sắp tới cô gạt đi suy nghĩ trong đầu rồi đắp chăn đi ngủ nhưng thật không ngờ chỉ cần nhắm mặt lại hiện ra khuôn mặt đáng ghét của anh hai.
Xin lỗi mọi người để thỏa mãn con thú trong người mình vì vậy sẽ có nhiều đoạn ngược sương sương a:((
và đặc biệt tháng mới nên mặt dày cầu kim phiếu a ^^
Danh sách chương