Trên con đường tràn ngập ánh đèn xa hoa của thành phố, hai chiếc xe đi song song nhau, để lại tàn ảnh đen đỏ.

Lữ Uy cảm thấy chuyện đêm nay diễn ra vẫn quá mơ hồ, hắn ngồi sau Vương Minh chẹp miệng nói: “Lão đại, anh biết không, anh có hơi khác với trước kia.

Nghe Lữ Uy nói, Vương Minh cùng Nhữ Khải ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý

“Thằng béo nói không sai, em cảm thấy anh như một con người khác vậy”. Lão đại dường như trở lên tàn nhẫn hơn, mọi hành động của anh đều khiến người khác phải cảm thấy sợ hãi.

Chẳng cần nói đâu xa, ngay trong đêm nay, dựa vào tính cách trước kia của lão đại khi thấy bang Hắc Cẩu xuất hiện chắc chắn anh sẽ kêu mọi người chạy trốn nhưng hôm nay lão đại không những không trốn tránh mà còn đối đầu với bang Hắc Cẩu, một mình anh đánh gục tất cả những người đó, những người trong bang Hắc Cẩu ai nấy cũng đều là những người tắm máu để lớn, một người có thể đánh bại chục người vậy mà lão đại có thể giải quyết bọn họ một cách nhẹ nhõm.

Đặc biệt khi đối diện với tên đầu trọc cầm súng lão đại không hề tỏ ra sợ hãi, anh vẫn còn giữ được sắc mặt thản nhiên như mọi ngày, không chỉ vậy cách anh kéo cò súng, đó không phải là cách người mới vào nghề có thể làm được, người mới vào nghề khi cầm súng còn run tay chứ đứng nói tới việc bắn, nhưng lão đại có thể bắn một cách hết sức thuần thục. Qua đó có thể thấy lão đại nếu không phải người đã quen với việc này thì anh thật không thể làm được, thậm chí bọn họ đã nghĩ đến việc lão đại từng giết người.

Ba người đã sớm chết khiếp khi chứng kiến hành động của anh, nhưng nghĩ đến người đó là lão đại của mình ba người vẫn cố gắng trấn tĩnh.

Diệp Hoa biết nếu không cho họ một lời giải thích hợp lí, có lẽ họ sẽ có khúc mắc với mình, lâu dần sẽ trở lên sứt mẻ tình cảm anh em lâu năm gắn bó.

Không còn cách nào Diệp Hoa thở dài, môi mỏng khẽ nhếch: “Trước kia khi còn nhỏ, tao đã tham gia vào băng đảng anh tao, hồi đấy do còn nhỏ lên tao không biết sự đáng sợ của súng, chỉ coi như là một món đồ chơi thông thường, vì vậy tao đã nhờ anh tao chỉ dậy, do tao có thiên phú về việc này nên ông anh của tao đã thích thú dạy cho tao mọi kĩ năng của ông. Mãi về sau khi anh tao chết tao mới biết ông là một sát thủ có tiếng”.

Diệp Hoa cũng chẳng còn cách nào đành bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, không phải hắn không tin tưởng người anh em của mình mà là câu chuyện của hắn quá mức hoang đường, nói ra có lẽ họ cũng sẽ không tin còn cho rằng hắn không muốn nói nên đành bịa ra một câu chuyện vô lí để gạt họ.

Ba người lặng im nhìn lão đại, hiển nhiên bọn họ đã tin câu chuyện Diệp Hoa kể, ai cũng có bí mật của riêng mình nên không cần phải nói ra, lão đại vì ba người mà đã kể ra quá khứ của mình đã là quá tốt rồi. Dù sao đi nữa bọn họ biết Diệp Hoa vẫn luôn là lão đại của mình, vì vậy bọn họ lựa chọn lặng im coi như đã đồng ý với Diệp Hoa.

Không khí trở lên trầm lặng, Vương Minh đột nhiên cười lớn để xua tan không khí ngột ngạt đó: “Haha, lão đại cho dù anh có là thế nào đi nữa thì anh vẫn luôn là lão đại của bọn em”.

Nhữ Khải cùng Lữ Uy cười ỉm gật đầu đồng ý với câu nói của Vương Minh.

Bọn họ không ngờ quyết định của mình lại thay đổi cuộc đời mình sang một trang mới, trang sách này sẽ khiến họ đi vào đỉnh cao của nhân loại.

Diệp Hoa ánh mắt rơi trên ba người, trong lòng tràn ngập ngũ vị, hắn trách bản thân mình, làm sao có thể quên được ba người anh em tốt của mình chứ.

Diệp Hoa nén cảm động trong lòng, hắn cười mắng: “Vương Minh à, tao không có tiểu đệ phế như mày đâu”

“Lão đại anh đừng tuyệt tình như thế chứ”

Mọi người lập tức bật cười, mọi khúc mắc trong lòng được hóa giải, có lẽ sau hôm nay tình cảm của bốn người còn gắn bó hơn trước.

Lữ Uy đột nhiên như đến chuyện gì thú vị, hắn cười nói: “Lão đại cho em mượn khẩu súng anh mới lấy được chơi vài hôm được không?”

Diệp Hoa cau mày, môi mõng khẽ nhếch: “Không được! Giờ mày chưa thể cầm súng được, bao tốt nghiệp tao sẽ dạy mày cách bắn súng”. Điều này Diệp Hoa cũng sớm nghĩ đến, nếu đã lựa chọn đi theo con đường của hắn thì hắn phải có trách nhiệm nuôi dạy ba người, để trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

Lữ Uy thấy lão đại không đồng ý cũng hơi thất vọng nhưng cũng chỉ thoáng qua hắn lập tức vui mừng: “Lão đại anh hứa rồi đấy”.

Diệp Hoa gật đầu, cười nói: “Thôi muộn rồi, về đi mai còn phải đi học”

“Lão đại, anh quên à? Mai chúng ta đến trường đâu phải đi học”

Bọn họ đang bị kỉ luật nên không cần đi học chỉ cần đến trường lao động,

Thoáng chốc hai bóng xe tan biến trong màn đêm của thành phố,

Một lúc sau, Diệp Hoa đã có mặt trong nhà, trong nhà tắt điện tối om, đồng hồ trên tường đã điểm một giờ sáng có lẽ mọi người đã đi ngủ hết rồi.

Men theo bức tường đi vào nhà, nhìn thoáng qua những bức tường cũ kĩ có lẽ hắn phải sớm mua một căn nhà mới cho mọi người.

Diệp Hoa từ trong ngực rút ra một khẩu súng màu bạc, đó chính là khẩu D.E mà hắn lấy được từ tay Thái La, nhưng dường như nhớ ra điều quan trọng Diệp Hoa lay động vuốt vuốt trán. Hắn vậy mà quên mất, không có đạn thì bắn kiểu gì.

Cảm giác thất vọng dâng lên trong hắn, bất quá chỉ chốc lát, cảm giác thất vọng dâng thành một ngọn lửa hứng thú bắt đầu điên cuồng bốc cháy.

Hắn có dị năng cơ mà, vậy sao không thử xem. Không suy nghĩ nhiều, Diệp Hoa dùng dị năng của mình tạo ra một viên đạn màu tím cấu tạo từ sét.

Viên đạn vừa khít với băng đạn của súng, ngứa ngáy trong người Diệp Hoa mở cửa sổ tùy ý chĩa nóng súng ra một gốc cây

“Bàng”

Một tiếng súng nổ to, Diệp Hoa đen mặt không nhịn được chửi thể ‘Con mẹ nó, tiếng súng với uy lực còn đáng sợ hơn viên đạn bình thường được bắn ra’

“Diệp Hoa!!! Con làm gì ở trên đấy? Mấy giờ còn không đi ngủ”

Diệp Hoa nghe thấy tiếng hét của mẹ, hắn sợ hãi thu dọn đồ đạc rồi lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, như mọi ngày Diệp Hoa lại xách đít đi học,

Hôm nay không cần phải học nên hắn cũng chỉ tay không đến trường.

Đầu hè tháng năm, tuy chưa gay gắt như giữa tháng sáu nhưng cũng để làm cho bốn người đầm đìa mồ hôi.

Lữ Uy sớm đã không chịu nổi, hắn chui vào một gốc cây ngồi hóng mát: “A! Thời tiết quái quỷ gì thế này!”

“Cố lên đi mày, nốt chỗ này là xong rồi”. Vương Minh cũng không khá khẩm gì, người bơ phờ như sắp chết hắn cố gắng lắm mới lê được vài bước.

Riêng Diệp Hoa cùng Nhữ Khải vẫn giữ bộ dạng người lạ chớ đến gần, cầm chổi quét đã được nửa già cái sân.

Lúc này, không để ý một bóng người đi ngang qua, nhìn thấy Diệp Hoa cô dừng lại thích thú nói: “Diệp Hoa, em có mệt không?”

Lữ Uy nghe thấy thanh âm của một bạn nữ, hắn như cắn thuốc hít hà đứng dậy tiếp tục làm công việc của mình, cố nắn nụ cười nghĩ là đẹp nhất hắn đảo mắt nhìn chủ nhân của tiếng nói ấy. Khi nhìn người ở đằng xa, con ngươi hắn co rụt, kia không phải người hôm qua chặn Diệp Hoa để cảm ơn sao. Do hôm qua khá tối nên hắn không để ý lắm, giờ nhìn kĩ lại hắn không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.

“Con mẹ nó, quá đẹp rồi”. Mà khoan hình như người này nhìn hơn quen, Lữ Uy nhấc chân của mình đến gần để nhìn rõ hơn. Lần này hắn nhớ ra rồi, người này chính là chị Cửu Liên hoa khôi của khối 12 sao? Chả nào hắn cứ thấy quen quen hình như gặp ở đâu rồi.

Diệp Hoa đang chăm chú làm dở công việc của mình, nghe thấy có người gọi mình hắn cũng đành gác lại nhìn lên: “Cô có việc gì tìm tôi hay sao?”

Cửu Liên nhìn người trước mặt cau mày khó chịu, dường như gặp cô là thấy đại họa vậy, cô trừng mắt khẽ cười: “Chị thích gặp em không được hay sao”

“Sao không gọi tôi bằng anh như tối hôm qua đi”. Diệp Hoa híp mắt, nhếch miệng trêu cô

Nghĩ đến tối hôm qua, cô xấu hổ, đỏ mặt nhưng vẫn cố nói: “Chị thích gọi thế đấy! Em làm được gì chị!”. Lời vừa buông ra, cô hơi hối hận, quên mất người này là lão đại của một bang lớn xã hội đen, mình nói như thế anh ấy có đánh mình không?

Cô nàng này lớn đầu rồi mà tính tình như trẻ con vậy, Diệp Hoa cũng lười để ý đến cô, hắn lắc đầu tiếp tục công việc của mình.

“Này, nói chuyện với chị đi!!!”. Thấy hắn không để ý tới mình, Cửu Liên vội vàng chạy tới gần hắn, kéo cánh tay.

“Buông ra không tôi quét sân kiểu gì”. Diệp Hoa hơi mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói.

Cửu Liên thấy hắn hơi hạ giọng với mình, cô hơi sợ nhưng vẫn không chịu thua: “Diệp Hoa em khát nước không?”

Diệp Hoa gật đầu, hắn quét sân từ sáng đến giờ cũng hơi khát nước.

“Vậy em muốn Coca-Cola, Pepsi hay Soda…?” Cô liệt kê một loạt loại nước ngọt, người không biết còn tưởng cô đang chơi trò kể tên hãng nước nổi tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện