Khi ấy, xã hội đen đang cực kỳ hỗn loạn, băng đảng có thế lực lớn nhất toàn bộ tỉnh Chiết Giang là Mục Cốc. Chúng bá chiếm toàn bộ địa bàn trong các thành phố, từ bến tàu cho đến cả các sòng bạc cao cấp nhưng chủ yếu vẫn là kinh doanh ma túy và vũ khí quân sự. Lão đại trên danh nghĩa của Mục Cốc chính là Hàn Phách. Hắn lăn lộn trong xã hội đen đã hơn năm mươi năm, mọi người thường gọi hắn một tiếng kính trọng Hàn thúc. Hàn Phách là một tên rất hung ác, nham hiểm kẻ không thể đắc tội ở Chiết Giang.

Năm đó, Diệp Hoa hơn hai mươi tuổi, hắn bá chiếm vài sòng bạc và hộp đêm, dưới trướng của hắn không ít hơn một nghìn người. Tuy không được coi là một bang phái lớn nhưng cũng không phải là một bang phái nhỏ.

Tối hôm đó, nhân ngày chúc mừng Diệp Linh đỗ vào trường đại học danh tiếng hắn liền dẫn cô tới một quán bar để ăn mừng. Mọi chuyện sẽ kết thúc vui vẻ nếu như hắn không gặp phải tên đó.

Khi Diệp Hoa dẫn cô đến chơi, quán bar này tuy không phải là địa bàn của hắn nhưng Diệp Hoa vẫn cả gan bén mảng tới đây. Hồi đó hắn vẫn còn lông bông, nghĩ mình có hơn nghìn tiểu đệ đã là giỏi đã không coi ai vào mắt. Vừa không may hôm đó hắn gặp phải Hàn Phách, hắn ta nổi tiếng háo sắc đặc biệt có sở thích với những cô gái nhỏ bé, vừa vặn thay Diệp Linh lại chính sở thích của hắn.

Hàn Phách sai người bắt giữ cô, nhưng Diệp Hoa lại kích động giết hắn, càng khoa trương hơn người hắn giết lại chính là đứa con trai độc nhất của Hàn Phách.

Như mọi người thường nói nỗi đau khổ của một đứa trẻ mất mẹ cũng giống như một người già sắp gần đất xa trời mà mất đi một người con duy nhất. Ông ta mất đứa con độc nhất, đối với ông ta cũng không có điều gì để mất, rồi chuyện gì đến cũng đã đến, hắn bị bang Mục Cốc truy bắt bảy ngảy bảy đêm cuối cùng lại nhờ Diệp Linh đỡ hộ một phát đạn nên may mắn vẫn giữ được tính mạng. Chỉ là khổ thân con bé đến chết vẫn nghĩ rằng cô hại anh hai của mình.

Nhưng Diệp Hoa càng dằn vặt bản thân mình chỉ tại hắn dẫn cô đến nơi đó cùng với tính nóng nảy của mình mà hại chết cô.

Nghĩ đến chuyện không vui, Diệp Hoa nháy mắt liền hiện rõ vẻ ưu thương, hắn chậm rãi nhấc ly rượu trên bàn, uống cạn cốc, giọng khàn khàn: “Cô nhắc tới hắn ta làm gì?”

Cảm nhận sự khác thường của anh, Vô Mịch thu lại dáng vẻ đùa cợt, sắc mặt nghiêm túc: “Anh không biết sao? Từ trước đến nay Hàn Phách nổi tiếng về việc buôn bán vận chuyển ma túy, anh nghĩ xem người nào đã cung cấp một số lượng lớn như vậy cho ông ta”

Diệp Hoa mân mê ly rượu trên tay, ánh mắt so với chất lỏng càng thêm đỏ: “Ý cô người cung cấp ma túy cho hắn ta là A Miêu sao?”

Vô Mịch gật đầu, đáy mắt hiện rõ vẻ tán thưởng: “Đúng vậy, bây giờ anh phá hủy một mối làm ăn lớn như vậy, Hàn Phách chắc chắn sẽ kông để yên cho anh…”

Không để cô nói hết câu, Diệp Hoa ánh mắt càn rỡ quét về phía cô cắt lời: “Chỉ là một Hàn Phách mà thôi…cô nghĩ tôi sợ hắn ta sao?”

Vô Mịch trợn mắt kinh ngạc!

Lần đầu tiên cô nghe thấy có người bá đạo như vậy, nhưng cô biết anh không phải một người đàn ông mạnh miệng, nếu đã dám nói như vậy chắc chắn phải có bản lĩnh của mình.

Vô Mịch khẽ than thở: “Được rồi, việc của anh tôi cũng không dám quản, dù sao sau này mọi việc của tôi cũng đều do anh làm chủ”

Diệp Hoa hài lòng gật đầu, hắn quét mắt nhìn về Hắc Mang nói: “Sẵn tiện có mọi người ở đây, ở thành phố này bây giờ chỉ còn lại hai bang phái lớn mạnh. Mà một núi thì không thể chứa hai hổ nên tao quyết định sẽ gộp hai bang lại vơi nhau lấy lên mới là ‘Hắc Long’, mấy người có ý kiến gì không?”

Anh Kiệt nghe vậy lập tức hớn hở chen miệng: “Lão đại à, anh lấy tên gì cũng được đừng có phải ‘Địa Long’ là được rồi”

“Địa Long? Địa Long chẳng phải con giun đất sao?” Triệu Bảo Vân ngơ ngác mở miệng.

Đám người vậy phá lên cười.

Hắc Mang trầm lắc lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến.

Họ đang cười nói vui vẻ thì bỗng cảnh cửa mở ra, một người thanh niên cao ráo vội vàng bước vào.

Vừa bước vào, nhìn thấy mọi người có mặt đông đủ Lâm Khang cười nói: “Lão đại, anh Hắc, anh Triệu, anh Kiệt mọi người có chuyện gì mà tập trung đầy đủ như vậy, có chuyện gì cần em giúp sao?”

Lâm Khang vừa nói đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi Vô Mịch thật lâu sau mời rời đi, sắc mặt cũng hơi hồng.

“Không vội, mày cứ ngồi xuống đi”

Nói xong, Diệp Hoa lướt qua bọn hó, tiếp tục nói: “Mọi người hiện tại trong tay có bao nhiêu tiền?”

Triệu Bảo Vân là người lên tiếng đầu tiên, hắn gãi gãi đầu: “Từ trước đến nay em không để ý tới chuyện này, đám người trong bang hết chơi gái rồi đến đánh lộn chứ làm gì có ai biết kiếm tiền nên quả thật nếu cộng thêm tiền của em, Anh Kiệt cùng với anh Hắc thì chỉ có đúng ba ngàn vạn” Nói đến đây Triệu Bảo Vân cảm thấy hơi xấu hổ, cúi mặt xuống.

Diệp Hoa khóe miệng co rút, đám người này mang tiếng là một trong ba bang phái đứng đầu của thành phố mà tại sao lại nghèo như vậy? Tất cả mọi người cộng vào chỉ có ba ngàn vạn thôi sao?

Đang lúc cảm thấy mờ mịt, Vô Mịch liền quăng cho hắn một quả bom lớn.

“Anh cần tiền để làm gì? Mấy năm qua tôi cũng tích được không ít nên bây giờ chắc cũng có khoảng hơn một ức”

Diệp Hoa không vội trả lời, hắn chuyển sang chủ đề khác: “Có người nói tiền dưới lưỡi đao dễ kiếm nhưng không dễ tiêu, một khi dao đã chém xuống ắt hẳn sẽ để lại vết sẹo” Hắn thở dài: “Xã hội đen cũng giống như một vũng bùn, một khi dính bẩn rồi sẽ rất khó rửa”

Vô Mịch cái hiểu cái không, hứng thú hỏi: “Ý của anh là ngoại trừ kinh doanh trái phép chúng ta còn cách kiếm tiền khác sao?”

Diệp Hoa gật đầu, hắn hạ giọng nói ra những suy nghĩ ban đầu: “Đúng vậy, tôi muốn thành lập tập đoàn Linh Hoa, nhưng trước tiên phải mở được một công ty đã”

Vô Mịch nghe vậy, mày đẹp khẽ nhíu.

Xem ra cô còn đánh giá thấp dã tâm của người thanh niên này rồi!

Anh ta không chỉ muốn ăn trọn giới hắc đạo mà còn muốn cả hai giới hắc bạch đều ăn.

Vô Mịch khẽ liễm bờ môi đỏ mọng, nam nhân có dã tâm như vậy thật có sức hút, huống chi anh ta còn là một người thanh niên tuyệt sắc đây.

Cảm tạ kidmy đã đẩy kim phiếu ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện