Vệ Tây Lẫm V: Ai nói nữ không bằng nam? Vợ ngươi nhất định đánh thắng ngươi. Đồng ý xin vỗ tay.
Vệ Tây Lẫm vào phòng khách, không thấy Cố Duyên Tranh, trên bàn trà có một tờ giấy: Vệ Tây Lẫm, em ăn trước, nhân lúc không mưa, tôi đi mua đồ ăn cho buổi tối.
"Ầm ầm ――" một tiếng sấm vang lên rền rĩ, mưa to tầm tã, ầm ầm không ngừng. Không đến mười giây, màn mưa mơ hồ lấp cả vùng trời ngoài cửa sổ.
Vệ Tây Lẫm đóng hết cửa sổ lại, lại chạy về đóng cửa sổ nhà mình. Sau khi trở lại nhà Cố Duyên Tranh, hắn dọn món trong bếp ra bàn, chờ Cố Duyên Tranh trở về, thuận tiện gọi điện cho Mập Mạp.
"Mập Mạp, chuyện album cứ giao cho âm nhạc EE đi. Anh liên hệ với người phụ trách bên bọn họ một chút, xác định thời gian xong lại báo cho tôi ―― đúng, hôm nay không được, hôm nay tôi không làm việc...... Cứ như vậy."
Cố Duyên Tranh đã trở lại, thấy Vệ Tây Lẫm ghé vào bàn cơm gối lên cánh tay cười với y, tâm không khỏi mềm nhũn, ánh mắt đảo qua bàn đồ ăn, hơi nhíu mày, "Không phải đã bảo em ăn trước sao?"
"Chờ anh ăn chung." Vệ Tây Lẫm lò cò qua, duỗi tay nhận túi đồ trong tay y, "Không mắc mưa chứ?"
"Không, xe đậu thẳng vào bãi mà." Cố Duyên Tranh không cho hắn nhúng tay, "Đừng đụng, nhiều dầu mỡ."
Vệ Tây Lẫm lại lò cò về.
Cố Duyên Tranh dọn đồ xong, thấy thế buồn cười, bế người lên.
Sau khi ăn xong, Vệ Tây Lẫm chuyển tới phòng khách.
Cố Duyên Tranh như hầu hạ đại thiếu gia lấy cái bàn gấp để laptop đứa nhỏ lên xong mới đi rửa chén.
Vệ Tây Lẫm túm người trở về hôn một cái, chạy lên Tân Lục, xem tình hình hôm nay.
Hắn chú ý thấy khu bình luận có rất nhiều độc giả hỏi hắn có tham gia lễ ra mắt bạn đọc tháng chín sắp tới hay không, nhớ tới Tân Lục quả thật có truyền thống này, mỗi năm vào ngày thứ bảy tuần thứ hai của tháng chín sẽ tổ chức lễ ra mắt bạn đọc ở Thượng Hải. Vệ Tiềm là đại thần trên Tân Lục, bị chú ý.
Vệ Tây Lẫm mở hòm thư Tân Lục ra, quả nhiên nhận được tin của Giang Hà Hồ Hải, cũng là dò hỏi chuyện này.
Vệ Tây Lẫm báo với đối phương rằng khai giảng lên năm ba không có thời gian, sau lại nói.
Cố Duyên Tranh ra khỏi phòng bếp, thấy đứa nhỏ đang bận nên không quấy rầy, chỉ ngồi xuống bên cạnh, ôm eo hắn, mở TV xem tin kinh tế tài chính hôm nay, đồng thời giảm tiếng xuống.
"Để tiếng lớn chút không sao đâu." Vệ Tây Lẫm dựa vào người y, chọn vài người trả lời.
Cố Duyên Tranh ghé vào nhìn qua vai hắn, ngay lúc hắn định đặt laptop sang bên thì lấy lại.
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc nhìn y đăng xuất tài khoản mình, sau đó vào tài khoản y, nick name vậy mà lại là 'Người đàn ông của em', trong lòng phát ngọt. Nếu hắn đoán không sai, hẳn là Cố Duyên Tranh đã đăng ký tài khoản này khi biết hắn là Vệ Tiềm, nói cách khác, thật lâu trước kia Cố Duyên Tranh đã thích hắn, nếu không sao có thể dùng nick name như 'Người đàn ông của em' chứ.
"Nếu anh muốn đọc truyện của em cứ trực tiếp hỏi bản thảo, không cần đăng ký tài khoản phiền như vậy."
Cố Duyên Tranh cười mà không nói, tùy tiện đưa tay một chút, liền thưởng 10.000.000 tân lục tệ ra ngoài.
Chuyển tới giao diện truyện [Phàm nhân tu tiên], khu bình luận có một bình luận mới:
'Người đàn ông của em' thưởng 10.000.000 tân lục tệ, phải nói là không thiếu tiền nha! Quyển này quả là chỉ trên trời mới có, trên đất khó được vài lần thấy. Tiềm viết thật sự quá hay!
Tuy rằng tiền này không phải của Vệ Tây Lẫm, nhưng là của người đàn ông của hắn, thế nên hắn vẫn rất đau lòng, "Tiền thưởng tác giả chỉ có thể nhận một nửa, về sau không cần tùy tiện như vậy." Động tác Cố Duyên Tranh thuần thục như vậy, rõ ràng không phải lần đầu tiên thưởng cho Vệ Tiềm. Nhưng bình thường Vệ Tây Lẫm lên Tân Lục đều để viết, rất ít khi chú ý khu bình luận và đánh thưởng, vậy nên hôm nay mới biết được.
Cố Duyên Tranh bình tĩnh nói: "Không thiếu tiền." Sao đứa nhỏ có thể hiểu được niềm vui khi đánh thưởng ủng hộ người mình thích? Vệ Tây Lẫm còn có thể làm gì? Chỉ có thể nói một câu: "Có tiền tùy hứng."
Bình luận kia rất nhanh nhận được vài phản hồi, Vệ Tây Lẫm kéo tay Cố Duyên Tranh di chuột click vào: Ví dụ như Ánh bình minh: Thổ hào lại xuất hiện, ôm lấy không bỏ! Cũng đi đọc [Truyền thuyết tu tiên] đi, tin tưởng ông sẽ thích!
Thiết Huyết: Thổ hào, thổ hào, xem [Hành trình tiêu dao] đi, là phong cách người thích.
Cà phê đắng: Thổ hào, chúng ta làm bạn bè đi. Không nên bỏ qua [Ngốc nhi tu tiên] nha. Tôi không phải tác giả, chỉ là cảm thấy quyển này rất kinh điển nên mới đề cử với cậu.
......
Vệ Tây Lẫm lắc đầu.
Cố Duyên Tranh cứ như không thấy những bình luận kia, tay vừa chuyển, lại thưởng thêm 1.000.000 cho [Phàm nhân tu tiên].
Vệ Tây Lẫm nhịn không nổi nữa, cướp notebook đi, cảnh cáo nói: "Lại ngứa tay em sẽ chặn nick anh."
Cố Duyên Tranh lập tức thành thật, ôm người vào lòng, "Hôm nay làm việc xong rồi?"
Vệ Tây Lẫm khép notebook lại đặt lên bàn trà, dựa vào ngực y, lười biếng nói: "Xong rồi."
Cố Duyên Tranh nhìn nhìn sắc trời. Trời còn mưa, hơi nước mờ mờ. Thời tiết như vậy không thích hợp để ra cửa, hơn nữa chân người trong lòng còn chưa khỏi hẳn.
"Trong nhà có vài đĩa phim, muốn xem không?"
Vệ Tây Lẫm cảm thấy hứng thú, "Có phim mạo hiểm không?"
"Có." Cố Duyên Tranh lấy ra một tá dĩa từ ngăn kéo dưới TV, một nửa đưa đứa nhỏ, hai người cùng nhau lựa.
Vệ Tây Lẫm lựa nửa ngày, rút ra [Lạc đường].
Cố Duyên Tranh bỏ đĩa vào đầu máy, "Thích xem phim mạo hiểm?"
Vệ Tây Lẫm chờ y ngồi trở lại liền chủ động tựa lòng ngực y, "Chỉ cần là điện ảnh hay em đều thích. Đúng rồi, em có một ý tưởng, anh nghe chút xem thế nào."
"Nói nói xem." Cố Duyên Tranh ấn nút tạm dừng, ngón cái tham luyến vuốt ve gương mặt hắn.
"Hiện tại học sinh cấp 3 tốt nghiệp xong đều có trào lưu viết hồi ký lưu bút này nọ, nhưng em nghĩ có thể tập hợp tất cả bạn học quay chụp một bộ điện ảnh." Vệ Tây Lẫm tràn đầy phấn khởi nói, "Anh cảm thấy thế nào?"
Cố Duyên Tranh nâng đầu hắn dậy, nhìn chăm chú, nhìn đã mắt rồi tán thưởng, hôn lên môi hắn một ngụm, gật đầu nói: "Ý kiến hay! Có kịch bản không?"
Được y khen, Vệ Tây Lẫm càng tin tưởng, "Chỉ có ý tưởng đại khái, còn phải nghĩ lại."
"Ừ, có chỗ nào cần hỗ trợ cứ nói với tôi." Cố Duyên Tranh bấm phát, phim bắt đầu.
[Lạc đường] nói về bảy người Mỹ trẻ tuổi lớn mật, ba nữ bốn nam, du lịch tự túc tiến vào một ngọn núi sâu để cắm trại. Buổi tối, có một nam sinh mất tích, những người khác đều đi tìm hắn, kết quả trong vô ý đã bị một loại sinh vật chưa được nhân loại tìm ra tấn công. Lúc chạy trốn bọn họ tình cờ tiến vào một cái động, không nghĩ, này thế nhưng là sào huyệt của quái vật, không thể không gian nan trốn tránh sự đuổi gϊếŧ của bọn chúng, cuối cùng, chỉ có một người còn sống.
Thật ra tình tiết trong phim cũng không mới lạ, nhưng bảy diễn viên đều có kỹ thuật diễn rất tốt, Vệ Tây Lẫm xem đến say sưa.
Một bộ phim trôi qua, mưa cũng ngừng. Mặt trời treo cao trên không trung, độ ấm trong nhà lại tăng về ba bảy ba tám độ.
Cố Duyên Tranh bật điều hòa, đến phòng bếp cắt nửa trái dưa hấu đưa đứa nhỏ, để hắn dùng muỗng đào ăn.
"Thời gian vừa chuẩn, tôi tiếp tục đi hầm heo. Để mắt nghỉ ngơi một chút rồi coi tiếp."
"Biết." Vệ Tây Lẫm đút y một muỗng dưa hấu, dưa hấu cát, ngọt lành mát mẻ.
Sau khi Cố Duyên Tranh rời đi, trong phòng bếp lục tục truyền ra tiếng nước, tiếng xắt rau, tiếng xào...... Mùi thịt nhàn nhạt cũng bay ra. Tinh thần Vệ Tây Lẫm dần dần hoảng hốt. Một ngày như vậy cứ như nằm mơ. Thật sự không phải nằm mơ sao? Hắn hung hăng nhéo mình một cái, đau đến nhe răng, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không phải nằm mơ thì tốt. Hắn đột nhiên có chút cảm ơn Trương Sâm. Nếu không phải có Trương Sâm, hắn sẽ không xuyên qua thế giới này, càng không có cơ hội gặp được Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh không nghe được gì ở phòng khách, có chút không yên tâm, bước ra nhìn thoáng qua, trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn. Heo chần nước lại xào, quăng vào nồi hầm chừng hai giờ sau mới có thể tiến hành bước kế tiếp.
Vệ Tây Lẫm đã chọn phim trước, chờ Cố Duyên Tranh trở lại liền nhấn bắt đầu.
Lần này là hài kịch. Phim nhựa dài đến hơn hai tiếng đồng hồ, Vệ Tây Lẫm thường cười phá lên; Cố Duyên Tranh cũng cười nhiều, nhưng đều không phát ra tiếng.
Khi phim nhựa kết thúc, mặt trời chiều đã sắp xuống núi. Móng heo hầm trong phòng bếp cũng sắp xong, hương vị nồng đậm vô cùng mê người.
Cố Duyên Tranh tắt TV đi, mở mấy bài nhạc du dương lên, vào bếp bận rộn.
Được Cố Duyên Tranh nhắc nhở mấy lần, thông thường Vệ Tây Lẫm ăn cơm chiều cũng chỉ ăn no bảy phần. Nhưng hôm nay tâm tình của cả hai đều rất vui, thế nên ăn uống cũng ngon miệng. Cơm chiều có thịt kho tàu, móng heo hầm, đường dấm viên, rau xanh xào tỏi và canh nấm bốn món, hai người phát lực vượt xa người thường, tiêu diệt sạch sẽ.
Cố Duyên Tranh lau dọn phòng bếp xong, nói với Vệ Tây Lẫm: "Hôm nay mưa suốt, không khí rất trong lành, ra ngoài đi dạo đi. Muốn đi toilet không?"
"Đi."
Lại bị ôm công chúa, Vệ Tây Lẫm đã vô cùng bình tĩnh.
Hai người thu thập gọn gàng tương đối liền xuống lầu.
Ánh nắng chiều phía tây phủ một tầng sa mỏng lên cảnh vật, lá cây phiếm vàng; mặt hồ phản xạ sóng nước lấp loáng, yên tĩnh lại an vui.
Thấy trên quảng trường có người khiêu vũ, Vệ Tây Lẫm hơi mỉm cười. Nhảy quảng trường tựa như một cơn sốt, tốc độ truyền bá thật nhanh, cả khu Hương Tân nổi danh giàu có này cũng không ngoại lệ.
Sắc trời càng ngày càng trầm, khi đèn đường sáng lên, trên quảng trường đã có hai ba mươi người, sàn nhảy dần sôi động.
"Có khi mê man nhìn đôi mắt anh
Có khi lẳng lặng nghe giọng nói anh
Có khi si ngốc dõi theo bóng dáng anh
Có khi yên lặng chia sẻ thương đau
......
Lòng đang thiêu đốt trong lửa tình
Anh liền đứng không xa hơi hơi cười
......"
Bọn họ nhảy kiểu hai người nhảy dẫm ba bước, nhịp từ từ ưu nhã lại không thiếu phần sống động, Vệ Tây Lẫm mải mê xem, không phát hiện mình lại bị Cố Duyên Tranh chụp lén.
Ở quảng trường hơn hai mươi phút, hai người mới rời đi.
Ngày mai Vệ Tây Lẫm sẽ phải bắt đầu bận rộn vì album, một đêm này, phòng ngủ đã khuya mới an tĩnh lại.
..........