Diệp Hoa đảo mắt tìm kiếm dáng người nhỏ bé quen thuộc, nhưng trong quán đã không còn thấy bóng hình của cô đâu nữa.

Diệp Hoa cau mày nhìn xung quanh nơi đây kể cả một góc nhỏ hắn cũng không bỏ sót.

Ông chủ là người đầu hói, vừa nhìn thấy khách vào, lập tức bước ra chào hỏi.

“Cậu thanh niên mời vào, xin hỏi muốn gọi món gì?” Ông chủ cười lau lau bàn rồi mời Diệp Hoa ngồi xuống.

Diệp Hoa nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông chủ, xin hỏi người con gái vừa nãy vào quán đâu?”

Ông chủ vừa nhìn thấy không phải đến để ăn cơm, khuôn mặt đang cười hớn hở bỗng dưng trầm xuống: “Ồ, cậu tìm cô bé đó à, tôi đi gọi cô ấy đến.” Nói xong, quay người định đi ra khỏi phòng.

Diệp Hoa vội vàng kéo ông ta lại: “Chậm đã, tôi muốn biết cô ấy đến đây làm gì” Hắn vừa nói vừa lấy tiền trong túi ra, rút ra vài tờ đỏ rói rồi nhét vào trong tay ông chủ.

Ông chủ nhìn tiền ở trong tay, khuôn mặt vừa nãy trầm xuống lập tức tươi cười, nhìn Diệp Hoa khách sáo, lập tức nói: “Cô bé đó đến quán của tôi làm thêm, tại vì bình thường buổi chiều không mấy ai muốn ra ngoài làm việc, mà trong quán tôi đúng lúc thiếu nhân viên phục vụ, cho nên cô ấy ở lại làm. Cô bé đó hình như rất cần tiền, từ một giờ chiều đến gần tối, tôi chỉ trả hơn năm mươi tệ, mà cô bé cũng đồng ý làm.”

“Phục vụ? Ông nói cái gì?” Diệp Hoa ngạc nhiên nhìn ông ta, không dám tin vào tai mình.

Ông chủ gật gật đầu, vì có tiền nên giọng nói càng trở lên khách sáo: “Đúng thế, hôm nay là ngày thứ năm rồi”

“Ha…” Diệp Hoa cười khẩy, trong mắt không hề có một tia cảm xúc, nhóc con không tồi, vì năm mươi tệ mà lại dám lừa gạt hắn.

Giỏi, thật quá giỏi!

Tròng mắt Diệp Hoa liền đỏ rực, cơ thể tức giận đến run bần bật, hắn chưa từng thấy tức giận như lúc này. Nhưng có thể vì quá tức giận mà hắn lại quên mất dĩ nhiên mình lại có thể sinh ra cảm xúc.

Diệp Hoa chầm chậm đi vào nhà bếp, nhìn trộm Diệp Linh đang đứng ở đằng trước.

“Tiểu Linh, em giỏi lắm!”

Diệp Linh vừa thay đồ xong, nghe thấy có người gọi tên mình cô vội vàng quay đầu lại.

Vừa đập vào mắt lại là khuôn mặt khủng bố của anh trai, cô sợ hãi run người, trên tay chiếc chén không vững liền rơi xuống.

Diệp Linh mở miệng khẽ nói: “Diệp Hoa, sao anh lại ở đây?”

Diệp Hoa nhíu mày, giọng nói thập phần tức giận: “Anh không được phép tới đây sao? Chẳng phải vừa hay bắt gặp em dám trốn học đi làm thêm sao?”

Hắn dừng lại, đôi mắt đỏ rực nhìn cô thật lâu, nhìn xuống đồng phục cô đang mặc, chỉ đơn giản là một chiếc váy liền có điều chân váy quá ngắn còn chưa qua đầu gối liền lộ ra một cặp đùi trắng mịn. Diệp Hoa cố gắng ngăn chặn cơn tức trong người: “Nói đi, tại sao không đi học mà lại đến đây làm thêm? Em mặc như vậy cho ai nhìn?”

Sắc mặt Diệp Linh liền tái nhợt, cúi thấp đầu không dám nhìn vào đôi mắt đỏ rực ấy, cô mím chặt môi ngăn không cho mình nói ra những điều dại dột. Mấy ngày rảnh rỗi muốn ra ngoài kiếm thêm một ít việc làm ai ngờ liền chưa đi làm được lâu đã bắt gặp anh hai.

“Sao? Nói đi, em biết sai chưa?” Diệp Hoa thấy vậy trái tim cũng dần buông lỏng, hắn gắt gao nhìn cô, gặn từng chữ một.

Lần này Diệp Linh không cúi đầu nữa, cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đối đấu với anh, mở miệng nói: “Em không có sai, anh đừng hung dữ với em được không”

Nhìn thấy bộ dáng bướng bỉnh, không chịu nhân sai của cô, lửa giận trong lòng Diệp Hoa lại một lần nữa càng khơi dậy mạnh mẽ.

Hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ nắm chặt tay cô kéo ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay sang ông chủ ở đây nói: “Lần sau cô bé này còn đến đây thì ông gọi cho tôi” Nói xong Diệp Hoa từ túi lấy ra một sấp tiền rồi tiện tay vất cho ông ta.

Ông chủ cười không ngậm được mồm, vội vàng nhét mười vạn tệ vào trong ngăn kéo: “Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm đi”.

Diệp Hoa nghe lời ông chủ nói liền yên tâm, cuối cùng mạnh mẽ kéo cô về phía xe, mở cửa ném cô vào một cách không thương tiếc, hắn liếc mắt sang Triệu Bảo Vân hung hăng nói: “Mày nhìn cái gì, còn không mau nổ máy!”

Cảm nhận sát khí của lão đại, ba người cả chặng đường không một ai dám ho he gì ngay cả Anh Kiệt cũng im lặng như hến.

Cả ba đồng thời không khỏi quay sang Diệp Linh, trong lòng thầm nghĩ, cô nhóc này lại trêu chọc gì đến lão đại rồi đây, lão đại lần này tức giận như thế chỉ sợ cô nhóc này hôm nay không yên ổn rồi.

Rất nhanh hai người về đến nhà, nhìn sắc mặt của lão đại, cả ba người cũng không dám ở lại để chịu sóng gió. Hắc Mang trước khi rời đi chỉ bảo tối nay hắn lại đến, rồi nhanh chóng ra lệnh Triệu Bảo Vân rời khỏi đây, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi chỉ trong nháy mắt đã không thấy xe đâu, người đi đường còn ngỡ ngàng mình bị hoa mắt.

Trong phòng khách ấm áp, Diệp Linh lại cảm nhận được sự lạnh lẽo của anh, cô đứng trước mặt anh, cảm nhận được cơn giận của anh.

Diệp Hoa nhìn cô lạnh giọng nói: “Bỏ học đi làm, Diệp Linh em nói xem còn nhớ lần trước anh đã nói thế nào?”

Diệp Linh nghiêng đầu tránh né ánh mắt của anh, lần này anh giận thật rồi đến ngay cả tên của cô anh cũng gọi.

“Nếu phạm lỗi sẽ bị xử phạt”

Diệp Hoa hỏi ngược: “Phạt như nào?”

Diệp Linh cắn môi, xấu hổ đến cả mang tai, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Bị…bị cởi chuồng đánh đòn”

“Cởi quần ra”

Diệp Linh nhìn anh gõ gõ bàn, liền lập tức quỳ úp xuống bàn trà đã được thu dọn sạch sẽ. Đây là tư thế anh yêu cầu, tư thế nhục nhã, rất lâu rồi cô mới bị phạt, trước kia anh hai đã từng nói cho cô biết các quy củ của anh, hồi nhỏ vì hay quậy phá nên rất hay bị anh đánh đòn với lại tiểu hài tử bị đánh mông cũng là chuyện bình thường…Nhưng bây giờ cô đã lớn, đã là thiếu nữ ở thời ngày xưa bằng tuổi của cô các cô gái đã phải gả chồng rồi.

Diệp Linh quay đầu nhìn sang anh, ánh mắt to tròn ngập nước y như mèo con làm sai phải chịu phạt: “Anh trai, em cũng lớn rồi, anh đổi cách khác được không?”

Diệp Linh còn chưa nói hết đã bị Diệp Hoa chặn miệng: “Không được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện