Lúc này, từ bên trong rừng cây chui ra một con ma thú có hình thể rất lớn, trên lưng của nó mọc đầy vảy cứng như là vảy cá, phía trên thỉnh thoảng còn ánh lên vài sợi lân quang, như là một bộ chiến giáp được mạ vàng vậy.

Mà nhìn kỹ lại, phía sau lưng của con quái thú này còn có một cái đuôi vừa dài vừa nhọn, nó phải dài chừng hai, ba chục thước, phía trên cũng phủ đầy vảy cứng, chẳng khác nào là một cái roi sắc. Chỉ nghĩ đến việc bị cái đuôi này quất trúng, trong lòng Trần Vũ bỗng dưng đánh lên một cái rùng mình.

May mà con ma thú này chỉ là một con tê tê trưởng thành, mặc dù thực lực của nó rất mạnh, nhưng tính khí lại khá là ôn hòa, bình thường sẽ không chủ động công kích kẻ khác. Với lại thức ăn của nó cũng chỉ là ma trùng loại nhỏ, sẽ không có đem nhân loại biến thành thức ăn. Nhưng lúc này, ánh mắt của nó dường như rất là cảnh giác, hai cái nhãn cầu liên tục đảo quanh bốn phía, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mà lúc này, đám người của Dục Hỏa dong binh đoàn vừa đi không được bao lâu, nghe được động tĩnh lớn như vậy cũng có chút giật mình. Nhưng khi nhìn thấy một con tê tê trưởng thành xuất hiện trước mặt, cả đám mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thế nhưng bọn hắn cũng không dám ở lại lâu, vẫn có chút kiêng kỵ mà lùi đi nơi xa.

Khi nhìn thấy đám người kia đi rồi, trong lòng Trần Vũ âm thầm thở ra một hơi: “Không nghĩ đến, vận khí của ta tốt như vậy! Không công mà có thể đẩy lùi được địch nhân!”

Thế nhưng hắn chẳng vui mừng được bao lâu, thì lúc này ngay phía sau rừng cây đột nhiên lại vang lên một tiếng gầm trầm thấp, sau đó là một con quái vật khổng lồ trông giống như một con thằn lằn cao đến hai mươi thước, dài chừng trăm thước, chạy ầm ầm mà lao tới, khiến cho tất cả rừng cây xung quanh đều ngã đổ.

Đang ẩn nấp trên một tán cây gần đó, Trần Vũ bị nó dọa cho nhảy dựng lên. Mà con tê tê kia cũng phát ra những tiếng “tê tê” đầy đe dọa, sau đó nhanh chóng xoay người lại, đem toàn bộ vảy giáp trên người đều dựng đứng lên, cái đuổi cũng dũi thẳng ra, trông giống như là một mũi lao nhọn đang sẵn sàng lao tới kẻ thù.

Thế nhưng, con quái vật trông như là thằn lằn kia chẳng hề sợ hãi một chút nào, nó nhe hàm răng nhọn ra đầy đe dọa, làm cho con tê tê không khỏi sợ hãi mà liên tục lùi về phía sau, trong miệng vẫn không ngừng phát ra những tiếng “tê tê” để hăm dọa. Chỉ đáng tiếc, cái bộ dáng ngoài mạnh trong yếu của nó chẳng thể nào dọa lui được con thằn lằn khổng lồ, nó dũi một cái chân trước ra, vung cao lên rồi đập mạnh xuống, dọa cho con tê tê kia sợ hãi kinh hồn bạt vía, nhanh chóng đem cả thân hình đều cuộn tròn lại.

“Ầm!”

Một trận chấn động kích liệt vang lên, thân hình tròn vo như quả bóng của con tê tê bị một trảo vừa rồi của con thằn lằn khổng lồ đập cho rung lên kích liệt. May là bộ giáp bên ngoài của nó đủ cứng rắn, cho nên một kích vừa rồi của con thằn lằn khổng lồ vẫn không thể làm gì được. Thế nhưng lúc này Trần Vũ lại có chút gấp. Hắn nhìn hai con quái vật khổng lồ này cứ xoay xoay vòng vòng, e rằng muốn đánh đến tới sáng cũng không thể nào đánh xong. Trong khi đó hắn đang ngồi ở trên một thân cây lớn ngay sát bên cạnh, chỉ cần hai con quái vật này sơ ý một chút, đem thân cây này làm đổ, e rằng hắn không có té chết cũng sẽ bị trong thương.

Mà phía bên ngoài, còn đang có một đám người đi tới đi lui, ai biết bọn họ có nhân cơ hội đó mà bổ thêm cho hắn một đao hay không? Càng nghĩ tâm tình càng thêm rối ren, ánh mắt của Trần Vũ không ngừng xoay chuyển mà nhìn đông ngó tây, hắn lúc này đang ngồi trên đống lửa lớn, hắn không thể cứ để mặc cho nó đốn mình đến không còn một mảnh được.

Trong lúc Trần Vũ còn đang miên mang suy nghĩ tính kế, thì trong lồng ngực của hắn ánh mắt Ái Lệ Na hơi hơi mở ra. Vừa rồi bị những chấn động mạnh như thế, nàng không muốn tỉnh cũng phải bị làm cho tỉnh lại. Nhưng khi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đang ngồi ôm lấy mình, nàng không khỏi hốt hoảng mà muốn vung tay lên. Chỉ là, trong người của nàng vẫn còn bị trúng thuốc, sức lực toàn thân đã hao hết khi dùng để chạy trốn. Bây giờ đừng nói là đánh người, cho dù là muốn nhấc tay nhấc chân nàng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Đang ngồi suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ngo ngoeo ngọ nguậy trong ngực mình, Trần Vũ không khỏi phục hồi lại tinh thần, đưa mắt nhìn xuống. Khi thấy ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống của Ái Lệ Na đáng nhìn mình, Trần Vũ bị dọa cho suýt chút nữa đem nàng ném xuống dưới cây. May là hắn kịp thời phản ứng lại, đem nàng giữ chặt lấy, không thì tính mạng của nàng khó mà bảo đảm rồi.

Lại nhìn thấy ánh mắt của nàng vẫn cứ trừng trừng lên nhìn mình, rồi nghĩ đến việc mất mắt khi nãy, hắn không khỏi tức khí mà vung tay lên đánh xuống cái mông của nàng: “Trừng cái gì mà trừng? Đây là ta đã cứu ngươi, cứu ngươi đó, ngươi có biết hay không hả?”

Bị hắn đánh mông nàng có chút mộng, ánh mắt không thể nào tin được mà nhìn chăm chú về phía hắn, giống như là đang chất vấn: “Ngươi làm sao lại đánh cái mông của ta?”

“Khụ khụ!” Trần Vũ vội vàng ho khan một tiếng, sau đó liền điều chỉnh lại thân hình, nhìn nàng nghiêm mặt nói: “Đây chỉ là một chút giáo huấn mà thôi! Ngươi chớ có nghĩ rằng ta sợ ngươi! Hãy ngoan ngoãn mà nằm yên đấy, bây giờ bên dưới đang có hai con quái thú đánh nhau, phía ngoài còn có cả một đám người đang săn tìm ngươi. Nếu như ngươi không muốn chết, thì sau này phải nghe lời ta, rõ chưa?”

Nhìn bộ dáng như hung thần ác sát của Trần Vũ nhìn về phía mình, Ái Lệ Na thật sự là có chút bị dọa sợ. Nàng hiện tại đã mất hết linh lực, muốn khôi phục lại thực lực thì ít nhất cũng phải ba, bốn ngày nữa. Bây giờ nàng chính là thịt cá, còn hắn chính là dao thớt, nàng không thể nào không nhẫn nhịn chịu nhục được. Chờ đến ngày thực lực của nàng khôi phục xong, thì ngày đó cũng chính là ngày chết của hắn. Nghĩ như vậy, cho nên lúc này nàng cũng không so đo với hắn nữa, quyết định đem đầu ngoảnh sang chỗ khác, coi như là mắt không thấy, tai không nghe thì tâm sẽ không phiền.

“Hừ!” Nhìn thấy bộ dáng của nàng coi mình như là không khí, Trần Vũ không khỏi tức giận mà hừ lên một tiếng. Sau đó cũng không thèm quan tâm đến nàng nữa. Dù sao hiện tại phải tìm cách thoát thân trước đã, sau đó lại đem nàng thu thập cũng không muộn.

Trong lúc hai người còn đang âm thầm đắc ý với suy nghĩ của mình, thì trận chiến bên dưới cũng đã đi đến hồi kịch liệt. Chỉ thấy, con tê tê vẫn còn đang cố sức cuộn tròn lại bên trong lớp vảy cứng để bảo vệ thân mình, mà con thằn lằn khổng lồ sau một hồi không thể công kích thành công, liền bắt đầu thay đổi phương pháp. Chỉ thấy, nó vung lên một cái vuốt trảo, đem thân hình đang cuộn tròn của con tê tê cho lật lên, sau đó liền vung cái vuốt còn lại, đem con tê tê tạt bay.

“Ầm!”

Thân hình to lớn của con tê tê cứ như thể bị đánh bay ra ngoài, đâm thẳng vào một góc cây to rồi mới dừng lại. Mà hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na đang ngồi chung một chỗ, bị trận chấn động này dọa cho sợ mất mật. Thế nhưng mọi thứ mới vừa chỉ bắt đầu mà thôi. Dường như cảm thấy việc này rất thú vị, cho nên con thằn lằn khổng lồ lại tiếp tục lao tới, đem thân hình cuộn tròn như quả bóng khổng lồ của con tê tê cho quật bay ra ngoài, đập mạnh vào trong thân cây, khiến cho nó rung lắc vô cùng dữ dội.

Trần Vũ nhìn thấy một màn này, một mặt mộng bức, mà Ái Lệ Na ngồi ngay bên cạnh cũng bị dọa cho xanh mặt.

“Ầm! Ầm!”

Lại là một trận lay động kích liệt, cả hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na lúc này đều bị chấn động cho rung lắc liên tục. May là Trần Vũ đã nhanh tay đem một thân cây nắm chặt, mà Ái Lệ Na cũng nằm ở trong lồng ngực của hắn, cho nên tạm thời vẫn còn chưa bị đánh bay ra ngoài.

“Ầm! Ầm!”

Thế nhưng những trận chấn động vẫn không có ngừng lại, nếu tiếp tục như vậy nữa, e rằng hai người không có bị lắc rớt xuống, thì cái thân cây này cũng bị gãy đổ mà ngã xuống.

“Không được, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này mới được!” Trần Vũ vừa bám chặt lấy thân cây, vừa không ngừng xoay đầu tìm chỗ tránh thoát.

Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp tránh đi thì thân cây đã kêu lên răng rắc, sau đó là một trận đổ ấp xuống đất, đè thẳng lên trên người của con tê tê đang cuộn tròn.

“Xong rồi!” Lúc này trong đầu Trần Vũ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ như vậy.

Nhưng không biết có phải là có linh cơ dịu ứng gì hay không, mà lúc này Trần Vũ chỉ nghe “vèo” một tiếng, thân hình của hắn bỗng nhiên nhẹ bỗng mà bay đi, lao nhanh đến chỗ một thân cây nằm cách đó hơn mười mấy trượng. Sau một hồi thất thần, rốt cuộc Trần Vũ cũng nhìn kỹ lại, thấy một sợi dây đang treo ngược hai người trên thân cây. Sau khi cúi đầu xuống, Trần Vũ mới phát hiện ra ánh mắt đầy xem thường của Ái Lệ Na đang nhìn về phía mình.

“Ngươi còn nhìn cái gì nữa, không mau kéo ta đi lên!” Nàng nhíu mày mà hối thúc hắn.

Giọng nói của nàng hơi có chút tức giận, nhưng âm điệu lại nghe vô cùng mềm nhũng, giống như là một tiếng làm nũng vậy. Nhưng lúc này Trần Vũ cũng không có để ý đến chuyện này, ánh mắt của hắn đang không ngừng mà nhìn chăm chú đến bộ thiết bị đeo ở trên bụng của nàng. Đây là một loại thiết bị leo tường, như là mấy bộ thiết bị trong phim hành động vậy. Phía trên có gắn một cuộn dây thép và lưỡi móc, có thể dùng để phóng lên cao mà trèo lên. Ngay vừa rồi, trong tình thế nguy cấp Ái Lệ Na đã khởi động chốt an toàn trên bộ dây đeo này, cho nên hai người mới tránh thoát được một kiếp. Mà bởi vì sức lực trên người của nàng tiêu hao hết, cho nên hiện tại cũng không có thể động đậy để mà thu hồi dây đeo đem mình kéo lên cây.

Thấy Trần Vũ chỉ một mặt ngơ ngác mà nhìn lấy bụng dưới của mình, Ái Lệ Na cho rằng là hắn đang có ý đồ xấu, cho nên nàng lập tức gắt lên: “Ngươi… ngươi còn muốn treo ở đây bao nhiêu lâu nữa? Mau kéo chúng ta lên!”

Lúc này Trần Vũ mới giật mình thu hồi lại ánh mắt, hắn hơi xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Thật ngại quá, ta rất hứng thú với món đồ chơi này, ngươi còn một bộ nào hay không? Lát nữa cho ta một bộ đi?”

Nhìn thấy một bộ hiếu kỳ như trẻ nhỏ tìm được đồ chơi mới của Trần Vũ, Ái Lệ Na không khỏi tức giận đến xì khói: “Hắn vậy mà xem trọng thứ này hơn ta?”

Trần Vũ cũng không biết suy nghĩ này của nàng, cho nên sau khi đem dây thép thu hồi vào trong dây đai, thân hình của hai người liền nhẹ nhỏm mà được kéo lên thân cây. Sau đó ánh mắt cửa cả hai đều đang chăm chú nhìn về phía chiến trường bên dưới. Lúc này, con tê tê vậy mà đột nhiên phản công, đem cái đuôi như roi sắt của nó quất mạnh lên người con thằn lằn khổng lồ, làm cho nó một trận da tróc thịt bong. Bị đòn đau thằn lằn khổng lồ càng thêm điên cuồng công kích, làm cho một mảnh rừng rậm bị quấy quá đến tung trời lở đất.

Mà ở cách đó một bên không xa, đám người Dục Hỏa dong binh đoàn cũng âm thầm quay trở lại, một bên ẩn nấp, một bên rình xem như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện