Trần Vũ cũng không hề hay biết chuyện gì, vẫn luôn một bộ ăn uống no nê chán chê, còn cố tính đứng lên vỗ vỗ lấy bụng vài cái, thậm chí trong miệng còn đánh ợ một tiếng, một bộ cực kỳ thỏa mãn hài lòng.

Ái Lệ Na nhìn ở trong mặt, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Thế nhưng lúc này Trần Vũ lại hướng về phía nàng nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi!”

“Ột… ột…”

Nàng vừa đứng lên, cái bụng lại bắt đầu kêu vang. Nhưng mà lúc này Trần Vũ đã đi xa rồi, thịt nướng cũng chẳng chừa lấy một miếng, nàng không có cách nào khác hơn là lặng lẽ đi theo phía sau lưng hắn. Trong lòng thì âm thầm mắng to, chỉ hy vọng thương thế của mình nhanh chóng hồi phục. Đến lúc đó nàng sẽ đem hắn trói lên cây lớn, treo đánh suốt ba ngày ba đêm mới thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng nàng chỉ vừa đi được vài bước, thân hình đột nhiên dừng lại, ánh mắt cảnh giác mà nhìn ra xung quanh: “Là bọn chuột nhắt phương nào, có bản lĩnh thì chui ra ngay đi!”

Âm thanh này của nàng làm cho Trần Vũ đang đi ở phía trước cũng dừng lại, ánh mắt cảnh giác mà đảo qua xung quanh. Thế nhưng hai người đều nhìn qua hồi lâu vẫn không thấy có một chút động tĩnh nào. Trần Vũ cũng không có phát hiện ra có chuyện gì khả nghi.

“Chẳng lẽ là nàng ta cố ý muốn bày trò ra dọa ta sao?” Trần Vũ nghĩ như vậy, cho nên hắn mới lắc đầu không thèm để ý đến nàng nữa, lại tiếp tục hướng về phía trước bước đi.

Nhưng mà, hắn vừa đi có mấy bước, nàng đột nhiên động.

“Sưu!”

Một mũi tên từ phía sau bay xoẹt tới, cắm thẳng vào trong rừng cây trước mặt. Lúc này, ở trong rừng cây cũng vang lên một tiếng “chin chít”, như là có con vật gì đó bị mũi tên bắn trúng. Trần Vũ bị hành động này của nàng làm cho giật mình, hắn không biết từ khi nào mà nàng đã rút ra một cây nỏ cầm ở trên tay, một bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, thậm chí hắn còn nhìn thấy khóe môi của nàng nhếch nhếch lên, giống như là đang xem thường hắn vậy.

“Nữ nhân này thật sự là đáng giận!” Trần Vũ âm thầm mắng lên một câu, sau đó cũng đi vào trong bụi cây trước mặt, muốn xem thử xem nàng vừa bắn trúng được con gì.

Thế nhưng khi thấy hắn vừa mới động một cái, nàng liền kinh hãi mà hô lên: “Cẩn thận!”

Trần Vũ không biết là nàng lại đang giở trò gì, hắn chỉ nhếch mép lên cười khẽ, không thèm để ý một chút nào. Nhưng mà lúc này, hắn liền cảm giác có chút không đúng, âm thanh phía bên trong làm sao đã im ắng lại rồi, chẳng lẽ con vật đó chết nhanh như vậy sao.

Cũng không chờ cho Trần Vũ kịp nghĩ ngợi nhiều, một mũi hàn quang từ trong bụi cây lao ra, nhắm thẳng về phía cổ họng của hắn mà chém tới. Cả người Trần Vũ như rơi vào trong hầm băng, hắn không hề nghĩ đến ở chỗ này lại ẩn nấp một tên sát thủ. Mà người này tốc độ lại cực kỳ nhanh, động tác cũng rất tinh chuẩn, hoàn toàn không cho Trần Vũ một chút thời gian nào để kịp phản ứng. Thế nhưng lúc này, từ phía sau lưng lại đột nhiên lao tới một cây mũi tên, trực tiếp hướng về phía đầu của tên thích khách kia mà phóng tới. Tên thích khách thật sự là bị dọa cho chết khiếp, phải vội vàng lách người trách đi, còn đem mũi tên cho gạt ra.

“Choang!”

Một tiếng kim loại vang lên, Trần Vũ lúc này mới giật mình tỉnh lại, cũng không đợi cho tên thích khách kia có cơ hội xông lên lần nữa, hắn liền ngã xuống đất lộn vòng ra phía sau mấy vòng. Sau đó còn tranh thủ thời gian đem lông châm trong người phóng ra ngoài. Trong đêm tối, những mũi lông châm như là u linh, lặng lẽ tiếp cận về phía thân hình của tên thích khách, tiếp theo là những tiếng “xuy xuy” vô cùng ghê rợn. Biết được lần ám sát này đã thất bại, tên thích khách kia không dám ở lại lâu, liền nhanh chóng mà chui vào trong rừng, lẫn trốn đi mất.

Nhìn thấy một màn này, Trần Vũ liền giật mình, mà Ái Lệ Na thì nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Nàng đã nhận ra thân phận của người này, đây là một trong những vị phó đoàn trưởng của Dục Hỏa dong binh đoàn, là một tên thích khách cực kỳ khủng bố. Nàng đã từng hành động với người này mấy lần, hắn là một người cực kỳ cẩn thận, mà ra tay lại rất tàn nhẫn. Một khi ra tay thất bại hắn sẽ rời đi ngay, nhưng sau đó vẫn luôn tiềm hành mai phục bên cạnh, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi. Cho nên hắn mới được mọi người mệnh danh là U Linh Phán Quán, một khi ra tay tuyệt đối thấy mạng.

Trần Vũ đương nhiên là không biết được nhiều chuyện như vậy, nhưng vừa nhìn thấy thân thủ của người này, hắn liền biết đây là một kẻ rất khó chơi. Huống hồ bên cạnh suốt ngày có một tên thích khách như là quỷ đòi mạng ẩn nấp ở một bên, ai mà dễ chịu cho được chứ.

Lại hướng về phía bắc mà rời đi, hai người một đường hoàn toàn không ai nói chuyện với ai, không khí rất là trầm mặc. Mà ven theo con đường này hai người đã đi vào trong phạm vi của Đầm Lầy Tử Vong, bên cạnh đó là một tên thích khách không biết khi nào sẽ nhào ra tấn công, cho nên thần kinh của cả hai đều căng cứng như dây đàn, chỉ chờ một xíu là sẽ bị căng đứt.

Trần Vũ rốt cuộc vẫn nhịn không được, hướng về phía Ái Lệ Na nói: “Vừa rồi thật sự rất cảm ơn, nếu không có cô nương ra tay thì ta đã bị tên đó giết chết rồi!”

“Không có gì!” Ái Lệ Na chỉ hời hợt đáp lên một tiếng, ánh mắt vẫn hướng về bốn phía xung quanh đề phòng.

“Ài, ta biết vừa rồi là mình đã làm sai, thế nhưng đoạn đường phía trước còn rất dài, chúng ta cứ như vậy nữa thì ta e rằng chưa có bị tên thích khách kia giết chết, đã bị căng thẳng thần kinh mà điên mất luôn rồi!” Trần Vũ cố gắng làm cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Ái Lệ Na vẫn không muốn đáp lại. Nói chuyện với Trần Vũ sẽ khiến cho nàng phân tâm, cho nên nàng chỉ muốn tập trung tinh thần mà quan sát xung quanh. Với lại, tên thích khách kia rất lợi hại, nàng không muốn mình vì một chút lơ là mà bị đánh chết lúc nào không hay, như thế thì thật sự là quá mất mặt!

Trần Vũ cuối cùng vẫn không thể nào thuyết phục được nàng, cho nên chỉ có thể thành thành thật thật mà đi phía trước, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt đảo hướng xung quanh kiểm tra một vòng. Mặc dù trời tối, cảnh vât chung quanh không thể nào nhìn xa được, nhưng hắn có thần thông Thông Thiên Nhãn, cho nên có thể nhìn rất rõ mọi thứ trong phạm vi trăm thước. Chỉ là, môn thần thông này thật sự tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần, hắn không thể nào lấy ra sử dụng thường xuyên được. Nếu không, đợi cho đến khi xảy ra chuyện, hắn lại không thể nào nâng lên được tinh thần đánh nhau, như thế thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Lại một đường đi nhanh, hai người chẳng mấy chóc mà đã sắp đi ra khỏi phạm vi của Đầm Lầy Tử Vong rồi. Thế nhưng càng đi về phía trước, Trần Vũ càng cảm thấy tâm thần bất an. Mà Ái Lệ Na lúc này cũng tâm trạng vô cùng bồn chồn.

“Này, chúng ta tạm thời dừng lại ở đây đi!” Ái Lệ Na đột nhiên lên tiếng kêu gọi.

Bước chân của Trần Vũ hơi dừng lại, nhưng rồi hắn cũng không có phản đối ý định nàng, mà chỉ dùng ảnh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía xung quanh một hồi.

“Nơi này bốn phía đều là rừng cây, lại không có vách núi, không phải là chỗ an toàn, chúng ta đi tìm một chỗ an toàn rồi dừng lại đi!” Trần Vũ lên tiếng đề nghị.

“Ừ!” Ái Lệ Na cũng liền gật đầu.

Hai người vừa rời đi, một cái bóng đen cũng ẩn mình mà hiện ra, hắn nhìn theo bóng lưng của hai người trầm tư một chút, lại nhìn về phía trước mặt như có điều suy nghĩ. Cuối cùng khóe môi hắn hơi nhếch lên một tiếng, sau đó liền tiếp tục ẩn mình rời đi.

Mà lúc này sau khi đi vòng một hồi, hai người Trần Vũ rốt cuộc cũng tìm được một cái gốc cây tương đối lớn. Cả hai quyết định trèo lên thân cây tạm trú một đêm, sáng mai rồi mới tiếp tục lên đường. Dù sao phía trước không rõ là có chuyện gì, hai người cũng không dám đi qua.

Trần Vũ vừa trèo lên trên thân cây, liền lấy ra mấy que thịt xiên đưa tới trước mặt của Ái Lệ Na, vẻ mặt hơi áy náy nói: “Cô nương, đây là thịt nướng ta để dành cho cô nương, vừa rồi ta chỉ muốn trêu đùa một phen thôi, cô nương đừng có để ý!”

Hơi nhìn mấy xiên thịt nướng một chút, lúc này nàng vậy mà không có từ chối, lại trực tiếp đem xiên thịt lên ăn một cách ngon lành. Thật sự mà nói, đi cả một đoạn đường dài như vậy, không ăn gì thật là khó chịu. Huống hồ nơi này không có an toàn, nàng cần phải đảm bảo thể lực của mình được duy trì ổn định, như vậy mới có sức chiến đấu được.

Thế nhưng, nàng chỉ vừa mới đưa xiên thịt lên miệng, phía bên trên cành cây đột nhiên lại vang lên mấy tiếng phành phạch, như là có loài chim nào đó đang vỗ cánh bay lượn trên không trung vậy. Không đợi cho nàng kịp phản ứng, chỉ nghe trên trời kêu lên mấy câu “oác oác”, sau đó là “phẹt” một tiếng. Mấy xiên thịt trên tay của nàng, vậy mà nhanh chóng bị nhuộm lên một tầng vật thể màu trắng tinh, dưới ánh sáng huyền diệu của mặt trăng càng thêm sắc nét đến lạ thường.

Ánh mắt của nàng mở lớn ra đờ đẫn nhìn lấy những vật thể màu trắng đang nằm chễnh chệ trên xiên thịt, lại nhìn nhìn con vật đang bay ở trên bầu trời. Thậm chí lúc này nàng còn nghe nó kêu lên “oac oác” mấy câu, như là đang nói: “Cảm thấy thế nào? Mùi vị có ngoan không?”

Nàng giận, thật sự là bị con vật trên trời chọc cho thật giận. Mà Trần Vũ ngồi ở một bên cũng bồi hồi ngơ ngác, hắn không thể nào nghĩ đến nàng lại xủi quẩy đến như vậy.

“Thế nào xiên thịt lại dính cứt chim?” Trần Vũ vừa nghĩ liền đã muốn ôm bụng mà cười, thế nhưng hắn thật sự là không dám cười một chút nào.

Không thấy ánh mắt của nàng lúc này như là hai ngọn lửa cháy hay sao?

Rốt cuộc, nàng vẫn nhịn không được mà rống to lên một tiếng: “A, đồ súc sinh! Ta muốn giết chết ngươi!”

Nghe tiếng nàng rống, tên thích khách đang ngồi ở một thân cây phía đối diện thật sự là bị dọa cho giật mình: “Nàng ta làm sao lại nổi điên rồi? Không phải là tên kia đã làm gì nàng rồi chứ?”

Vừa nghĩ đến những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, sắc mặt của tên thích khách trở nên nóng lên.

Mà con chim trời lúc này, đột nhiên lại kêu lên “oác oác” mấy câu, giống như là đang khinh bỉ nàng, nói: “Ngươi mới là đồ súc sinh, cả nhà ngươi mới là đồ súc sinh! Dám chiếm cứ lấy địa bàn của ta, còn muốn chửi ta sao? Ta khinh bỉ ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện