Nhìn thấy hơi thở của Mục Tần càng lúc càng yếu ớt, Hồ Mị Nương chỉ có thể bất đã dĩ lấy từ trong người ra một viên thánh đan trị thương của Hồ tộc đưa cho hắn ăn vào. Nhưng viên đan dược này vừa mới vào trong miệng, đã nghe Mục Tần ho lên một tiếng sau đó lén lấy đan dược cất đi, miệng thì không ngừng kêu to: “Mỹ nữ, ngươi cho ta ăn bậy bạ gì đó? Ngươi muốn giết người diệt khẩu hay sao? Mỹ nữ, ngươi thật sự là đáng sợ nha!”

Đột nhiên thấy Mục Tần ngồi bật dậy như một cái xác sống, dọa cho các nàng đều sợ chết khiếp. Chỉ có Hồ Mị Nương là tức giận mắng: “Vô sĩ, ngươi mau đem đan dược lại trả cho ta!”

“Đan dược? Đan dược nào, ở đâu? Mỹ nữ, ngươi có thể đừng đổ oan cho người tốt như ta có được hay không? Ta thật sự là người tốt, là người tốt đấy!” Nói ra lời này, trên mặt Mục Tần hoàn toàn không có đổi sắc, dạng vẻ càng thêm thê lương, đau lòng. Thật sự để người ngoài nhìn vào mà nói, có lẽ đã tin lời nói của hắn là rất chân thành.

Đáng tiếc, những người ở đây đều đã chứng kiến bộ dạng này của hắn vài lần rồi, tất cả đều muốn mắng hắn một tiếng “vô sĩ”.

“Ngươi đừng có giả vờ nữa? Nếu ngươi đã không bị thương, vậy thì mau chóng đem đồ vật kia giao lại cho ta đi! Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi thấy thế nào?” Hồ Mị Nương cũng thật không muốn dong dài với tên vô lại này, nàng chỉ có thể xuống nước nói.

“Khụ khụ…” Vừa nghe xong câu này, Mục Tần lên ho ra mấy ngụm máu, trong miệng còn nói: “Khụ, ta… ta thật sự là bị thương rất nặng! Các ngươi nhìn xem, trên người ta đều là vết máu, còn bị dính phải ma khí nữa!”

“Ma khí?” Dường như nghe được một tin tức cực kỳ chấn động, sắc mặt của Hồ Mị Nương trở nên căng thẳng lên.

“Đúng vậy, là cái tên tiểu tử bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sĩ đó! Hắn dám dùng mưu kế ám toán ta! Ngươi xem, với bản lĩnh thần thông quảng đại, xuất thần nhấp hóa như của ta, làm sao dễ dàng bị người khác ám toán như vậy? Chẳng là, ta vốn là người thiện lương, thuần phác! Sau khi phát hiện ra tên tiểu tử đó bị ma khí quấn quanh, liền khuyên nhủ hắn từ bỏ con đường ma đạo, quay về với chính nghĩa! Ai ngờ được rằng, hắn không những không nghe lời khuyên của ta, còn nhân lúc ta không có phòng bị, đánh cho ta trọng thương như thế này! Khụ khụ… một đời anh hùng cái thế của ta, cứ như vậy mà bị chết trong tay tiểu nhân vô sĩ bỉ ổi, thật sự là quá oan uổng mà!”

Nhìn bộ dáng thương tâm này của hắn, chẳng những mọi người không có sự đồng cảm, còn dùng ánh mắt kỳ dị, kèm theo sự nghi ngờ nhìn hắn. Hồ Mị Nương khẽ nhếch môi lên cười: “Một đời đại đạo tặc, đầu trộm đuôi cướp như Mục Tần ngươi, có ngày hôm nay cũng là đáng lắm! Nói đi, rốt cuộc kẻ đó là kẻ nào, làm sao lại xuất hiện ở đây?”

“Thì còn ai vào đây nữa? Chính là cái tên Hắc Ám Mục Sư ở trong quán ăn lúc nãy đấy! Chính tên tiểu tử khốn kiếp đó đánh lén ta bị thương!” Mục Tần bắt đầu thêm mắm thêm muối, kể lại toàn bộ quá trình bên trong sự việc. Đương nhiên, từ trong lời của hắn, mười phần chỉ có thể tin được 0,1%. Đợi cho đến kể khô hết cả cổ, hắn mới ho khan lên một tiếng, rồi nói: “Không được, ta cần phải đi tìm Thánh Thủ Thần Y để giải giừ nguyền rủa trong người mới được! Các người tốt nhất là đừng có đi theo ta! Vị thần y này tính tình rất cổ quái, các ngươi mà chọc đến hắn, bị hắn tính toán thì cũng đừng trách ta!”

“Thánh Thủ Thần Y? Ở cái chỗ nhỏ bé này cũng có một vị Thánh Thủ Thần Ý hay sao?” Hồ Mị Nương càng thêm nghi hoặc hỏi thăm.

Mà Trần Vũ đứng ở một bên, ánh mắt dần dần sáng lên.

“Mỹ nữ, vậy thì ngươi đúng là không biết thật rồi! Trần Gia thôn này, vốn dĩ là nơi phát tích của hoàng tộc Đại Việt Đế Quốc, nơi này có rất nhiều tu sĩ mai danh ẩn tích! Ngươi chớ có xem thường cái nơi nhỏ bé này, cẩn thận bị các vị tiền bối đem ngươi bắt lấy, lột ra yêu đan đấy!” Lúc này, sắc mặt Mục Tần hiếm thấy hiện lên một tia kiêng dè, trong giọng nói còn lộ ra một chút sợ hãi.

Hồ Mị Nương cũng bán tín bán nghi, nhưng không dám khinh suất nói lời ngông cuồng, chỉ hừ lên một tiếng: “Ngươi chớ có nói nhảm nhiều! Các vị tiền bối của Trần gia, vốn dĩ cùng với Hồ tộc chúng ta có một chút cội nguồn, lại là bang giao nhiều năm, ngươi nghĩ bọn họ sẽ ra tay với truyền nhân của Hồ tộc chúng ta sao?”

“Thì sao chứ, nhìn người cũng rất đẹp mắt nha! Các vị đó biết đâu lại nổi lên hứng thú, đem ngươi về là người hầu ở trong nhà thì sao? Lúc đó, cho dù tộc trưởng của các ngươi đến, rất có thể còn sẽ vui vẻ đồng ý cũng không chừng!” Mục Tần trở lại với vẻ cười cợt ban đầu, liếc mắt đánh giá dáng người của nàng một phen.

“Ngươi…”

Nhìn thấy Hồ Mị Nương lại muốn bão nổi, Mục Tần liền hô to một tiếng: “A, không xong rồi! Nguyền rủa lại phát tác nữa rồi!”

Nói xong, hắn liền lăn đùng ra đất, hôn mê bất tỉnh luôn. Mà ở một nơi cách đây tương đối xa, một thân ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo, cố gắng chạy trốn ra khỏi Trần Gia thôn, rồi nhanh chóng chui vào trong Rừng Rậm U Minh ẩn nấp. Trên người của người này, mang theo mang cỗ khí tức hắc ám, cả người đều được bao bọc trong ma khí. Chỉ có điều sắc mặt của người này lại tái nhợt không còn một chút máu, tình cảnh hết sức là quỷ dị.

“Khốn nạn thật! Không nghĩ đến ta lại gặp một tên vô liêm sĩ như thế! Hắn lại dám lừa gạt ta, ra tay đánh lén, làm ta suýt chút nữa thì nhập ma, cả đời này cũng đừng hòng ngốc đầu dậy!” Vừa ngồi điều tức thương thế trên người, hắn vừa lẩm bẩm mắng chửi trong miệng.

Mà người này, không phải là ai khác, chính là tên Hắc Ám Mục Sư mà Mục Tần đã đụng phải. Hắn tên là Vương Dực Đức, dòng dõi của Vương gia, từng là một trong những gia tộc có thực lực cường đại nhất Đại Việt Đế Quốc. Nhưng vào một trăm năm trước, không hiểu lý do tại sao, một vị trưởng bối trong gia tộc lại đắc tội với vị hoàng tử thứ chín của Đế Quốc, dẫn đến họa diệt tộc. Lúc đó, ông nội của Vương Dực Đức, là Vương Lam Sơn lúc đó đã cùng đám bạn đi ra ngài cho nên may mắn thoát được thảm họa, cũng nhớ đó một mạch Vương gia lúc này mới có thể bảo tồn được cho đến tận bây giờ. Chỉ có điều, vì huyết mạch của gia tộc rất đặc biệt, cho nên đại đa số con cháu của gia tộc hộ Vương chỉ có thể tu tập Hắc Ám ma pháp, một đời rồi lại một đời luôn luôn thờ phụng Thần Hắc Ám, trở thành một tên Hắc Ám Mục Sư, bị người người đuổi giết. Cũng trong một lần đuổi giết vào mười mấy năm trước, toàn bộ người trong nhà hắn đều bị giết sạch, kể từ đó, một Vương gia từng kiêu ngạo một thời, chỉ còn lại duy nhất mình hắn. Hắn đã từng thề, nhất định một ngày nào đó, hắn sẽ đem toàn bộ người nhà họ Trần giết sạch, đem giang sơn của họ Trần đạp dưới chân mình.

Lại nghĩ đến nhiều năm trước, lúc đó cả nhà bị rơi vào thảm cảnh, hắn may mắn được một người bà con xa cứu thoát. Nhưng nửa đường, hắn cũng bị thất lạc với người bà con này. Kể từ đó, hắn từ một đứa trẻ có cha có mẹ, mỗi ngày đều có cơm no để ăn, áo ấm để mặc, thoáng chốc liền trở nên bo vơ lạc lỏng, suốt ngày chỉ có thể lang thang nơi đầu đường xó chợ, xin từng miếng cơm ăn. Có lúc, hắn từng nghĩ thà mình chết đi, có phải là đã được giải thoát rồi hay không? Nhưng, khi nghĩ đến mối thù giết cha mẹ, và mối thù diệt tốc, sự căm phẫn trong lòng của hắn ăn sâu đến tận xương tủy. Hắn muốn có sức mạnh, hắn muốn có thực lực, hắn muốn trả thù! Hắn nhất định phải trả thù!

Có lẽ, vì lòng thù hận của hắn đã cả nhiễm cả đất trời, cho nên, vào một ngày nọ, hắn gặp được một người đàn ông áo đen. Ông ta đưa cho hắn một quyển sách, và nói với hắn ta rằng: “Ngươi muốn trả thù, vậy ngươi có dám chấp nhận sự đau khổ và hy sinh hay không?”

Dường như ngay lúc đó, hắn đã hoàn toàn không hề do dự một chút nào, liền gật đầu đáp ứng: “Muốn, cho dù có nằm mơ ta cũng muốn!”

Người đàn ông áo đen dường như rất hài lòng, gật đầu nói: “Vậy ta giao cho ngươi cuốn sách này, đây là một quyển bí thuật, chỉ cần ngươi theo đó mà tu luyện, thì ngươi nhất định sẽ có một ngày trở nên cường đại như tổ tiên của ngươi! Và đợi cho đến khi người có được sức mạnh vĩ đại đó, ngươi có thể trả thù cho gia tộc của mình! Chỉ có điều, trước lúc đó, ta muốn mượn nhờ của ngươi một thứ!”

Nói xong, người đàn ông đó đã thò tay tới, đem bàn tay đen đúa của mình xuyên thẳng vào lồng ngực của hắn, móc lấy trái tim của hắn ra ngoài. Cơn đau truyền đến, làm cho tâm hồn của một đứa trẻ như hắn lúc đó, trở nên vô cùng tuyệt vọng và đầy hoảng loạn. Thế nhưng, ngay sau đó, ông ta lại đem quyển sách lắp lại vào trong vị trí trái tim của hắn, miệng thì thầm chú ngữ. Chú ngữ vừa đọc xong, vết thương trên lồng ngừng hoàn toàn khép lại, mà cơn đau cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Đến lúc này, người đàn ông trên tay vẫn còn cầm lấy trái tim đang đập thình thịch của hắn trên tay, hài lòng nói: “Trái tim này tràn đầy sức mạnh của lòng thù hận, mùi vị thật sự là rất tuyệt vời! Được rồi, thứ ngươi cần ta đã cho ngươi, thứ ta cần, ta cũng đã lấy đi rồi! Từ đây về sau, chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa, chúc ngươi mau chóng trả được mối thù này!”

Nói xong, người đàn ông áo đen đó giống như là một làn khói, tan biến ngay trước mặt của hắn. Cũng kể từ đó, trong người hắn đã mất đi một thứ, và cũng nhiều ra một thứ.

Vương Dực Đức đưa tay sờ sờ lên lồng ngực của mình, trên mặt hiện lên một nụ cười đắng chát: “Ta đánh đổi nhiều như vậy, thật sự là đáng sao?”

Nhưng cũng không qua bao lâu, trên mặt hắn liền hiện lên một vẻ quyết tuyệt, lòng bàn tay đều nắm chặt lại: “Hừ, mối thù giết cha hại mẹ, cả tộc đều bị diệt vong, nếu ta không thể báo được mối thù này, còn xứng đáng mang họ Vương sao? Báo thù, ta nhất định phải báo thù! Ha ha ha!”

Vương Dực Đức điên cuồng ngửa đầu lên trời cười vang. Mà tiếng cười này của hắn, cũng báo hiệu cho một thời loạn thế bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện