Tịnh La nghe vậy ông cũng không từ chối, từ trong túi lấy ra điện thoại dựa theo lời hắn nói bấm ra một hàng số rồi nhấn gọi.

Lát nữa hắn phải nói gì?

Không được nói hắn bị cảnh sát bắt giữ, cô nhát gan sẽ sợ, lỡ như để cô lo lắng thì thật rầy rà.

Giọng nói phải bình thường, không được nghiêm chỉnh, không được lạnh lùng phải mềm mỏng dịu dàng.

Cô chưa biết chuyện gì xảy ra…chưa biết chuyện gì…

Song, thật lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ khô khan cứng nhắc: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Diệp Hoa không cam lòng tiếp tục gọi lại.

Đầu bên kia vẫn là câu nói rập khuôn đó.

Chẳng lẽ nhóc con đi ngủ rồi?

Đến lúc hắn dường như mất hết kiên nhẫn thì đầu bên liền vang lên một âm thanh mềm mỏng.

“Alo, ai vậy?”

Nghe thấy âm thanh của cô, trong phút chốc Diệp Hoa lấy lại bình tĩnh, hắn thở hắt ra một hơi.

Giọng nói cố gắng mang theo một tia dịu dàng: “Anh đây, giờ còn chưa đi ngủ sao?”

Tịnh La một bên yên lặng nghe hắn nói, khóe miệng không khỏi co rút, cậu vất vả gọi điện cho em gái của mình như vậy là chỉ để hỏi một câu xem cô có đi ngủ hay chưa sao?

Nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc của anh, Diệp Linh sững người giây lát rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, giọng nói ẩn theo vài phần mệt mỏi: “Em không ngủ được, còn anh, anh đang ở đâu?”

Cô biết rất rõ anh hai đang ở đâu nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra không biết giả bộ hỏi.

Thân hình của hắn bỗng dưng cứng lại, khó khăn thốt ra một câu: “Anh đang ở nhà bạn, có lẽ một hai ngày nữa mới về được, ở nhà nhớ ăn cơm đúng bữa, đi ngủ sớm đặc biệt không được trốn học đi làm nghe chưa?”

Nghe anh nói vậy, trái tim của cô không khỏi co thắt lại, nước mắt liền trào ra.

Con người này thật là…Ngồi trong đồn cảnh sát mà vẫn còn không quên quan tâm đến cô, cô biết cho dù anh có làm ra chuyện bất hợp pháp khiến cho mọi người ghét bỏ thì anh vẫn luôn là anh hai của mình.

Diệp Linh khóc nấc lên, cô đáp lại anh bằng giọng mũi: “Ừm”

Cảm nhận sự khác thường của cô hắn nhíu mày, trầm mặc nói: “Sao vậy? Có người bắt nạt em sao?”

Chỉ cần cô ‘ừ’ một tiếng hắn sẽ không dám bảo đảm liệu mình có thể bình tĩnh mà không thoát khỏi nơi này sau đó tìm đến tên bắt nạt cô mà bóp chết không nữa.

Cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, Diệp Linh bất mãn đáp: “Em không có, chỉ là vừa đọc truyện nên có chút xúc động thôi”.

Diệp Hoa nghe vậy liền yên tâm, hắn cười đùa nói: “Không phải nhớ anh đi, ha ha yên tâm sớm thôi chỉ vài ngày nữa anh sẽ về nhà”.

“Hừ, có quỷ mới nhớ tới anh!”

Diệp Hoa cười càng lớn: “Chẳng phải có con quỷ đang khóc nhè sao, hử”

“Anh…hừ hừ”

Chẳng cần phải ở bên cạnh cô hắn cũng biết bộ dáng của cô lúc này nhất định đang phồng má tức giận thở phì phò, mỗi lần trêu chọc cô như thế nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô chỉ cần vậy thôi cũng làm cho tâm trạng của hắn trở lên vui vẻ.

Diệp Hoa liếc mắt sang Tịnh La, có vẻ cuộc trò chuyện kéo dài quá lâu ông liền mất kiên nhẫn, hai đầu lông mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn hắn.

“Thôi đã muộn rồi, em ngủ đi” Diệp Hoa lên tiếng, cả trời sao chi chít đêm mùa hạ rơi hết vào đôi đồng tử của hắn: “Anh cúp máy đây, bé con ngủ ngon”

Hắn nói xong liền dập máy, Diệp Linh thật lâu sau mới hồi lại tinh thần, cô lười biếng vất điện thoại sang một bên, ngã lên giường, vắt tay đặt lên trán.

Cảm nhận căn phòng lạnh lẽo xung quanh đều là bóng tối, cơn lạnh như ngấm vào tận xương tủy, buốt đến mức khiến toàn thân cô run rẩy.

Đêm nay thật khó ngủ.

Cứ khi nhắm mặt cảnh tượng anh hai giết người lại ùa về, cả người đều là vết máu y hệt ma quỷ bước ra từ cánh cửa địa ngục, dường như người vừa nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bóng tối bao phủ căn phòng, Diệp Linh sợ hãi rụt đầu vào chăn, chỉ để lộ ra đôi bàn chân nhỏ nhắn, cứ mỗi lần cô cảm thấy sợ hãi thì đến nửa đêm cô liền lẻn sang phòng anh hai rúc vào người anh mà tham lam hít lấy hơi thở thơm mát chỉ cần như vậy tâm tình cô liền buông lỏng nhưng lúc này anh hai không có ở đây cô thật có chút không quen.

Tịnh La thu lại điện thoại, ông ta nhìn hắn, nói giọng hơi châm biến: “Người như cậu không ngờ lại có một mặt như vậy, tôi tưởng cậu chỉ biết đánh nhau chém giết thôi chứ, lại còn có thể yêu thương em gái như vậy sao”

Ông dừng lại, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục dụ dỗ hắn: “Thế nào quan tâm em gái như vậy có muốn từ bỏ nghề này mà vào làm cảnh sát không, cậu làm như vậy không sợ một ngày cô bé biết sao?”.

Diệp Hoa không trả lời, hắn lắc lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhắc tới vấn đề này.

Tịnh La thở dài một hơi tiếc hận, rút ra một tờ giấy và một cây bút từ tập tài liệu, gương mặt vẫn trang nghiêm.

“Cậu tên là gì?”

“Diệp Hoa”

“Cha mẹ làm nghề gì?”

“Chỉ là công nhân thôi”

Thấy hắn phối hợp như vậy, ông liền gật đầu nở nụ cười hài lòng, sau đó ghi xuống tờ giấy rồi tiếp tục hỏi

“Bao nhiêu tuổi”

Diệp Hoa lạnh nhạt phun ra: “Mười bảy”

Sắc mặt của Tịnh La liền biến, dường như tưởng mình nghe nhầm ông tiếp tục hỏi lại: “Cậu nói bao nhiêu tuổi cơ?”

Diệp Hoa cau mày, sắc mặt không được tốt: “Tôi nói tôi năm nay mười bảy tuổi” Ngón tay thon dài liên tục gõ gõ trên mặt bàn, âm thanh không mang theo tiết tấu vừa nhìn đã thấy có vẻ hắn hơi mất kiên nhẫn.

Tịnh Lạ kinh sợ đến chiếc rơi xuống đất cũng không biết, nhìn sắc mặt hiện rõ hai chữ không tin nổi trên mặt của ông, Diệp Hoa hời hợt nói: “Làm sao? Có vấn đề gì không? Ông còn muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên”.

Tịnh La ngây người, trong giây lát ông cảm thấy thế giới này thật điên rồ, việc hắn làm ra ai cũng không thể tin nổi đây là do một người thanh niên mới mười bảy tuổi.

Ông không thể phủ nhận người thanh niên này quả thật rất tài giỏi, cho dù cậu ta có đi theo con đường bất hợp pháp, nếu phủ nhận thì thật trái với lương tâm.

Cảm tạ adung193 đã đẩy kim phiếu ^^

Cảm tạ Minhhemhp đã đẩy kim phiếu ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện