Vệ Tây Lẫm V: Đi đường của người, để người hết đường mà đi.

Mặt đất có tuyết không bằng phẳng, Uông Minh Thụy trồng cây chuối ngả nghiêng kẹp hai lần, trái táo rơi cũng xuống hai lần, đến lần thứ ba mới thành công. Hắn nhặt trái táo dính tuyết lên phủi, rồi "rắc" một tiếng cắn một miếng lớn.

"Cho mày đắc ý nè, không phải vẫn vào miệng tao đó sao?"

Hành động này vừa có chút hài hước, vừa có chút khoe khoang. Vệ Tây Lẫm để ý máy quay vẫn đang quay hắn, nhân viên quay phim đã chụp xong được mấy tấm rồi. Uông Minh Thụy quả đúng là người kiếm bát cơm trong làng giải trí, rất biết lúc nào nên thể hiện mình.

Lâm Đống và Điền Sướng đều có vẻ suy tư nhìn Uông Minh Thụy.

"Tiếp theo là ai nào? Trần Giản hay Vệ Tây Lẫm đây?" Vương Nguyên hỏi.

Trần Giản hiền hòa cười với Vệ Tây Lẫm, vô cùng khí phách vỗ ngực, "Tôi tới."

Vương Nguyên gật đầu cười, "Mọi người đều biết đến Trần Giản là MC nổi tiếng đào mộ ----"

Trần Giản đen mặt, "Anh mới là bậc thầy "khai quật" đấy!"

"Ha ha ha... Sai chữ, í nhầm, nói sai." Vương Nguyên vỗ đầu một cái, "MC, nổi, tiếng, ở, các, chương, trình, đúng rồi chứ? Anh ấy thường xuyên làm người ta cười ngặt nghẽo trong mỗi tiết mục mà mình tham gia, nhưng mà tôi không phục! Nên tôi muốn dùng việc công báo thù riêng, phạt anh kể một câu chuyện tiếu lâm, nếu như tám người chúng tôi đều cười, thì anh hoàn thành nhiệm vụ."

(Chú giải: Đào mộ tiếng trung đọc là 'Jué mù', chương trình/or gameshow/ là 'jiémù', nghe gần giống nhau)

"Đơn giản thế thôi?" Trần Giản bực mình nhìn Vương Nguyên, "Cậu nói cậu lấy việc công báo thù riêng, sao tôi lại cảm thấy cậu đang hy sinh vì lí tưởng vậy nhỉ? Cậu không phải thầm mếm em gái tôi nên lấy lòng tôi trước đó chứ?"

"Ha ha ha ha..." Đám người Vệ Tây Lẫm nghe vậy cười hẳn ra tiếng.

Vương Nguyên dở khóc dở cười, "Anh tự luyến ghê đó?"

Trần Giản dương dương đắc ý buông tay, "Cười rồi nhé?"

Mọi người trố mắt nghẹn họng.

Vương Nguyên gần như á khẩu không cãi lại được, "Được, anh giỏi."

Bầu không khí mỗi lúc một sôi động.

Vương Nguyên nhìn về phía Vệ Tây Lẫm, "Tiếp theo đến phiên Vệ Tây Lẫm nhận hình phạt. Cậu có lòng tin chứ?"

Vệ Tây Lẫm tủm tỉm gật đầu, không hốt hoảng cũng chẳng vội vàng, "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn."

Vương Nguyên đứng trước máy quay phim, nghiêm mặt: "Mọi người đều biết, từ khi Vệ Tây Lẫm ra mắt đến nay, bất kể là [Tôi tin], [Trời cao biển rộng], [Baby], hay là [Ly ca], [Tương lai của tôi không phải là mộng], thậm chí [Bài ca chuyển phát nhanh] đều là tự sáng tác, thành tích mọi người đều có thể nhìn thấy. Cậu ấy tuổi trẻ mà đã tài hoa như thế, tôi vô cùng bội phục..."

Vệ Tây Lẫm tỉnh bơ, nhưng càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ, hình như [Minh tinh mùa đông] có ý nâng đỡ hắn thì phải? "Cho nên tôi rất tò mò, hôm nay cậu có thể đứng trước mọi người tạo nên một ca khúc phù hợp với tình huống hiện tại được không? Lấy tuyết này, mùa đông này làm chủ đề." Vương Nguyên tò mò nhìn Vệ Tây Lẫm.

[Đinh. Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của ký chủ, trong vòng năm phút sáng tác một ca khúc chủ đề tuyết, mùa đông, giá rét. Có tiếp nhận nhiệm vụ không?]

Mọi người bỗng trở nên nghiêm túc. Vương Nguyên dù không nói thẳng, nhưng rõ ràng đang ám chỉ Vệ Tây Lẫm cho ra một ca khúc tự sáng tác mới. Có thể thực hiện được sao? Cho dù Vệ Tây Lẫm có tài sáng tác, thì cũng đâu có khả năng sáng tác ngay tại chỗ được? Họ không nghĩ Vương Nguyên và Vệ Tây Lẫm có liên hệ trước gì, bởi đạo diễn Niếp An Hưu trong giới nổi danh bướng bỉnh, tuyệt đối không cho phép gian lận tồn tại. Trước đây, [Minh tinh mùa đông] có một người dẫn chương trình tên là Vân Kiều Kiều khá có tài, song chỉ vì tiết lộ trước nhiệm vụ trong chương trình cho một ngôi sao nào đó mà bị đá đi, sau này còn bị đạo diễn Niếp An Hưu hạ lệnh cấm, nàng chỉ đành đổi nghề làm người mẫu, nhưng lăn lộn mãi vẫn không đến được con đường tiếng tăm. Cho nên, đám Uông Minh Thụy nhất thời không xác định được Vương Nguyên đang nâng đỡ hay là làm khó Vệ Tây Lẫm.

Vệ Tây Lẫm cũng đang nghi ngờ.

Mắt Lâm Đống chợt lóe, hắn cố ý bảo: "Có rất nhiều ca khúc về tuyết, mùa đông, Tây Lẫm giọng tốt, làm một bài đi, để tai mọi người cùng hưởng phúc nào."

Trần Giản nở nụ cười như có như không quét qua hắn. Tên nhóc này cũng không đơn giản.

[Nhận nhiệm vụ.]

Vệ Tây Lẫm không lộ vẻ căng thẳng gì trên mặt, hắn trầm ngâm trong chốc lát, rồi hỏi Vương Nguyên, "Có đàn guitar không?"

Nhân viên làm việc và quản lí cách đó khá xa, nên không nghe rõ cuộc đối thoại của họ, nhưng Niếp An Hưu có tai nghe, nghe rất rõ lời Vệ Tây Lẫm nói, ông ta không khỏi nghiêm túc quan sát động tĩnh ở đó, quan sát người thiếu niên mang nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt kia, rồi bỗng hiểu ra vì sao người bạn đó của ông lại bảo ông nâng đỡ Vệ Tây Lẫm hết mức trong phạm vi năng lực của mình. Bởi nếu hắn thật sự có bản lĩnh sáng tác một bài trong thời gian giới hạn, thì lượng người xem tiết mục này sau khi phát sóng sẽ tăng mạnh, đối với chương trình chỉ có lợi chứ không hề hại.

Mập Mạp không biết chuyện ở đó như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt của họ cũng đoán được đã có chuyện bất thường xảy ra, song thấy Vệ Tây Lẫm vẫn thản nhiên nên yên tâm.

"Có."

Vương Nguyên bảo với nhân viên công tác một câu, rất nhanh có người mang một chiếc guitar đến, tiếp đó có người đem một chiếc ghế nhựa lên đây.

Vệ Tây Lâm thử giọng trước rồi thành thạo thử âm cho đàn guitar, xong xuôi thì gật đầu với Vương Nguyên.

"Bài hát này tên là "Trong khoảng mùa đông", lấy cảm hứng từ một sự kiện xảy ra trong giới giải trí cách đây không lâu, tôi chưa hoàn thành xong, hôm nay vừa hay có thể nhờ mọi người giúp tôi."

"Được." Vương Nguyên vỗ tay đầu tiên.

Trịnh Yên Nhiên thì cũng có vỗ tay đấy, nhưng ánh mắt nhìn Vệ Tây Lẫm lại soi mói cực kỳ, đây chính là biểu hiện của cái gọi là cùng nghề thì khinh nhau bởi nàng ta cũng là ca sĩ mà.

Vệ Tây Lẫm thoáng chốc buồn bã, tay nhẹ nhàng gảy dây đàn guitar, tiếng hát ưu thương cùng lời nhạc uyển chuyển êm tai xuôi dòng chảy ra.

"Nhẹ nhàng để tôi rời khỏi em,

Xin hãy lau đi giọt lệ nơi khóe mắt,

Qua đêm dài ngày dài là tương lai,

Em ơi, đừng khóc vì tôi,

...

Tuy gió nổi,

Tuy mưa rơi,

Tôi vẫn yêu em dù trong mưa gió,

...

Em hỏi tôi khi nào về quê cũ,

Tôi cũng tự hỏi chính mình đây,

Không phải bây giờ,

Không biết khi nào,

Tôi nghĩ trong khoảng mùa đông ấy."

Nói xong lời ly biệt thê lương, xướng lên câu chân tình bất tận chất chứa trong từng lời ca, Vệ Tây Lẫm thể hiện tâm trạng phức tạp khó tả của một người đang yêu xa vô cùng nhuần nhuyễn, không khỏi khiến người ta rung động. Đám Uông Minh Thụy giật mình nhìn hắn, xung quanh bỗng tĩnh lặng như tờ.

Bàn tay đút trong túi áo của Lâm Đống siết chặt.

Vương Nguyên đột nhiên chú ý tới Trịnh Yên Nhiên đang lặng lẽ quay người lau nước mắt, hắn ngạc nhiên hỏi: "Yên Nhiên... sao thế?"

Camera tức thì quét qua.

Hốc mắt Trịnh Yên Nhiên đỏ lên, nàng ngượng ngùng cười, "Vệ Tây Lẫm hát hay quá... làm tôi chợt nhớ đến mối tình đầu thời học sinh."

"Đừng nói cô, đến tôi nghe xong bài này còn thấy ê ẩm trong lòng." Vương Nguyên lau giọt nước mắt không tồn tại một cách khoa trương.

Nhóm nhân viên ngoài màn ảnh thì to nhỏ suy đoán "một sự kiện trong giới giải trí" là sự kiện nào, chẳng lẽ là vụ ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Vương Du Lam và ca sĩ trứ danh Tề Thịnh chia tay sau 6 năm vì Tề Thịnh ra nước ngoài đào tạo sâu sao?

Vương Nguyên làm vẻ tiếc nuối nói: "Vốn dĩ tôi muốn làm khó Vệ Tây Lẫm, nhưng không ngờ lại không làm khó được. Tây Lẫm, cậu thật quá lợi hại. Nhưng mà, tôi không buồn chút nào, vì cái tai được hưởng no phúc rồi! Mọi người theo tôi có phải thơm lây không?"

Mọi người hùa theo hắn, không hẹn mà cùng vỗ tay, sôi nổi khen Vệ Tây Lẫm hát thật hay.

"Mọi người quá khen." Vệ Tây Lẫm khiêm tốn nói, "Cứ khen thế tôi sẽ kiêu đó."

"Quá khiêm tốn rồi. Cảm ơn Tây Lẫm đã hát cho chúng tôi, chúc mừng Vệ Tây Lẫm hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt!" Vương Nguyên nói, "Mọi người nghỉ ngơi đi, rồi chúng ta sẽ đến nhiệm vụ tiếp theo."

[Đinh. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên. Có muốn nhận thưởng bây giờ không? 1, Tặng thưởng ngẫu nhiên; 2, Rút thăm trúng thưởng.]

[Lưu lại trước.]

[OK.]

Mập Mạp nhìn Vệ Tây Lẫm, tưởng tượng đến tương lai khi Vệ Tây Lẫm ngày càng nổi tiếng kéo theo giá trị con người của mình cũng càng ngày càng cao. Nhưng đúng cái lúc đang bị ảo tưởng làm mình cười đến nỗi mắt híp thành hai đường thẳng ấy thì bỗng bả vai bị ai đó vỗ.

Đó là người đại diện của Triệu Hạo Thành – Cao Văn Ngạn.

Cao Văn Ngạn nháy mắt, thấp giọng nói: "[Minh tinh mùa đông] hình như đang lăng xê cho Vệ Tây Lẫm nhà các cậu đấy. Nói thật đi, có phải cậu ta có lai lịch lớn gì không? Con nhà giàu, hay công tử con quan chẳng hạn?"

Mập Mạp hơi sửng sốt rồi dở khóc dở cười nói: "Tây Lẫm chỉ là học sinh bình thường mà thôi. Anh nói vậy là có ý gì? Số người ra mặt cho Hạo Thành nhà các anh còn ăn đứt Vệ Tây Lẫm nhà chúng tôi đó nhé?" Hắn thầm cảnh giác, người cho rằng Vệ Tây Lẫm có chỗ dựa phía sau chỉ sợ không phải mình Cao Văn Ngạn, nếu không xử lý tốt có khả năng sẽ dẫn tới tin tức bất lợi đối với Vệ Tây Lẫm. Thật ra thì đến hắn cũng cảm thấy hơi quái lạ, rằng tại sao Vương Nguyên lại đột nhiên nâng đỡ Vệ Tây Lẫm như thế. Nhưng việc của Vệ Tây Lẫm hắn đều biết hết, quả thật là không tồn tại chỗ dựa phía sau nào cả.

Cao Văn Ngạn vội nói: "Tôi không có ý gì cả, chỉ hỏi đại thôi mà."

Mập Mạp nghiêm mặt nói: "Tây Lẫm ca hát rất tốt, ngoại hình lại đẹp, nổi bật toàn diện, tổ tiết mục hơi nghiêng về hắn cũng đâu có gì lạ đâu ?"

Cao Văn Ngạn cười phụ họa, "Cậu nói đúng."

Mập Mạp thầm hừ một tiếng, cầm điện thoại đăng weibo, "Trong chương trình, nam thần bị trừng phạt rồi, nhưng mà không ngờ trừng phạt lại là phúc lợi nha! Ấy thế mà lại có người khóc đó! Chuyện gì xảy ra thế này?"

Buổi trưa có hai giờ nghỉ ngơi. Bởi vì đang ở ngoài trời nên điều kiện nghỉ ngơi cũng chẳng tiện nghi được thế nào, chỉ là ngồi tạm trên xe, may mà trong đó có điều hòa, nên không đến nỗi phải chịu lạnh.

"Dọn cơm!"

Bởi vì tiết trời quá lạnh, nên tổ tiết mục không chuẩn bị cơm hộp cho bữa trưa, mà mang đến một nồi cơm lớn và một nồi sườn nấu ngô bác đại, mặc dù hơi đơn giản, nhưng nóng hổi. Muốn kiếm miếng cơm trong ngàng giải trí thì không thể tránh khỏi hoàn cảnh khắc nghiệt, thế nên cũng không ai oán trách gì cả.

Vệ Tây Lẫm nhanh chóng xử lý cơm nước xong xuôi, uống thêm ít canh, rồi co rút vào trong xe chơi điện thoại.

Vệ Tây Lẫm thường đăng weibo rất thú vị, thành ra weibo của hắn thuộc thể loại weibo lúc nào cũng nóng lúc nào cũng loạn, khá nổi tiếng trong mạng weibo, thế nên dù hắn chỉ là nghệ sĩ ở tuyến mười sáu nhưng có đến hơn năm triệu người theo dõi, số lượng theo dõi này tuyệt đối có thể coi là kỳ tích của giới weibo. Không ít minh tinh nhận ra điều này liền đua nhau theo dõi Vệ Tây Lẫm, trong đó bao gồm cả Lý Phỉ cùng Đặng Chí Hằng, mặc dù cho tới giờ họ chưa từng nói gì với Vệ Tây Lẫm cả, nhưng chỉ cần theo dõi thôi đã khiến người ta phải dừng lại soi kĩ rồi, vì thế xuất hiện hiệu quả dây chuyền, qua ngày hôm qua Vệ Tây Lẫm phát hiện số lượng người theo dõi lại tăng thêm ba vạn. Hắn không biết vì sao Lý Phỉ và Đặng Chí Hằng lại theo dõi mình, nhưng nếu người ta không chủ động làm quen, thì hắn cũng không vội vàng bắt chuyện làm gì, chỉ theo dõi lại họ mà thôi.

"Chúng ta chỉ có một trái đất, và chúng ta đều yêu quý nó. Mà trên trái đất chỉ có một tôi thôi, vậy nên mọi người cũng phải yêu quý tôi." – Một bài đăng ngắn như bao bài đăng khác trên weibo ấy thế mà được nhận vô số phản hồi.

Có lẽ chuyện đầu tiên mà người bạn "Trợn mắt" mỗi ngày mở mắt ra cái là làm chính là theo dõi Vệ Tây Lẫm, thế nên người bạn này trả lời nhanh nhất: Chúng ta chỉ có một Vệ Tây Lẫm, cho nên mọi người phải yêu quý Vệ Tây Lẫm; mà trên trái đất chỉ có một tôi thôi, cho nên Vệ Tây Lẫm cũng phải yêu tôi. (Liên quan nhờ...)

Câu trả lời này làm Vệ Tây Lẫm bật cười. Anh bạn này đến giờ đã có hơn trăm vạn người theo dõi, nhưng mà vẫn cứ bình luận như "Chàng si tình" thế này, làm hắn thỉnh thoảng nghi ngờ không biết anh chàng này có phải đang mượn gió của hắn để nổi không. Dĩ nhiên, hắn chỉ nghĩ chơi thôi, chứ "Trợn mắt" thật sự đem đến cái cảm giác của fan não tàn.

Lúc này, bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng còi xe hơi.

Vệ Tây Lẫm tò mò nhìn ra ngoài xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện