Sau khi thoát khỏi nhóm người Lưu Thị truy đuổi, Trần Vũ cùng với Ái Lệ Na và Hắc Long một đường thẳng hướng ra ngoài Rừng Rậm U Minh. Đi suốt mấy dặm liên tục, bọn họ rốt cuộc cũng nhìn thấy hai thiếu nữ Người Thỏ cùng với hai đầu dã lang ẩn nấp ở chung một chỗ.
Hai thiếu nữ Người Thỏ vừa trông thấy Trần Vũ đi tới liền vui mừng mà nhảy khỏi lưng dã lang, nhào vào trong ngực của hắn. Tuyệt Ảnh còn nũng nịu khóc lên thành tiếng: “Chủ nhân!”
Thấy hai nàng một trái một phải dụi dụi bộ ngực sữa vào trên tay mình, da mặt Trần Vũ có chút nóng lên, trong lòng thì âm thầm nghĩ: “Hai tiểu yêu tinh này, muốn dụ dỗ bản thiếu gia hay sao?”
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tay hắn vẫn cố vuốt ve lấy sống lưng của hai nàng, lộ ra một tia an ủi. Mà Ái Lệ Na đứng ở một bên thấy một màn này, khong khỏi tức giận hừ lên một tiếng. Trần Vũ có chút giật mình, vội vàng đem hai thiếu nữ Người Thỏ đẩy ra ngoài, sau đó ho khan một tiếng: “Khụ khụ, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng lên đường trở về Trần Gia thôn thôi! Ta có việc cần phải trở về gấp, cho nên không thể chậm trễ được!”
Hai thiếu nữ bất ngờ bị hắn đẩy ra vẻ mặt có chút xụ lại, nhưng khi nghe hắn nói là có việc gấp liền nhu thuận gật đầu đi theo. Mà hai đầu dã lang kia sau một hồi được Dã Lang Vương ra lệnh, cũng nhu nhu thuận thuận đem hai thiếu nữ cõng lên trên lưng, thỉnh thoảng bọn chúng còn đi sát tới bên người Dã Lang Vương cọ cọ lên người của nó vài cái. Thế nhưng Dã Lang Vương hoàn toàn không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, nó một trảo đập lên đầu của mỗi con một cái, còn gầm gừ cảnh cáo bọn chúng không nên quá phận. Mà Trần Vũ nhìn thấy một màn này không khỏi trợn mắt há hốc mồm lên, sau đó hắn mới tức giận đập trên đầu của Dã Lang Vương một cái.
“Ngươi có phải là bị đần hay không? Bọn chúng chỉ muốn thân cận với ngươi một chút, ngươi đánh chúng làm cái gì? Đúng là ngu ngốc!”
“Gào gừ!”
Bị Trần Vũ đánh đau, Dã Lang Vương có chút ủy khuất mà kêu rống lên. Thế nhưng hai đầu dã lang kia thấy Vương của mình bị đánh liền tức giận gầm lên vài tiếng, còn cố ý lộ ra răng nanh để đe dọa Trần Vũ. Nhưng mà bọn chúng vừa mới nhe răng ra, liền bị ánh mắt của Dã Lang Vương trừng lên một cái, lập tức thu hồi lại răng nanh, một bộ ngoan ngoãn mà đi theo phía sau. Hai thiếu nữ Người Thỏ ban đầu còn có chút bị dọa sợ, nhưng sau đó nhìn thấy biểu hiện của bọn chúng không khỏi che miệng cười rộ lên.
Trần Vũ cũng không có nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng ngồi yên trên lưng Dã Lang Vương, thỉnh thoảng ánh mắt hơi hướng về phía sau lưng nhìn lại. Mặc dù Ái Lệ Na vẫn một mực ngồi phía sau lưng của hắn, thế nhưng từ lúc nhìn thấy hắn cùng với hai thiếu nữ Người Thỏ thân mật với nhau, nàng hoàn toàn im lặng không nói lên một tiếng nào. Trần Vũ biết là nàng đang giận mình, cho nên chỉ có thể thở dài liên hồi.
Trải qua một khúc nhạc dạo trên đường, mấy người Trần Vũ đi suốt một đêm dài, rột cuộc cũng gần đến được Trần Gia thôn. Lúc này từ đằng xa nhìn lại, Trần Vũ có thể dễ dàng trông thấy từng ngọn đèn ma pháp được treo trên những căn nhà gỗ, chúng tỏa ra một thứ ánh sáng hiu hắt mà đầy ma mị, như những ngọn hải đăng chìm trong đêm tối, dẫn dắt người thân của mình trở về. Đặc biệt là tòa bia đá to lớn đặt ở giữa con đường kia, nó thật sự là hiên ngang sừng sừng, như là một tôn đại thần trấn giữ cho Trần Gia thôn.
Ngẫm lại lúc trước may mắn nhận được thần thông Thông Thiên Nhãn, Trần Vũ cảm giác như mọi thứ mới vừa diễn ra vào ngày hôm qua vậy. Hắn đi đến thế giới này cũng chỉ vừa mới gần nửa tháng, nhưng mọi chuyện diễn ra cư như vừa mới trải qua gần nửa cuộc đời. Không biết lúc này hai anh em Trần Tiểu Phương đang làm gì. Đặc biệt là tiểu nha đầu Trần Tiểu Phương, không biết nàng có còn giận hắn hay không.
“Ai…”
Thở ra một hơi, Trần Vũ dứt khoát đem suy nghĩ lung tung vung ra khỏi đầu, sau đó lặng yên mà nhìn mọi thứ trước mặt. Đợi cho đến lúc đi gần tới chỗ bia đá, Trần Vũ bỗng nhiên phát giác ra có một đôi mắt màu huyết dụ đang nhìn chằm chằm về phía mình. Hắn hơi có chút giật mình, mà Dã Lang Vương đã gầm lên thành tiếng. Đợi cho nhìn kỹ lại sau, Trần Vũ mới vỗ nhẹ lên đầu Dã Lang Vương một cái, rồi hướng về phía sinh vật nhỏ kia ngoắc ngoắc tay: “Tiểu Ngọc, ngươi làm sao lại chạy trốn đến chỗ này? Ta còn tưởng là không gặp được ngươi nữa cơ! Nào, lại đây với ta, chúng ta cùng nhau trở về nhà thôi!”
Con thỏ trắng nhỏ nhìn thấy Trần Vũ xuất hiện trước mặt cũng có chút giật mình. Ban đầu nó còn muốn xoay người chạy trốn, nhưng ý niệm này vừa hiện lên trong đầu nó, nó liền lắc đầu từ bỏ ngay. Dù sao nhiều ngày như vậy, nó muốn trốn cũng trốn không được, cho nên lúc này nó chỉ có thể ngoan ngoãn mà chạy về phía Trần Vũ, rồi phóng người lên trên vai của hắn đứng. Trần Vũ nhìn thấy nó nghe lời như vậy, cũng không có đem chuyện lúc trước tính toán với nó làm gì, chỉ đem bộ lông trắng mịn của nó vo vo một hồi, sau đó liền đem nó ném vào bên trong không gian sủng vật.
Chúng nữ nhìn thấy một màn này, đều không ai nói với ai lời nào. Bọn họ lại một đường đi thẳng về phía cổng chính của Trần Gia thôn. Một đường thuận lợi tiến vào trong thôn, Trần Vũ âm thầm thở ra một hơi, xem chừng hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại đột nhiên vang lên.
“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Ái Lệ Na, nhận được mười ngàn điểm kinh nghiệm, cùng với mười ngàn xu!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân thăng lên cấp 18!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân thu nhận Ái Lệ Na làm thủ hạ, đạt được điểm trung thành tuyệt đối!”
“Đinh, vì chủ nhân lần đầu thu nạp thủ hạ, cho nên hệ thống quân đoàn bắt đầu mở ra, đề nghị chủ nhân nhanh chóng đi đến Phượng Hoàng lĩnh, đem thủ lĩnh Lương Sơn, Tống Ngạn Kiều quy nạp dưới trướng, tự mình thành lập ra một quân đoàn!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được một ngàn điểm danh vọng!”
Những âm thanh liên tiếp của hệ thống bắt đầu vang lên, làm cho Trần Vũ có chút sững sờ. Đặc biệt là khi nghe đến hệ thống nhắc tới việc thành lập quân đoàn, đây là chuyện như thế nào? Còn thủ lĩnh Lương Sơn là cái quỷ gì? Đây rõ ràng là nhân vật bên trong tiểu thuyết Thủy Hử? Bọn họ làm sao lại xuất hiện ở đây? Với lại thủ lĩnh của bọn họ không phải là Tống Giang hay sao? Từ lúc nào lại biến thành Tống Ngạn Kiều rồi? Cái tên này rất có phong phạm nữ nhân có được hay không? Lúc này Trần Vũ rất muốn đi vào liên hệ với hệ thống, tìm đến Tiểu Nguyệt lý luận với nàng một phen. Hắn thật sự là bắt đầu hồ nghi, thế giới này với thế giới hiện thực ở Trái Đất rất có thể là có cùng một nguồn gốc, chỉ là không biết hệ thống dùng một cách nào đó, đã đem nó cải biến đi mà thôi. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Trần Vũ vẫn cảm thấy phải đợi lát nữa thuê phòng, rồi từ từ tìm hiểu mới có thể an toàn. Dù sao lúc này vẫn còn đang đi đường, hắn không muốn tự dưng mình đứng ngây ra một chỗ, bị người khác nhìn đến cũng có chút kỳ quặc.
Nghĩ như vậy, Trần Vũ cũng không kịp chờ đợi nữa, hắn nhanh chóng dẫn theo chúng nữ kiếm một chỗ phòng trọ để thuê ngủ qua đêm. Hắn thật tình là rất muốn đi đến chỗ nhà của hai anh em Trần Tiểu Phương ngủ tạm một hồi. Nhưng nghĩ đến bên cạnh mình lúc này tự dưng nhiều ra một nữ nhân, gặp nàng thì có vẻ không tiện lắm. Huống hồ hắn còn không biết nàng có hết giận mình hay không, như vậy tự tiện chạy đến nếu bị nàng đuổi đi thì có chút mất mặt. Cho nên hắn quyết định là đi tìm phòng thuê ngủ thì vẫn tốt hơn.
Chúng nữ thấy hắn đột nhiên gấp gáp kéo đi tìm phòng, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Đặc biệt là hai thiếu nữ Người Thỏ, các nàng dù sao cũng là nô lệ, lúc trước đã được dạy bảo một chút thủ thuật phòng the, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong đầu các nàng không khỏi hiện lên một chút hình ảnh xấu hổ. Mà các nàng đối với Trần Vũ rất là hảo cảm, đặc biệt thông qua hệ thống chiếu cố, các nàng hầu như không có một chút phản kháng nào, thậm chí còn có một chút chờ mong.
Mà Ái Lệ Na lúc này cũng một mặt mơ hồ, vừa rồi không hiểu như thế nào, trong đầu của nàng đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở nào đó, làm cho nàng cảm giác như linh hồn của mình bị trói buộc lại. Mà hình ảnh của Trần Vũ cứ liên tục lặp lại trong đầu nàng, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh tượng thân mật lúc trước của hai người, trái tim nàng có chút nhảy dựng lên.
Trần Vũ cũng không biết hành động vừa rồi của mình khiến cho chúng nữ suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn lúc này đã đem các nàng lôi vào trong quán trọ, đem thuê xuống ba gian phòng, sau đó mới một mình đi vào trong một phòng riêng. Chúng nữ đều ngơ ngác nhìn lấy thân ảnh của hắn rời đi, mọi người đều không nghĩ đến hắn gấp gáp như vậy chỉ đề về phòng nghỉ ngơi. Đây là làm thế nào? Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, hai thiếu nữ Người Thỏ thì ngủ chung một phòng, còn Ái Lệ Na hơi nhìn nhìn cửa phong của Trần Vũ một chút, trong con ngươi của nàng hiện lên vài tia suy nghĩ, nhưng cuối cùng nàng vẫn lặng yên đi về phòng của mình.
Hai thiếu nữ Người Thỏ vừa trông thấy Trần Vũ đi tới liền vui mừng mà nhảy khỏi lưng dã lang, nhào vào trong ngực của hắn. Tuyệt Ảnh còn nũng nịu khóc lên thành tiếng: “Chủ nhân!”
Thấy hai nàng một trái một phải dụi dụi bộ ngực sữa vào trên tay mình, da mặt Trần Vũ có chút nóng lên, trong lòng thì âm thầm nghĩ: “Hai tiểu yêu tinh này, muốn dụ dỗ bản thiếu gia hay sao?”
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tay hắn vẫn cố vuốt ve lấy sống lưng của hai nàng, lộ ra một tia an ủi. Mà Ái Lệ Na đứng ở một bên thấy một màn này, khong khỏi tức giận hừ lên một tiếng. Trần Vũ có chút giật mình, vội vàng đem hai thiếu nữ Người Thỏ đẩy ra ngoài, sau đó ho khan một tiếng: “Khụ khụ, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng lên đường trở về Trần Gia thôn thôi! Ta có việc cần phải trở về gấp, cho nên không thể chậm trễ được!”
Hai thiếu nữ bất ngờ bị hắn đẩy ra vẻ mặt có chút xụ lại, nhưng khi nghe hắn nói là có việc gấp liền nhu thuận gật đầu đi theo. Mà hai đầu dã lang kia sau một hồi được Dã Lang Vương ra lệnh, cũng nhu nhu thuận thuận đem hai thiếu nữ cõng lên trên lưng, thỉnh thoảng bọn chúng còn đi sát tới bên người Dã Lang Vương cọ cọ lên người của nó vài cái. Thế nhưng Dã Lang Vương hoàn toàn không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, nó một trảo đập lên đầu của mỗi con một cái, còn gầm gừ cảnh cáo bọn chúng không nên quá phận. Mà Trần Vũ nhìn thấy một màn này không khỏi trợn mắt há hốc mồm lên, sau đó hắn mới tức giận đập trên đầu của Dã Lang Vương một cái.
“Ngươi có phải là bị đần hay không? Bọn chúng chỉ muốn thân cận với ngươi một chút, ngươi đánh chúng làm cái gì? Đúng là ngu ngốc!”
“Gào gừ!”
Bị Trần Vũ đánh đau, Dã Lang Vương có chút ủy khuất mà kêu rống lên. Thế nhưng hai đầu dã lang kia thấy Vương của mình bị đánh liền tức giận gầm lên vài tiếng, còn cố ý lộ ra răng nanh để đe dọa Trần Vũ. Nhưng mà bọn chúng vừa mới nhe răng ra, liền bị ánh mắt của Dã Lang Vương trừng lên một cái, lập tức thu hồi lại răng nanh, một bộ ngoan ngoãn mà đi theo phía sau. Hai thiếu nữ Người Thỏ ban đầu còn có chút bị dọa sợ, nhưng sau đó nhìn thấy biểu hiện của bọn chúng không khỏi che miệng cười rộ lên.
Trần Vũ cũng không có nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng ngồi yên trên lưng Dã Lang Vương, thỉnh thoảng ánh mắt hơi hướng về phía sau lưng nhìn lại. Mặc dù Ái Lệ Na vẫn một mực ngồi phía sau lưng của hắn, thế nhưng từ lúc nhìn thấy hắn cùng với hai thiếu nữ Người Thỏ thân mật với nhau, nàng hoàn toàn im lặng không nói lên một tiếng nào. Trần Vũ biết là nàng đang giận mình, cho nên chỉ có thể thở dài liên hồi.
Trải qua một khúc nhạc dạo trên đường, mấy người Trần Vũ đi suốt một đêm dài, rột cuộc cũng gần đến được Trần Gia thôn. Lúc này từ đằng xa nhìn lại, Trần Vũ có thể dễ dàng trông thấy từng ngọn đèn ma pháp được treo trên những căn nhà gỗ, chúng tỏa ra một thứ ánh sáng hiu hắt mà đầy ma mị, như những ngọn hải đăng chìm trong đêm tối, dẫn dắt người thân của mình trở về. Đặc biệt là tòa bia đá to lớn đặt ở giữa con đường kia, nó thật sự là hiên ngang sừng sừng, như là một tôn đại thần trấn giữ cho Trần Gia thôn.
Ngẫm lại lúc trước may mắn nhận được thần thông Thông Thiên Nhãn, Trần Vũ cảm giác như mọi thứ mới vừa diễn ra vào ngày hôm qua vậy. Hắn đi đến thế giới này cũng chỉ vừa mới gần nửa tháng, nhưng mọi chuyện diễn ra cư như vừa mới trải qua gần nửa cuộc đời. Không biết lúc này hai anh em Trần Tiểu Phương đang làm gì. Đặc biệt là tiểu nha đầu Trần Tiểu Phương, không biết nàng có còn giận hắn hay không.
“Ai…”
Thở ra một hơi, Trần Vũ dứt khoát đem suy nghĩ lung tung vung ra khỏi đầu, sau đó lặng yên mà nhìn mọi thứ trước mặt. Đợi cho đến lúc đi gần tới chỗ bia đá, Trần Vũ bỗng nhiên phát giác ra có một đôi mắt màu huyết dụ đang nhìn chằm chằm về phía mình. Hắn hơi có chút giật mình, mà Dã Lang Vương đã gầm lên thành tiếng. Đợi cho nhìn kỹ lại sau, Trần Vũ mới vỗ nhẹ lên đầu Dã Lang Vương một cái, rồi hướng về phía sinh vật nhỏ kia ngoắc ngoắc tay: “Tiểu Ngọc, ngươi làm sao lại chạy trốn đến chỗ này? Ta còn tưởng là không gặp được ngươi nữa cơ! Nào, lại đây với ta, chúng ta cùng nhau trở về nhà thôi!”
Con thỏ trắng nhỏ nhìn thấy Trần Vũ xuất hiện trước mặt cũng có chút giật mình. Ban đầu nó còn muốn xoay người chạy trốn, nhưng ý niệm này vừa hiện lên trong đầu nó, nó liền lắc đầu từ bỏ ngay. Dù sao nhiều ngày như vậy, nó muốn trốn cũng trốn không được, cho nên lúc này nó chỉ có thể ngoan ngoãn mà chạy về phía Trần Vũ, rồi phóng người lên trên vai của hắn đứng. Trần Vũ nhìn thấy nó nghe lời như vậy, cũng không có đem chuyện lúc trước tính toán với nó làm gì, chỉ đem bộ lông trắng mịn của nó vo vo một hồi, sau đó liền đem nó ném vào bên trong không gian sủng vật.
Chúng nữ nhìn thấy một màn này, đều không ai nói với ai lời nào. Bọn họ lại một đường đi thẳng về phía cổng chính của Trần Gia thôn. Một đường thuận lợi tiến vào trong thôn, Trần Vũ âm thầm thở ra một hơi, xem chừng hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại đột nhiên vang lên.
“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Ái Lệ Na, nhận được mười ngàn điểm kinh nghiệm, cùng với mười ngàn xu!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân thăng lên cấp 18!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân thu nhận Ái Lệ Na làm thủ hạ, đạt được điểm trung thành tuyệt đối!”
“Đinh, vì chủ nhân lần đầu thu nạp thủ hạ, cho nên hệ thống quân đoàn bắt đầu mở ra, đề nghị chủ nhân nhanh chóng đi đến Phượng Hoàng lĩnh, đem thủ lĩnh Lương Sơn, Tống Ngạn Kiều quy nạp dưới trướng, tự mình thành lập ra một quân đoàn!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được một ngàn điểm danh vọng!”
Những âm thanh liên tiếp của hệ thống bắt đầu vang lên, làm cho Trần Vũ có chút sững sờ. Đặc biệt là khi nghe đến hệ thống nhắc tới việc thành lập quân đoàn, đây là chuyện như thế nào? Còn thủ lĩnh Lương Sơn là cái quỷ gì? Đây rõ ràng là nhân vật bên trong tiểu thuyết Thủy Hử? Bọn họ làm sao lại xuất hiện ở đây? Với lại thủ lĩnh của bọn họ không phải là Tống Giang hay sao? Từ lúc nào lại biến thành Tống Ngạn Kiều rồi? Cái tên này rất có phong phạm nữ nhân có được hay không? Lúc này Trần Vũ rất muốn đi vào liên hệ với hệ thống, tìm đến Tiểu Nguyệt lý luận với nàng một phen. Hắn thật sự là bắt đầu hồ nghi, thế giới này với thế giới hiện thực ở Trái Đất rất có thể là có cùng một nguồn gốc, chỉ là không biết hệ thống dùng một cách nào đó, đã đem nó cải biến đi mà thôi. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Trần Vũ vẫn cảm thấy phải đợi lát nữa thuê phòng, rồi từ từ tìm hiểu mới có thể an toàn. Dù sao lúc này vẫn còn đang đi đường, hắn không muốn tự dưng mình đứng ngây ra một chỗ, bị người khác nhìn đến cũng có chút kỳ quặc.
Nghĩ như vậy, Trần Vũ cũng không kịp chờ đợi nữa, hắn nhanh chóng dẫn theo chúng nữ kiếm một chỗ phòng trọ để thuê ngủ qua đêm. Hắn thật tình là rất muốn đi đến chỗ nhà của hai anh em Trần Tiểu Phương ngủ tạm một hồi. Nhưng nghĩ đến bên cạnh mình lúc này tự dưng nhiều ra một nữ nhân, gặp nàng thì có vẻ không tiện lắm. Huống hồ hắn còn không biết nàng có hết giận mình hay không, như vậy tự tiện chạy đến nếu bị nàng đuổi đi thì có chút mất mặt. Cho nên hắn quyết định là đi tìm phòng thuê ngủ thì vẫn tốt hơn.
Chúng nữ thấy hắn đột nhiên gấp gáp kéo đi tìm phòng, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Đặc biệt là hai thiếu nữ Người Thỏ, các nàng dù sao cũng là nô lệ, lúc trước đã được dạy bảo một chút thủ thuật phòng the, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong đầu các nàng không khỏi hiện lên một chút hình ảnh xấu hổ. Mà các nàng đối với Trần Vũ rất là hảo cảm, đặc biệt thông qua hệ thống chiếu cố, các nàng hầu như không có một chút phản kháng nào, thậm chí còn có một chút chờ mong.
Mà Ái Lệ Na lúc này cũng một mặt mơ hồ, vừa rồi không hiểu như thế nào, trong đầu của nàng đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở nào đó, làm cho nàng cảm giác như linh hồn của mình bị trói buộc lại. Mà hình ảnh của Trần Vũ cứ liên tục lặp lại trong đầu nàng, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh tượng thân mật lúc trước của hai người, trái tim nàng có chút nhảy dựng lên.
Trần Vũ cũng không biết hành động vừa rồi của mình khiến cho chúng nữ suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn lúc này đã đem các nàng lôi vào trong quán trọ, đem thuê xuống ba gian phòng, sau đó mới một mình đi vào trong một phòng riêng. Chúng nữ đều ngơ ngác nhìn lấy thân ảnh của hắn rời đi, mọi người đều không nghĩ đến hắn gấp gáp như vậy chỉ đề về phòng nghỉ ngơi. Đây là làm thế nào? Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, hai thiếu nữ Người Thỏ thì ngủ chung một phòng, còn Ái Lệ Na hơi nhìn nhìn cửa phong của Trần Vũ một chút, trong con ngươi của nàng hiện lên vài tia suy nghĩ, nhưng cuối cùng nàng vẫn lặng yên đi về phòng của mình.
Danh sách chương