Vệ Tây Lẫm V: Chuyện quan trọng phải nói ba lần. Tay nghề của tôi không kém, không kém, không kém. 【 Hình ảnh (Ba món mặn một món canh) 】
Vệ Tây Lẫm dùng ánh mắt lướt qua đống thực phẩm rực rỡ muôn màu trên kệ hàng, nhưng chậm chạp mãi chẳng đưa ra được quyết định. Tuy tay nghề của hắn chẳng ra gì, nhưng lần đầu thể hiện trước mặt Cố Duyên Tranh, hắn không thể quá mất mặt được, thế nên hắn sẽ làm món sở trường nhất. Nhưng món sở trường của hắn là gì nhỉ? Hắn tự hỏi nửa ngày, cơ mà mãi chẳng có lời đáp, cuối cùng nhún vai, tìm kiếm tiếp.
Cố Duyên Tranh xách giỏ đựng hàng bình tĩnh đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu xen lẫn ảo não và xấu hổ của hắn thì nhoẻn miệng cười, rồi lại biến trở về biểu cảm trang nghiêm trước khi hắn chú ý tới.
Cuối cùng Vệ Tây Lẫm đành phải nhờ Cố Duyên Tranh quyết định, "Anh muốn ăn gì?"
"Không phải đã nói chỉ cần là món em làm là được sao?" Cố Duyên Tranh tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại hắn.
Vệ Tây Lẫm càng thêm buồn bực, tức giận đến độ trừng mắt liếc y sau cặp kính râm, rồi lại quét mắt đến một kệ hàng, "Nếu là vậy, thì tôi tự quyết."
Hắn nhanh chóng nhặt mấy nguyên liệu nấu ăn trên kệ cho vào giỏ đựng hàng.
Đỗ Minh Thành vật lộn trong thang máy từ lầu ba đi xuống, liếc mắt một cái là nhận ra người đàn ông cao lớn bắt mắt đang đứng ở quầy thủy sản đằng kia là Cố Duyên Tranh, hơn thế trên môi y còn đang treo nụ cười cho thấy tâm trạng tốt. Hắn hơi ngạc nhiên, đánh mắt sang người đứng cạnh Cố Duyên Tranh, người nọ đeo kính râm, hắn không nhìn rõ gương mặt, nhưng nhìn ra khí chất và hình thể có chút quen mắt.
"Ngô Ưu, cậu xem đó là ai?"
"Ai cơ?" Ngô Ưu nhìn theo ánh mắt hắn, bất ngờ nói, "Có hơi giống Vệ Tây Lẫm...... Sao hai người họ lại ở cùng nhau vậy?"
Đứng bên cạnh hai người là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi đang chơi di động chán muốn chết, ấy thế mà nghe được ba chữ "Vệ Tây Lẫm", liền lập tức hào hứng nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện được gì, bèn vội vàng hỏi Ngô Ưu, "Vệ Tây Lẫm anh nói có phải 540 không hả? Ở đâu? Anh ấy là nam thần của em."
Ngô Ưu khẽ biến sắc, ho nhẹ, "Em nghe lầm rồi."
"Thật á? Anh thật sự không phải đang nói anh ấy sao?" Cô bé nghi ngờ nhìn hắn.
"Em thật sự nghe lầm rồi!" Ngô Ưu vô cùng nghiêm túc nói với cô bé một câu, sau đó lôi Đỗ Minh Thành ra khỏi thang máy, đi về hướng ngược lại với Vệ Tây Lẫm.
Cô bé hơi không cam lòng nhón chân, tìm kiếm quanh lầu hai trong phạm vi tầm mắt, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng Vệ Tây Lẫm ở đâu, đành hụt hẫng bỏ đi.
Ngô Ưu và Đỗ Minh Thành tránh sau chỗ ngoặt, chờ cô bé đi rồi lại đi tìm Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, nhưng hai người đã không còn ở đó nữa rồi.
Ngô Ưu bực mình, "Từ khi nào Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm đã thân thiết vậy rồi?" Hắn cảm thấy, hình như có chuyện gì đã xảy ra mà hắn và Đỗ Minh Thành không biết.
"Cái này......" Đỗ Minh Thành đảo con ngươi, không biết đang suy nghĩ gì.
......
Vào nhà, Cố Duyên Tranh mở máy sưởi, xách nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp.
"Tây Lẫm, em ngồi tự nhiên nhé."
Vệ Tây Lẫm đánh giá chỗ ở của Cố Duyên Tranh, nhận xét đầu tiên là đơn giản. Phòng khách ngoại trừ một bộ sô pha, một bàn trà, một TV và mấy chậu cây cảnh thì có vẻ chẳng có cái gì; phòng bếp và phòng khách được ngăn cách bởi một bình phong cổ, trên bình phong cổ chỉ trưng một bình hoa rỗng, mà phòng ăn lại còn "thoáng đãng" hơn, chỉ độc một bàn ăn chữ nhật và bốn cái ghế.
Cố Duyên Tranh lại gần, thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, thì chủ động giải thích: "Tôi mới ở chỗ này ít lâu, nên trừ phòng ngủ và nhà bếp, những chỗ khác chưa bố trí được. Em muốn đi thăm phòng ngủ không?" ( :>)
Vệ Tây Lẫm há hốc miệng, mắt lé liếc y. Xem phòng ngủ, có ý gì đây?
Cố Duyên Tranh nghĩ có lẽ mình đã dọa đến hắn rồi, nên vội bảo, "Ý tôi là..."
Vệ Tây Lẫm xoa mặt, bỗng cảm thấy mình sao mà đen tối, thế nên giấu đầu lòi đuôi ngắt lời y, "Được." Nếu Cố Duyên Tranh cho hắn tham quan thì hắn cứ thoải mái tham quan, hắn sợ gì chứ?
Cố Duyên Tranh cong môi, ánh mắt tỏa ra vẻ thỏa mãn đắc ý, y biết Tây Lẫm sẽ không bỏ qua cơ hội tham quan phòng ngủ đâu mà. Y nhớ rõ Đỗ Minh Thành từng nói, nếu người ấy tình nguyện xâm nhập vào không gian riêng tư của mình thì đó chính là một bước tiến lý tưởng. Lời này quả nhiên rất có đạo lý.
"Bên này." Cố Duyên Tranh đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Vệ Tây Lẫm xỏ tay túi quần, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn không gian căn phòng không sót tí nào. Phòng ngủ của Cố Duyên Tranh không quạnh quẽ giống như phòng khách, nó có tấm thảm mềm mại trải dưới đất, cũng có đủ tủ quần áo và TV, có chiếc giường đôi với chăn đệm êm ái chắc chắn, có cửa sổ lớn với độ lấy sáng cực tuyệt. Bao phủ cả gian phòng ngủ là sự phối hợp điều hòa của hai tông màu sắc lạnh và ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác ấm cúng, thoải mái, nhất là trong tiết cuối đông giá rét này.
Cố Duyên Tranh dùng ánh mắt thưởng thức chăm chú nhìn tư thế dựa vào khung cửa đẹp trai của hắn, lặng thinh chụp một tấm ảnh.
"Trừ Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu, em là người đầu tiên đến đây đó."
Cố Duyên Tranh đứng sau lưng Vệ Tây Lẫm, tiếng nói nồng đậm vị mê người vang lên trên đỉnh đầu, giống như dòng điện lưu xẹt qua sống lưng làm hắn tê dại, theo bản năng dịch sang bên cạnh một bước, "Anh đói bụng chưa? Tôi đi nấu cơm nhé."
Ánh mắt tránh né ấy của hắn được thu hết vào mắt Cố Duyên Tranh, khiến gương mặt y thoang thoảng ý cười, tiếp đó y nhẹ giọng bảo: "Được."
"Tôi đi đây, anh có thể ngồi xem TV."
Căn nhà đã ấm lên nên Vệ Tây Lẫm cởϊ áσ khoác, vén tay áo đi vào phòng bếp. Hắn tính làm một món cá kho, một món trứng xào cà chua, một món thịt xào dưa chuột và một món canh trứng rong biển, đầu tiên phải xử lý nguyên liệu nấu ăn cái đã.
Cố Duyên Tranh ngồi trên sô pha, xem chương trình kinh tế tài chính trên ti vi một cách cực kỳ không tập trung, đây là lần đầu tiên y cảm thấy phòng khách nhà mình lại quạnh quẽ đến vậy. Trước kia y cũng một mình xem tin tức như thế này, nhưng sao lại không có cảm giác này nhỉ? Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay bay, trong phòng bếp tiếng dao thái rau vang lên không ngừng, nhanh một tiếng, chậm một tiếng, tựa như đang thúc giục ai.
Y không chút do dự ném điều khiển từ xa xuống, đi vào trong bếp, chăm chú nhìn sườn mặt đẹp trai của người con trai đang mặc tạp dề xắt cà chua với ánh mắt chuyên tâm, chuyên tâm đến nỗi làm lòng y bỗng nhen lên một ngọn lửa hồng nóng bỏng. Ánh mắt ấy đáng lẽ nên dừng trên người y mới phải. Chỉ tiếc, Tây Lẫm còn quá nhỏ, mới mười bảy tuổi thôi...
Hiện giờ, y không những thong thả qua đó, mà còn muốn ôm lấy hắn từ đằng sau.
Vệ Tây Lẫm nghe thấy tiếng bước chân của y bèn xoay người, lộ ra con dao dính đầy nước cà chua đỏ rực trong tay, ai không biết nhìn qua chắc sẽ tưởng nó đang máu me đầm đìa.
Cố Duyên Tranh giần giật cánh môi, không chút sơ hở bỏ tay xuống, rồi dùng bản mặt không biến sắc hỏi: "Có cần giúp gì không?"
Vệ Tây Lẫm không để ý vẻ mặt vi diệu của y lắm, "Cần đó, nếu anh nhàn rỗi không có việc gì làm, thì giúp tôi rửa hành đi, rồi bóc mấy củ tỏi, để tí nữa làm cá kho. Chắc anh biết bóc tỏi nhỉ?"
Cố Duyên Tranh lộ vẻ bất đắc dĩ, "Hình như em quá coi thường tôi rồi đó?"
"Tôi xem trọng anh mà." Vệ Tây Lẫm thái cà chua, để chúng vào đĩa, xong chế nhạo nói, "Những người như các anh không phải đều là cơm tới há mồm, đũa tới duỗi tay hả?"
Cố Duyên Tranh nghiêm mặt nói: "Không hẳn. Trước đây tôi không luyện tập ở mảng này, nếu em thích ăn đồ Trung Quốc, về sau tôi sẽ học nấu ăn."
Vệ Tây Lẫm trượt dao khỏi tay, suýt nữa cứa vào tay luôn. Hắn cúi đầu, không nhìn Cố Duyên Tranh, mà thầm nghĩ, câu này hơi mờ ám thì phải?
"Cẩn thận chút." Cố Duyên Tranh nhíu mày, không nói chuyện nữa để tránh làm hắn phân tâm, y bắt đầu rửa hành, bóc tỏi, còn tiện tay rửa sạch hai trái dưa chuột còn dư trong rổ.
Nồi điện tỏa ra mùi thơm của cơm, báo hiệu cơm đã chín rồi. Vệ Tây Lẫm bắt đầu suy nghĩ xem nên làm món nào trước, "Anh ra ngoài đi, anh ở đây tôi sẽ căng thẳng."
Cố Duyên Tranh khẽ cười, tiếng cười từ tính lọt vào tai Vệ Tây Lẫm như thể xuyên thấu đến tận tâm can khiến hắn không thể chống cự, để rồi không khỏi chửi thầm, mẹ ơi, cái chất giọng này nếu mà vào giới giải trí thì không phải ép chết hết ca sĩ khác sao?
"Căng thẳng gì? Tôi hiểu tâm trạng của em." Giọng Cố Duyên Tranh càng thêm dịu dàng, ánh mắt nhu hòa đến nỗi hòa tan được băng tuyết. Y nóng tai, vươn tay xoa nhẹ đầu Vệ Tây Lẫm, rồi rời khỏi bếp.
Vệ Tây Lẫm mờ mịt nhìn bóng người đã không còn ở cửa bếp kia. Hiểu tâm trạng của tôi? Tâm trạng gì cơ? Hắn lắc đầu, không tính tìm hiểu tiếp nữa, chỉ đốt lửa bắc nồi, bắt đầu nấu ăn.
Làm cá kho trước.
Hắn nhìn lướt qua công thức tìm kiếm được trên hệ thống, sau khi chảo dầu nóng, bỏ cá đã ướp vào, một tiếng "xèo" vang lên từ trong chảo, vài giọt dầu bắn lên mặt hắn, có hơi đau. Hắn nhanh chân lui ra đằng sau, lầm bầm, "Có phải vì lửa lớn quá không?"
002 mặc cái yếm đỏ xông ra, ngồi trên bệ bếp, lộ ra cánh tay và cẳng chân trắng trẻo mập mạp. Vệ Tây Lẫm nhìn mà nhịn không được rùng mình. Tuy rằng 002 không cảm thấy lạnh.
002 nghiêm túc mà nhìn trong chốc lát, thâm trầm nói: [Hẳn là vậy.]
Vệ Tây Lâm đợi khoảng ba phút, cảm thấy chiên ổn rồi, thì lật mặt cá khác, song lại nhíu mày khi nhìn thấy da cá dính trên chảo, hơn nữa vẻ ngoài con cá cũng không được khô vàng đẹp đẽ như trong công thức, "Lửa nhỏ quá à?"
002 hàm hồ nói: [Hẳn là vậy.]
Vệ Tây Lâm cười như không cười liếc nó một cái, quyết định dựa vào cảm giác của mình mà làm, hắn mở lửa lớn thêm một chút, rồi tiếp tục chiên. Không ngờ rằng, chỉ chốc lát sau, trong chảo tỏa ra một mùi khét rất đặc trưng.
Hắn quyết đoán đổ vào chảo một chén nước, tự tin nói: "Nấu thêm lát nữa là chín rồi, thêm ít gia vị nữa thì chắc cũng không đến nỗi nào đâu."
002: [Ha hả.]
"Không có chuyện của mi." Vệ Tây Lâm chột dạ đuổi nó đi.
Cố Duyên Tranh ngoài phòng khách ngửi thấy mùi khét, đứng lên rồi lại ngồi xuống tiếp tục xem tin tức.
"Có thể ăn rồi." Vệ Tây Lâm hai tay bưng một mâm đồ ăn đi ra, cười tủm tỉm nhìn trứng xào cà chua với cá kho, có cảm giác thành tựu ghê gớm.
Cố Duyên Tranh nhìn rồi khen: "Không tồi."
Bốn món ăn đã ở trên bàn, Cố Duyên Tranh cũng để luôn nồi điện lên đó.
"Mau, nếm thử xem." Vệ Tây Lâm có chút không thể chờ nổi nữa, vì ngoại trừ cá kho hơi khét, thì hắn cảm thấy lần này mình phát huy vô cùng tốt.
Cố Duyên Tranh đang muốn nói chuyện, thì chuông cửa vang lên.
Y hơi bất ngờ đi ra ngoài mở cửa.
"Duyên Tranh." Đỗ Minh Thành nhanh chân bước vào, ngửi thấy hương thơm, liền vui vẻ, "Có phải tôi tới đúng lúc quá không?"
002 lại xông ra, rung đùi đắc ý nói: [Trong ba người, tất có một bóng đèn. Kẻ cọ cơm đến để ăn no, kẻ không cọ cơm đến để làm màu.]
(*Làm màu: cái này chém nha :D. Nguyên văn nó là "泡" : phao, bào, pháo – động từ nghĩa là ngâm, kéo dài thời gian. Nói túm lại là không hiểu ý câu sau là gì... nên chém...)
Vệ Tây Lâm nhướn hai hàng lông mày, [Có ý gì?]
[Ý nói, ba người ở cùng nhau, nhất định là có một người thừa. Nếu là kẻ cọ cơm thì ăn xong kẻ đó sẽ đi, nếu không phải cọ cơm thì sao, thì sẽ ở lại làm màu đó!]
Vệ Tây Lâm dở khóc dở cười, một lúc sau mới run rẩy khóe miệng nói: [Tiểu Nhị, rốt cuộc mi xem cái vớ vẩn gì trên mạng vậy?]
Ghi chú: Trong ba người, tất có một bóng đèn. Kẻ cọ cơm đến để ăn no, kẻ không cọ cơm đến để làm màu. Câu này tự biên, nếu có tương đồng với câu nào, thì chỉ là trùng hợp. (Đây là lời tác giả...)
..........
Hình ảnh mang tính chất minh họa... cre: lụm... ha ha