Sau khi ra khỏi trại giam, ông lập tức sai người đưa Hạo Phí nhanh chóng đến viện, cho dù hắn có là tội phạm nhưng ông cũng không muốn có người chết trong trại giam của mình.
Tịnh La sắp xếp xong mọi việc, sau đó nhanh chóng quay về phòng của mình đối với người đàn ông nói: “Cậu Trương đi điều tra cho tôi một người thanh niên có tên Diệp Hoa”
Cảnh sát Trương nghe vậy, gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Hiệu suất làm việt của hắn rất tốt, chỉ vài phút sau đã tìm thấy tư liệu mà ông cần.
Cảnh sát Trương nhanh chóng đưa một xấp giấy cho ông.
Tịnh La tiếp lấy, chậm rãi lật qua từng tờ một có thông tin về người thanh niên này, nhưng khi mới nhìn trang đầu, hai đầu lông mày liền nhíu lại.
Tư liệu của cậu ta hết sức kỳ quái, trên hồ sơ cũng chỉ có vài thông tin đơn giản như tên tuổi cùng ngày tháng năm sinh.
Thông tin về cậu ta rất đơn giản, thậm chí quê quán cũng không rõ nhưng một người cảnh sát có kinh nghiệm lâu năm như ông còn không rõ hay sao?
Đối với hồ sơ như cậu ta chắc chắn chỉ có hai khả năng xảy ra, thứ nhất cậu ta là một người đột nhiên từ trên trời rơi xuống nhưng khả năng này chỉ là do ông tự đặt ra thôi. Mà khả năng lớn nhất chính là có người chỉnh sửa tư liệu của cậu ta, cố gắng che dấu thân phận thật của mình nhưng để sửa được tư liệu như vậy chắc chắn người phía sau lưng cậu ta không hề đơn giản.
Tịnh La thở hắt ra một hơi, quả nhiên người như cậu ta thì làm gì có chuyện xuất thân bình thường.
Ông tiếp tục lật qua từng trang khác nhưng để ông thất vọng rồi tất cả đều trống trơn. Nhưng khi nhìn đến dòng chữ cuối cùng, con ngươi của ông liền co rụt, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Dòng chữ đang học tại Trung học phổ thông Tam Trung như xoáy mạnh vào tâm trí ông.
Tịnh La không khỏi mắng thầm.
Mẹ kiếp! Đây còn không phải trường mà con gái của mình đang theo học sao! Lại còn học cùng lớp nữa.
Nếu như ông còn biết con gái mình còn ngồi bên cạnh Diệp Hoa chắc ông ta sẽ càng thêm kinh ngạc.
Ông đưa tay lên, xoa xoa mi tâm dường như không tin vào mắt mình nhưng cho dù nhìn đi nhìn lại hàng trăm lần thì vẫn là hàng chữ Trung học phổ thông Tam Trung.
Trùng hợp như vậy!
Tịnh La sững người, thất thần nửa ngày sau ông mới cử động, khóe môi hơi hướng lên, bỗng trong đầu xuất hiện một ý nghĩ điên rồ.
Không biết nếu như con gái của mình nắm được trái tim của cậu ta thì sẽ ra sao đây.
Nghĩ đến đây nụ cười trên môi ông càng đậm.
Chắc chắn sẽ rất thú vị đây!
…
Trong phòng giam, Diệp Hoa đã sớm cảm thấy nhàm chán, ánh mắt quét qua đám người trong phòng sắc mặt càng âm u.
Từ sau khi có tấm gương của Hạo Phí đám người này càng trở lên nghe lời, chỉ cần nhìn thấy Diệp Hoa có biểu hiện bất mãn đám người liền vội vàng rụt về một góc co ro ôm lấy nhau.
Trông thấy đám người này không có một chút thú vị, Diệp Hoa lại xoay người lười biếng dựa lưng vào song sắt.
Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua thật nhanh.
Tịnh La tiến vào, đi theo còn có một người đàn ông, ông đến gần trại giam số 7 tiến gần song sắt rồi nhanh chóng mở khóa.
“Cạch!”
Nghe thấy tiếng động, Diệp Hoa tùy ý xoay người về phía trước, nhìn thấy thị trưởng hắn lười biếng mở miệng: “Thế nào, tôi được ra rồi sao?”
“Đúng vậy, bên kia tôi đã thu dọn xong, cậu mau chóng rời khỏi đây thôi” Tịnh La đáp.
Nghe thấy tên ôn thần này sắp rời đi, đám người kích động ôm chặt nhau, nước mắt cũng liền chảy ra. Nhưng nước mắt của họ không phải vì sự đau khổ mà lại là nước mắt của sự hạnh phúc, cuối cùng bọn họ cũng được giải thoát.
Đợi thật lâu cuối cùng cũng được thoát khỏi nơi tẻ nhạt này, Diệp Hoa vươn người một cái, có lẽ do lâu không vận động lên vừa đứng dậy xương cốt của hắn liền ‘cạch’ một tiếng.
Trước khi rời đi hắn cũng không quên hướng về đám người, thở dài: “Haizz, tao rời đi làm chúng mày buồn thế sao? Yên tâm đi khi nào chúng mày được thả ra thì sẽ gặp được tao thôi”
Nói xong hắn nhìn về phía Tịnh La, ánh mắt có chút không nỡ: “Thị trưởng, mấy người này yêu quý tôi như vậy thật có chút không muốn rời khỏi nơi đây”
Nghe hắn nói vậy sắc mặt của ông liền đen lại, quét mắt về đám người xem, mắt chó nào của cậu nhìn thấy bọn họ muốn cậu ở lại, chỉ sợ đám người này thà nguyện ở trong tù mãi mãi cũng không bao giờ muốn đi ra ngoài gặp cậu.
Nghĩ là vậy nhưng ông ta cũng phối hợp nói: “Cậu còn trẻ như vậy, biết yêu thương người là chuyện tốt, sau này ra ngoài còn phải giúp đỡ mọi người đây”
Diệp Hoa gật gật đầu, dường như là một chuyện hiển nhiên: “Thị trưởng nói đúng, tôi không thể ở đây được, còn không biết bao nhiêu người ở ngoài kia đang chờ đợi tôi đến giúp đỡ”
Tịnh La sắc mặt càng đen, khen cậu một câu mà cậu liền dát vàng lên mặt rồi sao? Lão đại xã hội đen như cậu mà cũng dám nói ra câu này à? Không sợ ra ngoài rồi người ta nhổ nước bọt dìm chết sao?
Ông cố gắng kiềm chế cơn giận, không bắt chuyện với cậu ta chỉ sợ nếu như tiếp tục ông không nhịn được mà rút súng nổ banh đầu con người vô sỉ này.
Ra đến ngoài sảnh, Diệp Hoa trước khi đi không quên nói một câu: “Tạm biệt, tôi sẽ nhớ ông lắm thị trưởng”
“Không tiễn, tốt nhất lần sau đừng có đến đây nữa, nếu không tôi không đảm bảo mình có đủ kiên nhẫn mà rút súng nổ banh đầu của cậu đâu” Tịnh La sờ sờ cây súng bên lưng, hành động cũng như ý nghĩ.
Diệp Hoa thấy vậy, chỉ cười nhạt một tiếng rồi xoay người rời đi.
Vừa ra đến cửa, bên ngoài đã sớm được bao phủ một đám người, ước chừng có hơn năm mươi người vội vàng từ trên xe bước xuống cung kính xếp thành hai hàng, trong đó có một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang. Hắn ta vỗ vỗ bộ âu phục chỉnh tề trên người, đang định tiến gần về phía lão đại thì liền bị một người thanh niên vội vàng tiến lên trước.
Anh Kiệt nhìn thấy lão đại, kích động vội vàng cầm theo bó hoa chạy đến: “Lão đại! Chúc mừng anh được ra tù”
Diệp Hoa thấy vậy cười cười: “Mày đã có lòng như vậy thì tao đành miễn cưỡng nhận vậy”
Nhìn một màn trước mặt, Tịnh La cảm giác mình sắp hỏng rồi, ông không nhịn được thầm mắng
Mẹ nó! Cậu mới vào tù còn chưa đến một ngày đâu, có cần khoa trương như vậy không!
Tịnh La sắp xếp xong mọi việc, sau đó nhanh chóng quay về phòng của mình đối với người đàn ông nói: “Cậu Trương đi điều tra cho tôi một người thanh niên có tên Diệp Hoa”
Cảnh sát Trương nghe vậy, gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Hiệu suất làm việt của hắn rất tốt, chỉ vài phút sau đã tìm thấy tư liệu mà ông cần.
Cảnh sát Trương nhanh chóng đưa một xấp giấy cho ông.
Tịnh La tiếp lấy, chậm rãi lật qua từng tờ một có thông tin về người thanh niên này, nhưng khi mới nhìn trang đầu, hai đầu lông mày liền nhíu lại.
Tư liệu của cậu ta hết sức kỳ quái, trên hồ sơ cũng chỉ có vài thông tin đơn giản như tên tuổi cùng ngày tháng năm sinh.
Thông tin về cậu ta rất đơn giản, thậm chí quê quán cũng không rõ nhưng một người cảnh sát có kinh nghiệm lâu năm như ông còn không rõ hay sao?
Đối với hồ sơ như cậu ta chắc chắn chỉ có hai khả năng xảy ra, thứ nhất cậu ta là một người đột nhiên từ trên trời rơi xuống nhưng khả năng này chỉ là do ông tự đặt ra thôi. Mà khả năng lớn nhất chính là có người chỉnh sửa tư liệu của cậu ta, cố gắng che dấu thân phận thật của mình nhưng để sửa được tư liệu như vậy chắc chắn người phía sau lưng cậu ta không hề đơn giản.
Tịnh La thở hắt ra một hơi, quả nhiên người như cậu ta thì làm gì có chuyện xuất thân bình thường.
Ông tiếp tục lật qua từng trang khác nhưng để ông thất vọng rồi tất cả đều trống trơn. Nhưng khi nhìn đến dòng chữ cuối cùng, con ngươi của ông liền co rụt, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Dòng chữ đang học tại Trung học phổ thông Tam Trung như xoáy mạnh vào tâm trí ông.
Tịnh La không khỏi mắng thầm.
Mẹ kiếp! Đây còn không phải trường mà con gái của mình đang theo học sao! Lại còn học cùng lớp nữa.
Nếu như ông còn biết con gái mình còn ngồi bên cạnh Diệp Hoa chắc ông ta sẽ càng thêm kinh ngạc.
Ông đưa tay lên, xoa xoa mi tâm dường như không tin vào mắt mình nhưng cho dù nhìn đi nhìn lại hàng trăm lần thì vẫn là hàng chữ Trung học phổ thông Tam Trung.
Trùng hợp như vậy!
Tịnh La sững người, thất thần nửa ngày sau ông mới cử động, khóe môi hơi hướng lên, bỗng trong đầu xuất hiện một ý nghĩ điên rồ.
Không biết nếu như con gái của mình nắm được trái tim của cậu ta thì sẽ ra sao đây.
Nghĩ đến đây nụ cười trên môi ông càng đậm.
Chắc chắn sẽ rất thú vị đây!
…
Trong phòng giam, Diệp Hoa đã sớm cảm thấy nhàm chán, ánh mắt quét qua đám người trong phòng sắc mặt càng âm u.
Từ sau khi có tấm gương của Hạo Phí đám người này càng trở lên nghe lời, chỉ cần nhìn thấy Diệp Hoa có biểu hiện bất mãn đám người liền vội vàng rụt về một góc co ro ôm lấy nhau.
Trông thấy đám người này không có một chút thú vị, Diệp Hoa lại xoay người lười biếng dựa lưng vào song sắt.
Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua thật nhanh.
Tịnh La tiến vào, đi theo còn có một người đàn ông, ông đến gần trại giam số 7 tiến gần song sắt rồi nhanh chóng mở khóa.
“Cạch!”
Nghe thấy tiếng động, Diệp Hoa tùy ý xoay người về phía trước, nhìn thấy thị trưởng hắn lười biếng mở miệng: “Thế nào, tôi được ra rồi sao?”
“Đúng vậy, bên kia tôi đã thu dọn xong, cậu mau chóng rời khỏi đây thôi” Tịnh La đáp.
Nghe thấy tên ôn thần này sắp rời đi, đám người kích động ôm chặt nhau, nước mắt cũng liền chảy ra. Nhưng nước mắt của họ không phải vì sự đau khổ mà lại là nước mắt của sự hạnh phúc, cuối cùng bọn họ cũng được giải thoát.
Đợi thật lâu cuối cùng cũng được thoát khỏi nơi tẻ nhạt này, Diệp Hoa vươn người một cái, có lẽ do lâu không vận động lên vừa đứng dậy xương cốt của hắn liền ‘cạch’ một tiếng.
Trước khi rời đi hắn cũng không quên hướng về đám người, thở dài: “Haizz, tao rời đi làm chúng mày buồn thế sao? Yên tâm đi khi nào chúng mày được thả ra thì sẽ gặp được tao thôi”
Nói xong hắn nhìn về phía Tịnh La, ánh mắt có chút không nỡ: “Thị trưởng, mấy người này yêu quý tôi như vậy thật có chút không muốn rời khỏi nơi đây”
Nghe hắn nói vậy sắc mặt của ông liền đen lại, quét mắt về đám người xem, mắt chó nào của cậu nhìn thấy bọn họ muốn cậu ở lại, chỉ sợ đám người này thà nguyện ở trong tù mãi mãi cũng không bao giờ muốn đi ra ngoài gặp cậu.
Nghĩ là vậy nhưng ông ta cũng phối hợp nói: “Cậu còn trẻ như vậy, biết yêu thương người là chuyện tốt, sau này ra ngoài còn phải giúp đỡ mọi người đây”
Diệp Hoa gật gật đầu, dường như là một chuyện hiển nhiên: “Thị trưởng nói đúng, tôi không thể ở đây được, còn không biết bao nhiêu người ở ngoài kia đang chờ đợi tôi đến giúp đỡ”
Tịnh La sắc mặt càng đen, khen cậu một câu mà cậu liền dát vàng lên mặt rồi sao? Lão đại xã hội đen như cậu mà cũng dám nói ra câu này à? Không sợ ra ngoài rồi người ta nhổ nước bọt dìm chết sao?
Ông cố gắng kiềm chế cơn giận, không bắt chuyện với cậu ta chỉ sợ nếu như tiếp tục ông không nhịn được mà rút súng nổ banh đầu con người vô sỉ này.
Ra đến ngoài sảnh, Diệp Hoa trước khi đi không quên nói một câu: “Tạm biệt, tôi sẽ nhớ ông lắm thị trưởng”
“Không tiễn, tốt nhất lần sau đừng có đến đây nữa, nếu không tôi không đảm bảo mình có đủ kiên nhẫn mà rút súng nổ banh đầu của cậu đâu” Tịnh La sờ sờ cây súng bên lưng, hành động cũng như ý nghĩ.
Diệp Hoa thấy vậy, chỉ cười nhạt một tiếng rồi xoay người rời đi.
Vừa ra đến cửa, bên ngoài đã sớm được bao phủ một đám người, ước chừng có hơn năm mươi người vội vàng từ trên xe bước xuống cung kính xếp thành hai hàng, trong đó có một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang. Hắn ta vỗ vỗ bộ âu phục chỉnh tề trên người, đang định tiến gần về phía lão đại thì liền bị một người thanh niên vội vàng tiến lên trước.
Anh Kiệt nhìn thấy lão đại, kích động vội vàng cầm theo bó hoa chạy đến: “Lão đại! Chúc mừng anh được ra tù”
Diệp Hoa thấy vậy cười cười: “Mày đã có lòng như vậy thì tao đành miễn cưỡng nhận vậy”
Nhìn một màn trước mặt, Tịnh La cảm giác mình sắp hỏng rồi, ông không nhịn được thầm mắng
Mẹ nó! Cậu mới vào tù còn chưa đến một ngày đâu, có cần khoa trương như vậy không!
Danh sách chương